Dương Tử Hiên và Chú Thanh Nam nói chuyện xong, về sau, mỗi người tự lái xe về nhà.
Tuyết rơi nhiều, xôn xao xào xạc, tràn đầy thiên địa, bao trùm cả con
đường về nhà, trên đường, người xe rất thưa thớt, kiến trúc và phòng ốc
hai bên đều lộ ra từng sợi ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, không khí rất
ấm áp.
Hôm nay là ngày lễ đông chí truyền thống, khi Dương Tử Hiên về đến nhà, đã là sáu giờ tối rồi, trong phòng khách không có
người, TV vẫn bật, Hứa Tinh và tiểu Thiến đang bận việc trong phòng bếp.
Từ lúc Hứa Tinh chơi trò mất tích, bị kinh hãi, được Dương Tử Hiên đưa
nàng về nhà, cơ hồ không nói chuyện nhiều với hắn, Dương Tử Hiên biết
rõ, đây là cô gái da mặt mỏng, làm sai việc nên xấu hổ, trong lòng không so đo với nàng.
Một chầu bữa tối cực kỳ ấm áp trôi qua,
Hứa Tinh chắc là có thành phần tạ tội, mấy ngày nay tốn rất nhiều tâm tư học làm món vịt muối, hương vị cũng không tệ lắm.
Dương Tử Hiên tán dương vài câu, tiểu Thiến và Hứa Tinh nhìn nhau cười một tiếng, vậy cũng là một niềm vui.
Cơm nước xong xuôi, về sau, Dương Tử Hiên nhớ tới bên trong cặp công
văn có rất nhiều vé xem phim, là một phó sở trưởng sở văn hóa bên kia
đặc biệt đưa tới cho hắn, nói là mua cũng không mua được, Dương Tử Hiên
ngẫm lại một chút, mình và mấy người Hứa Tinh đã thật lâu không đi xem
phim, cũng không cự tuyệt.
Vé là của rạp chiếu phim rất lớn trong nội thành, vị trí tương đối gần màn ảnh.
Phim là « Bá Vương Biệt Cơ », do Lí Bích Hoa cải biên tiểu thuyết, Trần Khải Ca đạo diễn, Trương Quốc Vinh, Củng Lợi và các minh tinh làm diễn
viên chính, một bộ phim nhựa rất nổi danh.
Kiếp trước Dương
Tử Hiên cũng đã xem qua Trương Quốc Vinh biểu diễn, hành động tinh xảo,
hình ảnh hoa lệ, nội dung cốt truyện tinh tế tỉ mỉ, có loại cách cục
mang tính sử thi và văn hóa khắc sâu, lấy được không ít giải thưởng lớn
từ thế giới.
Có thể xem như là một người tiên phong đi đầu làm phim văn nghệ, được quốc tế tán thành.
Trong nước, các phòng bán vé kinh doanh cũng tương đối khả quan, phó sở trưởng sở văn hóa kia cũng không phải nói quá, bộ phim này mới vừa lên
màn ảnh, mọi người đều muốn xem, xếp hàng mua vé, vị trí gần màn hình
như vậy, càng khó có thể mua được.
Các ghế đầu giống nhau, đều là chủ rạp chiếu phim đưa tặng lãnh đạo các nghành vé ưu đãi.
Hứa Tinh cũng là đại minh tinh, nhưng trước kia chủ yếu biểu diễn kịch
truyền hình, không tham gia diễn điện ảnh nhiều lắm, vốn, cái bộ phim
điện ảnh này cũng mời nàng, nhưng nàng đã đến La Phù, không đi hiện
trường xem xét, thế là bỏ vai.
Dương Tử Hiên đưa vé xem phim
ra, Hứa Tinh cùng tiểu Thiến lập tức hoan hô tung tăng như chim sẻ, các
nàng đã sớm muốn đi xem bộ phim này rồi.
"Cậu không đi cùng bọn tôi sao?" Hứa Tinh ăn mặc theo phong cách ở nhà, cảm giác rất ưu nhã, duyên dáng yêu kiều.
Lúc đứng ở Dương Tử Hiên trước mặt, ngón tay ấn lên trên gương mặt vô
cùng mịn màng, trong con ngươi cất giấu một tia chờ mong.
"Các cô cứ đi trước đi..." Dương Tử Hiên lắc đầu, hắn nghĩ đến một người khác, cũng chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt này lời mời của đại mỹ nữ.
Nương theo tiếng phịch đóng cửa khi Hứa Tinh và tiểu Thiến đi ra ngoài, trong phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng và hắc ám.
Dương Tử Hiên trầm mặc một hồi, mới cầm lấy điện thoại lên bấm, Dương
Tử Hiên nghe được âm thành tràn ngập tiếng u u, một chỗ khác điện thoại
trầm mặc không nghe.
"Có vé xem phim « Bá Vương Biệt Cơ », em muốn cùng đi xem với anh không?" Giọng nói của Dương Tử Hiên hơi khô
sáp, mặc dù quan hệ giữa hắn và nàng không có quá nhiều trói buộc, nhưng hắn không hiểu vì sao trong lòng mình lại có cảm giác áy náy nặng như
vậy?
"Công ty còn có vài việc, em phải làm xong mới đi, anh chờ em một tý..." Tô Ban Mai trầm mặc hồi lâu mới nói.
……
Rạp chiếu phim nằm ở giữa ngã tư đường, trung tâm khu chợ phồn hoa, là
kiến trúc mang tính tiêu chí của nội thành, bề ngoài xếp đặt thiết kế
cực kỳ bắt mắt, đã có vài chục năm lịch sử.
Bức áp-phích « Bá Vương Biệt Cơ » cực lớn treo ở ngoài cửa, Trình Điệp Y, Đoạn Tiểu Lâu,
Cúc Tiên, ba nhân vật chính này được cảnh sắc bối cảnh ảm đạm tô đậm,
cuộc sống nhân sinh buồn vui lập tức nổi bật ra.
Còn có cả
kia bài Piano vô cùng kinh điển « yêu trở thành chuyện cũ » cũng chậm
chạp được phát ra, thông qua loa âm thanh khuếch đại, chậm rãi truyền
vào trong không khí, cộng thêm khung cảnh tuyết rơi, đầy vẻ thê lương, u lãnh.
Tô Ban Mai hiện ra ở trước mặt Dương Tử Hiên, cách ăn
mặc rất thanh nhã, áo khoác màu xanh, cổ áo trong màu phấn thò ra
ngoài, không cần quá xếp đặt thiết kế ăn mặc, đã có chủng loại thanh tú, giống như mầm mỏ trong mùa xuân, sắc mặt tự nhiên, thực sự rất thanh
lệ.
"Đông chí đã đến rồi!"
Mỗi lần nhìn thấy Tô
Ban Mai, Dương Tử Hiên luôn sinh ra một loại cảm giác phảng phất giống
như cách một thế hệ, phảng phất như nhớ tới cảnh gió thảm mưa sầu kiếp
trước, nhưng không mất đi khoảng thời gian vui vẻ.
Lần này
nhìn thấy Tô Ban Mai, Dương Tử Hiên vẫn không tìm cách để nói chuyện, cố gắng mãi mới phát ra một câu không hề có ý nghĩa gì.
"Anh đã đến rồi à!"
Ngẩng mặt lên, con ngươi Tô Ban Mai sáng trong mà tinh khiết, lại làm cho Dương Tử Hiên không dám nhìn gần.
Bình thường, lúc Dương Tử Hiên thương lượng chuyện của công ty, đại bộ
phận đều là thông qua Trần Ấu Trúc để truyền đạt, bởi vì hắn sợ hãi nhìn thấy Tô Ban Mai, sợ nói quá nhiều chuyện của kiếp trước, kể cả tình
tiết kiếp trước, Tô Ban Mai cuối cùng đã mất tích, biến mất không thấy
đâu nữa, không biết sinh tử.
Rất nhiều lần, Dương Tử Hiên bị
bừng tỉnh đêm khuya, mơ thấy Tô Ban Mai biến mất lần nữa, không biết
sinh tử, phía sau lưng toàn là vết mồ hôi.
"Vào thôi, sắp chiếu rồi."
Dương Tử Hiên vươn tay lôi kéo tay Tô Ban Mai, rõ ràng cảm giác được
thân thể nàng có chút run rẩy, trong con ngươi cũng nhiều hơn một tia gì đó Dương Tử Hiên không rõ.
.......
Toàn trường biến thành màu đen! Bộ phim bắt đầu!
Trong phim, cách Trương Quốc Vinh biểu diễn đã trở thành điểm sáng rõ
rệt trong cả bộ phim nhựa, tình tiết và tình cảm xung đột vô cùng kịch
liệt.
Trước kia Dương Tử Hiên đã xem qua, vai diễn của Trương Quốc Vinh mê luyến Trình Điệp Y ngây thơ, thành thật, nhưng lại cố chấp và ghen ghét, rất đẹp, rất chân thật.
Thân phận mẹ đẻ kỹ nữ
và kiếp sống sân khấu nam giả trang nữ, khiến cho Trình Điệp Y căn bản
không thích cuộc sống của mình, hắn muốn sống và tồn tại một cách khác,
người ngoài chẳng phân biệt được, sống theo kiểu đứa trẻ ngây thơ.
Thời điểm nắm tay với Tô Ban Mai, Dương Tử Hiên không hề chú ý tới Hứa
Tinh và tiểu Thiến đang ngồi ở phía sau hắn, cách đó không xa.
Hứa Tinh nhìn Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai, thời điểm xem phim, hai tay
vẫn nắm thật chặt, ánh mắt có chút ướt át, tiểu Thiến không phát hiện
Dương Tử Hiên ngồi ở phía trước, liền hỏi làm sao vậy, Hứa Tinh lắc đầu, không nói gì.
« Bá Vương Biệt Cơ » đầy mùi mẫn, cộng thêm cả Ký Liên và Lý Tông Thịnh hợp xướng ca bài « tình yêu trở thành chuyện
cũ », làm cho không ít người xem hoặc hốc mắt thấm ướt, hoặc là lâm vào trầm tư, toàn một mảnh yên tĩnh.
Dương Tử Hiên đã quên rất nhiều nội dung cốt truyện, một lần nữa nhìn lại, cũng có chút cảm xúc.
Chương 637: Ghen tỵ(2)
Hắn một mực kháng cự, không dám công nhận tình cảm giữa mình và Tô Ban
Mai, bởi vì kiếp trước bọn họ liên quan quá sâu, lại làm cho tình cảm
của Dương Tử Hiên đối với Tô Ban Mai trộn lẫn quá nhiều thứ gì đó.
Nhưng giờ khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu, Tô Ban Mai trước mắt cái sớm
đã không phải là người kiếp trước kia, mặc dù các nàng có dung mạo và bề ngoài giống nhau, nhưng ở trên mặt tư tưởng, sớm đã là hai người, vậy
thì tại sao mình không đền bù tiếc nuối kiếp trước đây?
Chẳng lẽ phải nhìn người kiếp trước vì mình mà vất vả hơn nửa đời người, kiếp này vẫn phải cô đơn quằn quại sao?
Không.
Tâm tư đã không còn đặt trên phim nhựa, tâm huyết Dương Tử Hiên dâng
trào, quay người sang, bỗng nhiên hôn lên miệng hồng của Tô Ban Mai.
Tô Ban Mai bị Dương Tử Hiên đột nhiên tập kích, ban đầu là không biết
làm sao, miệng bị miệng của Dương Tử Hiên ngăn chặn, đầu óc loạn trong
chốc lát, sắc mặt mới đỏ bừng như lửa nóng đáp lại.
Người
xem bốn phía đã bị cốt truyện kích động, đối với đôi tình nhân không
coi ai ra gì, hôn nhau thắm thiết, chỉ mỉm cười thân thiện, cho rằng hai người cũng bị phim kích thích tình cảm.
Hồi lâu sau, Tô Ban Mai mới tựa đầu vào trong ngực Dương Tử Hiên, không ngẩng đầu lên được nữa.
Dương Tử Hiên duỗi cánh tay ra, ôm Tô Ban Mai vào trong ngực, tay khoác lên đầu vai mềm mại của nàng, đầy mùi hương, Dương Tử Hiên thoải mái hô hấp hương ngọt vào trong mũi, ôm cô gái mình một mực muốn có nhưng cũng không dám có.
Loại cảm giác có một người phụ nữ của mình
này, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy một sự thoải mái khó nói lên
lời, từ khi sống lại đến nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy thư thái như
vậy.
Ôm ấp Tô Ban Mai, có thể không phải nghĩ đến bất kỳ
điều gì, không cần phải nghĩ đến quan trường cậu lừa tôi gạt, không cần
nghĩ đến những công việc phiền lòng kia.
Kỳ thật trong lòng
Tô Ban Mai cũng không quá rõ ràng, tại sao từ nháy mắt mình nhìn thấy
Dương Tử Hiên, liền cảm thấy dường như hai người đã là người yêu, mến
nhau nhiều năm.
Chỉ là, về sau, Dương Tử Hiên một mực lúc
lạnh lúc nóng đối với nàng, làm cho Tô Ban Mai chỉ có thể vùi đầu công
tác tại công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, dùng chuyện này để triệt
tiêu cảm giác không muốn xa rời Dương Tử Hiên.
Tăng thêm bên
người Dương Tử Hiên có đủ loại mỹ nữ xuất hiện, như là đang cưỡi ngựa
xem hoa, lại làm cho Tô Ban Mai càng buồn rầu thêm.
Nhưng đêm nay, người đàn ông mình một một mực thầm mến, như là uống nhầm thuốc,
yêu cuồng nhiệt, như lửa nóng, quấn lên người nàng, lại làm cho Tô Ban
Mai vừa mừng vừa sợ.
Tuy ý loạn tình mê, nhưng Dương Tử Hiên cũng không thừa cơ tham lam làm gì đó trên thân thể Tô Ban Mai, chỉ
ngồi đó hưởng thụ loại ấm áp của tình yêu này.
"Tôi không nhìn được nữa, tôi đi trước đây..."
Từ sau khi Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai tiến vào rạp chiếu phim, về sau, con mắt Hứa Tinh không rời khỏi hai người, nhìn thấy hai người mười
ngón quấn chặt, rồi nhiệt tình náo nhiệt hôn nhau, Hứa Tinh không còn
tâm tư đặt ở trên màn ảnh, nhìn thấy Tô Ban Mai và Dương Tử Hiên ôm ôm
ấp ấp, liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Tiểu Thiến không biết
có chuyện gì trêu chọc đại minh tinh đại tiểu thư này, vội kéo tay Hứa
Tinh lại, sợ cô nàng lại đi chơi, nói: “Đại tiểu thư à, em và chi cùng
nhau trở về đi, bộ phim này, em cũng không xem nữa."
Phim hết người đi, phòng chiếu bóng được sưởi ấm như xuân, nhưng bên ngoài lại gió lạnh rét thấu xương.
Dương Tử Hiên thở ra một hơi, mới cùng Tô Ban Mai đi xuống bậc thang
rạp chiếu phim, tình cảm một mực làm lòng mình phức tạp, lần này đã được giải quyết hết.
Tô Ban Mai mặc áo khoác màu xanh, dáng
người cao gầy dị thường phiêu dật, vô cùng xinh đẹp, làm cho không ít
người đi trên đường hâm mộ, trên mặt Tô Ban Mai còn treo vẻ đỏ ửng nhàn
nhạt, càng quyến rũ hơn.
Dương Tử Hiên để cho Tô Ban Mai ôm
cánh tay của hắn, cắn lỗ tai Tô Ban Mai, thấp giọng nói: "Đêm nay không
trở lại ngôi nhà của em nữa, đi nhà của anh đi, giường của anh ngủ được
hai người."
Tô Ban Mai bị Dương Tử Hiên làm cho mắc cỡ không
chịu được, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nắm lỗ tai Dương Tử Hiên, chứng kiến
Dương Tử Hiên giả trang ra một bộ dáng nhe răng trợn mắt, mới buông
tay, cười nói: "Anh nghĩ khá lắm...em không muốn ngủ cùng con sói háo
sắc."
"Anh thành sói từ lúc nào rồi? Em đang trắng trợn vu oan! Vu oan nhân cách và linh hồn của anh!"
"Thôi đi, người khác không biết linh hồn xấu xí hèn mọn bỉ ổi của anh,
chẳng lẽ người Dương Ban Mai Xích bọn em còn có thể không biết hả?"
"Ơ, xem ra các cô gái Dương Ban Mai Xích đúng là rất thích nói xấu người, nói mau, có phải là nói bậy gì về anh không?"
"Hừ! Đã nói xấu anh, đương nhiên không nói cho anh biết.".
Nói cười vui vẻ cùng Tô Ban Mai, mặc dù lớn tuyết bay tán loạn, nhưng là hai người vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Đưa Tô Ban Mai về nhà, Dương Tử Hiên trở về, nhìn thấy tiểu Thiến một
mình ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi Hứa Tinh ở nơi nào, tiểu Thiến mặt mũi
tràn đầy buồn rầu, nói Hứa Tinh không biết bị cái gì kích thích tại rạp
chiếu phim, vừa về liền lên gác đi ngủ.
Dương Tử Hiên ừ một tiếng, cũng không để ý, nhận được điện thoại của Sài Quá Long, liền vào thư phòng.
"Xếp hai người sở giám sát vào đoàn thẩm tra, không có người nào trong tập đoàn Càn Khôn phát hiện chứ?"
"Hà Khôn cũng không phải có hoả nhãn kim tinh, người chúng ta cắm vào
lại không phải là lãnh đạo gì lớn, chỉ là hai khoa viên bình thường đến
không thể bình thường hơn ở trong sở giám sát, làm sao có thể bị nhận
ra." Sài Quá Long vô cùng khâm phục đối với chuyện an bài trước này của Dương Tử Hiên.
"Lần này chúng ta hành động như mò cá trong vũng nước đục, xem như rất thành công!"
"Hai khoa viên đã trở về hồi báo cho tôi, bọn hắn đã nhìn thấy rõ ràng, năm sáu người sở thẩm tra bên kia đều bị phương diện tập đoàn Càn Khôn
mua, bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm toán, liền được người phụ trách tiếp
đãi tập đoàn Càn Khôn đưa cho một phần lễ vật tinh xảo."
"Những lễ vật tinh xảo này là thứ gì?" Đồng tử Dương Tử Hiên đột nhiên co lại một cái.
"Hai khoa viên sở giám sát đã đem nộp quà tặng lên trên, chúng tôi đã
kiểm tra rồi, là hai cái điện thoại, đều là nhập khẩu, dựa theo giá trị thị trường, có thể định ra 2000 đến 3000 đồng!"
Dương Tử Hiên cầm điện thoại đi lại trong thư phòng, một lát sau mới nói: "Có thể xác định là đút lót không?"
"Dựa theo quy định, tặng lễ giá trị vượt qua hai ngàn cho đảng viên cán bộ, đều thuộc về đút lót và làm việc không tuân theo quy định...."
Dương Tử Hiên tinh tế suy nghĩ một tý, đầu năm nay, hai ngàn đồng là
một số lượng không nhỏ, hiện tại giá hàng vẫn chưa tăng vọt, không giống đời sau, cái hối lộ không tuân theo quy định này đã được đẩy quá 5000.
"Dùng hai cái điện thoại, có thể gán ghép tập đoàn Càn Khôn tội đút lót không? Lễ vật là Hà Khôn ra mặt đưa, hay là hắn để cho người khác đưa."
"Chỉ có thể dùng tội đơn vị đút lót để xác định! Hà Khôn gian xảo giống như hồ ly, loại sự tình không tuân theo quy định này, làm sao hắn chịu
tự mình ra mặt đây? Lễ vật này là tập đoàn Càn Khôn đưa!"
"Rất tốt!" Có thêm một cái chuôi trong tay như vậy, Dương Tử Hiên không sợ Hà Khôn có thể làm cái gì mờ ám, liền nói: "Tập đoàn Càn Khôn ra tay rất xa xỉ, hai thành viên bình thường trong tổ điều tra cũng đưa điện
thoại quý báu hai ba ngàn đồng, như vậy, lễ vật bọn Phan Nguyên Hiền thu được, chỉ sợ sẽ càng nhiều hơn chứ?"
"Trước mắt vẫn chưa có
tra được cụ thể là, không biết đội trưởng dẫn đội Phan Nguyên Hiền rốt
cuộc nhận được lễ vật gì, nhưng tin tức hai khoa viên phản hồi về có giá trị xa xỉ, cái tội đơn vị đút lót này đủ để làm cho tập đoàn Càn Khôn
không chịu nổi." Sài Quá Long cười cười, nói: "Ngài muốn chính thức lập
án không?"
Có căn cứ chính xác hai khoa viên nộp lên trên, chứng cớ rõ ràng, tình tiết vụ án rõ ràng, đủ để lập án rồi.
"Không! Không cần phải gấp gáp! Đợi Phan Nguyên Hiền công bố kết quả
điều tra trước công chúng hãy lập án!” Dương Tử Hiên cười cười, nói.