Ngoại truyện Độc gia sủng hôn

Chương 13




Hà Khôn ngửa đầu cười ha ha: "Trần đại tiểu thư, cô khỏi phải nghĩ đến chuyện đã làm một thương nhân, hai bàn tay vẫn có thể sạch sẽ, trong cuộc chơi đầy cám dỗ này, chẳng lẽ cô chưa từng mượn tài nguyên và quyền lực hành chính trong tay bố cô.”

“Bằng không thì làm sao cô có thể giúp Dương Ban Mai Xích phát triển lớn đến như vậy? Cô không làm việc bất nghĩa hả? Không cần phải giả trang, làm ra một bộ dạng kinh doanh hợp pháp ở trước mặt tôi, người ngoài không biết chi tiết về Dương Ban Mai Xích và Bất Dương Mai, tôi còn không biết hả?"

Trần Ấu Trúc hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Hà đại công tử, cậu không cần phải đổi trắng thay đen.”

“Từ đầu tới đuôi, Bất Dương Mai không phải do tôi sáng lập, từ tình hình trước mắt mà nói, Bất Dương Mai cũng là hội đồng quản trị lãnh đạo tập thể, tôi cũng chỉ có một quyền bỏ phiếu, không có quyền khống chế và quyền điều hành tuyệt đối.”

“Cậu nói giống như Bất Dương Mai là của một mình tôi, chỉ làm tôi cảm thấy vớ vẩn, mặt khác, tôi có thể nói cho cậu biết, phàm là liên quan lĩnh vực chính phủ do cha tôi phân công quản lý, cá nhân tôi đều áp dụng tư thế lảng tránh.”

“Theo như lời cậu nói, tôi lợi dụng tài nguyên hành chính chính trị của cha tôi mưu cầu lợi lộc cho Bất Dương Mai, chỉ là một quan niệm cực kỳ hoang đường." Giọng nói Trần Ấu Trúc không lớn, lại phản bác hết sức chính xác.

Những lời này vừa phát ra, lại làm cho Hà Khôn không có biện pháp tiếp tục đâm chọc, hắn biết rõ, Trần Ấu Trúc rất ít khi nói dối, nàng đã nói như vậy, hơn phân nửa là sự thật.

Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có hơn công ty con dưới cờ, trước mắt đều phát triển rất tốt, đương nhiên, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích chưa đưa ra thị trường chứng khoán, tình huống tài vụ và kết cấu cổ phần đều là những số liệu cực kỳ ẩn nấp bí mật.

Hà Khôn cũng chỉ có thể từ một ít dấu vết để lại, phán đoán kết cấu cổ phần bên trong Dương Ban Mai Xích.

Hắn vốn tưởng rằng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có cổ đông lớn nhất là Trần Ấu Trúc, nhưng từ giọng điệu Trần Ấu Trúc, nàng chẳng qua chỉ là một thành viên hết sức bình thường trong hội đồng quản trị công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.

Muốn nói Hà Khôn không hâm mộ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, tuyệt đối là giả dối.

Chỉ dùng thời gian hai ba năm, mạng lưới tiêu thụ điện gia dụng của điện gia dụng Bất Dương Mai đã mở ra khắp các thành phố trong ba tỉnh Đông Bắc.

Ngoại trừ tỉnh Nam Tô, trước mắt chỉ có một cửa hàng chính ra, tỉnh La Phù, tỉnh Giang Nam, thành phố Hoàng Phổ, cơ bản đã trải dài mạng lưới tiêu thụ ra, tài chính liên hoàn liên tục không ngừng tuôn trào, giúp Bất Dương Mai không ngừng tiếp tục tiến hành khuếch trương ở các tỉnh.

Điện tử Dương Ban Mai Xích dưới cờ công ty càng nổi bật hơn.

Ngoại trừ có được dây truyền sản xuất máy nhắn tin tiếng Trung thứ hai trong nước, tự chủ được việc sản xuất, còn xây dựng cả đài phát thanh Thần Quang.

Hơn nữa còn đoạt trước một bước, lôi kéo rất nhiều nhân viên và lãnh đạo ủy ban tỉnh sử dụng gia nhập mạng lưới nhắn tin của Thần Quang, khiến cho người sử dụng "Thần Quang nhắn tin" tăng trưởng bộc phát trong ngắn hạn.

Ngoài ra, điện tử Dương Ban Mai Xích còn dùng thủ đoạn giống như vậy, thâm nhập vào ủy ban tỉnh Giang Nam.

Trong thời gian chưa tới nửa năm, "Thần Quang nhắn tin" đã trở thành đài phát thanh lớn nhất hai tỉnh Giang Nam, La Phù, người sử dụng mạng lưới trong tháng này đã vượt quá tám mươi vạn, đến cuối năm, sẽ trở thành đài phát thanh lớn, số lượng người dùng trên trăm vạn.

Mà một số lợi nhuận lớn đến từ phí kết nối mạng, phí phục vụ, lại giúp "Thần Quang nhắn tin" phát triển bước tiếp theo, ổn định tốt trụ cột tài chính.

Từ kết cấu nghiệp vụ để xem xét, điện tử Dương Ban Mai Xích là xí nghiệp làm trong ngành sản xuất điện tử thông tin, có quan hệ cạnh tranh nghiệp vụ trực tiếp với tập đoàn Càn Khôn.

Nhưng điện tử Dương Ban Mai Xích không dùng đến thời gian hai ba năm, cơ bản đã trải dài dây truyền sản xuất liên hoàn nguyên vẹn, từ sản xuất đến bơi tiêu thụ, phục vụ.

Hơn nữa còn phân chia thị trường thiết bị thông tin với tập đoàn Càn Khôn, tuy tập đoàn Càn Khôn cũng đã làm đài phát thanh, nhưng chỉ có quy mô hai vạn người sử dụng, nếu so sánh với Thần Quang nhắn tin, đã đột phá 80 vạn người sử dụng, căn bản không có bất luận điểm gì đáng nói.

Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Càn Khôn vẫn muốn phục chế hình thức "Thần Quang nhắn tin", thông qua việc đưa tặng một đống máy nhắn tin miễn phí cho ủy ban tỉnh Nam Tô, dùng thủ pháp tặng máy đổi phục vụ, để được cán bộ nhân viên công vụ và các đầu não sử dụng.

Tiến tới mục tiêu khuếch tán dịch vụ đến nhiều người sử dụng khác, vượt lên trước "Thần Quang nhắn tin", nắm bắt tỉnh Nam Tô, nhưng tiến vào giai đoạn đàm phán chiều sâu, đã bị các tập đoàn nhắn tin bản địa tỉnh Nam Tô đánh trả mãnh liệt.

Hiện tại, đàm phán đã rơi vào đình trệ.

Thất bại ngoài ý muốn, lại làm cho Hà Khôn cảm thấy bị thất bại, một cảm giác thất bại rất sâu, nhìn thấy Dương Ban Mai Xích kinh doanh náo nhiệt như thế, trong nội tâm càng thêm ghen ghét hận, khó có thể bỏ qua.

Hắn làm tập đoàn Càn Khôn cũng đã 4~5 năm, chủ yếu vẫn buôn trong tỉnh, vẫn với tư cách thương nhân chuyên về thiết bị thông tin để tồn tại.

Nhưng lúc này, ngay cả chuyên nghành cũng bị người ta vượt qua, làm cho người luôn tự phụ như hắn cảm thấy vô cùng mất mát, khó chịu nỏi.

May mà Hà Khôn vẫn chưa biết Thanh Bình chế dược và Tuyết Trắng Nhật Hóa, hai cái xí nghiệp dân doanh mới quật khởi, gần đây thanh danh rất mạnh trong tỉnh này, đều là công ty con của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, do Dương Ban Mai Xích ở sau lưng khống chế cổ phần.

Nếu như biết rõ, chỉ sợ hắn sẽ càng phát điên hơn.

Trần Ấu Trúc hiểu loại tâm lý đố kị này của hắn, cũng không nói gì thêm: "Chúng ta nói đến thế thôi!"

"Cô không có ý định phản kích sao?" Hà Khôn hỏi.

Lần này, trong hành động thu Xuân Huy, Càn Khôn đã tính toán rất kỹ, Bất Dương Mai cuối cùng làm cho Hà Khôn lo lắng rất nhiều, bây giờ lại bó tay không phản kích, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm, Bất Dương Mai thần bí cường đại trong mắt mình, thì ra cũng không gì hơn cái này.

Trần Ấu Trúc cười cười, nói: "Bất Dương Mai chúng tôi cũng không phải không thể không có Xuân Huy, cậu đã hứng thú như vậy, thế thì cậu lấy đi."

Nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất khỏi tầm mất, Hà Khôn có chút buồn vô cớ, như mất một thứ gì đó.

Hắn vốn tưởng rằng Trần Ấu Trúc sẽ phẫn nộ không chịu nổi, không ngờ tư thế Trần Ấu Trúc lại như mây trôi nước chảy, làm cho cảm giác về sự ưu việt triệt đáy lòng hắn biến mất hoàn toàn, liền hung ác nói: "Một ngày nào đó, bố mày sẽ bắt mày trở lại, nằm bên cạnh, dù là người nào cũng không cách nào cướp mày từ trong tay của tao..."

…..

Trong văn phòng Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh và Dương Tử Hiên đều lâm vào trầm mặc thật sâu.

Hoàng Văn Thanh trừng mí mắt lên, từ sau khi Trương Ôn bị cách ly thẩm tra, hắn liền không ngủ ngon nổi, túi mắt rất dày, suốt đêm mất ngủ, cuống họng cũng có chút khô.

Thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ đề nghị hắn phải tĩnh dưỡng nhiều thêm, nhưng ủy ban tỉnh đã loạn thành một bầy, hắn sao có thể tĩnh dưỡng đây, lại gọi Dương Tử Hiên tới, nói chuyện về vấn đề công ty Xuân Huy.

Nhưng lại không đạt thành ý kiến chung.

Đối với chuyện Dương Tử Hiên vài ngày trước mang một đội chuyên gia đến, đối kháng với những người được gọi là chuyên gia kinh thành kia, dùng thủ đoạn ngòi bút làm vũ khí, chiến vô cùng ác liệt, Hoàng Văn Thanh rất thưởng thức.

Chương 632: Giáo sư khách mời(2)

Dùng mấy giáo sư chủ viện nổi danh đại học La Phù cầm đầu, công khai vỗ tay ủng hộ, làm chỗ dựa cho hình thức cải cách mang xí nghiệp nhà nước to lớn ra bán, cho rằng đây là một loại thăm dò cực kỳ có ý nghĩa.

Nam bắc biện luận, kịch chiến trên mặt báo chí, thậm chí còn dùng Tân Hoa xã làm trận địa, đều tự phát biểu quan điểm, một ít nguyên lão trung ương công khai tỏ vẻ ủng hộ, cho rằng đây là điểm sáng công tác kinh tế tỉnh La Phù.

Trên mặt Hoàng Văn Thanh cũng có ánh sáng, bởi vậy, oán giận với Dương Tử Hiên cũng ít đi một chút, nhiều hơn một tia giữ tài và ái tài trong đầu.

Hôm nay hắn kêu Dương Tử Hiên đến, là hi vọng nói chuyện với Dương Tử Hiên về vấn đề công ty Xuân Huy, xem cuối cùng nên bán ra cho ai.

Nhưng quan niệm hai người không hợp nhau.

Chuyện này ở trong mắt người bên ngoài xem ra, Dương Tử Hiên nhất định là không biết điều rồi, cán bộ cấp phó sở tầm thường, có thể đi báo cáo công tác với chủ tịch báo tỉnh, đã là một loại vinh hạnh lớn lao, cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào phản bác quan điểm chủ tịch tỉnh như Dương Tử Hiên.

"Từ tình huống trước mắt để xem xét, tập đoàn Càn Khôn là đối tượng tương đối khá." Hoàng Văn Thanh một lần nữa nhắc lại quan điểm của mình.

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Chủ tịch tỉnh, tôi cảm thấy chính phủ chúng ta không nên tham gia vào vấn đề bán Xuân Huy, tất cả nên giao do kẻ thứ ba làm, ví dụ như đoàn chuyên gia, chúng ta không nên gây ra áp lực hành chính, làm trở ngại khả năng tư duy của đoàn chuyên gia.”

“Như vậy sẽ càng khách quan hơn một chút, dù sao thì bên trong đoàn chuyên gia cũng có rất nhiều giáo sư làm giám khảo chuyên nghiệp, tính toán rất tốt, bọn hắn bình luận tập đoàn Càn Khôn có tư cách hay không, sẽ càng phù hợp hơn."

Hoàng Văn Thanh liếc liếc Dương Tử Hiên, trong ánh mắt có một tia lăng lệ ác liệt, hắn cũng không quá đồng ý đối với cái gọi là đề nghị này của Dương Tử Hiên: "Công ty Xuân Huy vốn chính là xí nghiệp ủy ban tỉnh chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể "bán cho ai" đó?"

"Trung ương sớm đã đưa ra khẩu hiệu tách ra, xí nghiệp quốc hữu là thứ thuộc về toàn dân, chính phủ chúng ta chỉ có quyền quản lý, cũng không phải có quyền sở hữu." Trong giọng nói Dương Tử Hiên không mang theo một tia tình cảm nào.

"Dựa theo ý của cậu, vậy thì không cần chính phủ chúng ta quản xí nghiệp nữa hả?"

Hoàng Văn Thanh đột nhiên vỗ bàn một cái, quát: "Đồng chí Dương Tử Hiên, loại tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm."

Chụp cái mũ to như vậy vào đỉnh đầu, Hoàng Văn Thanh muốn làm cho Dương Tử Hiên khuất phục.

Dương Tử Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ chút nào, nói: "Thị trường kinh tế tuần hoàn theo quy luật, chức năng chính phủ cũng được định vị rõ ràng, chính phủ chúng ta được định vị là giám thị, hoặc là nói giám thị ngành sản xuất, mà không phải nhúng tay vào chuyện kinh doanh hằng ngày cụ thể của xí nghiệp.”

“Hành vi bán xí nghiệp đi này, chính phủ chúng ta cần phải làm, chỉ là giám thị chương trình có hợp pháp hay không, mà không nên nhúng tay vào, thay thế đoàn chuyên gia quyết định."

Hoàng Văn Thanh nhanh chóng nhíu lông mày lại, tóc hắn đã có chút hoa râm, ánh mắt đảo qua mặt Dương Tử Hiên, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi..."

"Giao cho đoàn chuyên gia làm quyết định, cuối cùng bán cho xí nghiệp nào cũng tốt, nếu như cuối cùng đoàn chuyên gia cảm thấy tập đoàn Càn Khôn rất thích hợp, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào cản trở, tôi chỉ là hi vọng từ điều này, có thể tiến hành thăm dò và nếm thử một ít chức năng mới, cải thiện chính phủ."

Dương Tử Hiên đứng dậy nói: "Không phải bởi vì tôi và Hà bí thư có chút mâu thuẫn, liền âm thầm ngáng chân đối với tập đoàn Càn Khôn, lòng tôi vẫn chưa hẹp đến mức như vậy, xin chủ tịch tỉnh yên tâm."

Nhìn bóng lưng Dương Tử Hiên đóng cửa đi ra ngoài, Hoàng Văn Thanh chậm rãi thở dài một hơi, chẳng lẽ mình thật sự già rồi?.

…..

Thời điểm buổi tối, Dương Tử Hiên mời bốn năm lão giáo sư đoàn chuyên gia ăn cơm, đương nhiên là dùng Diệp Tân Vĩ làm người chủ trì.

Nhưng bản thân Diệp Tân Vĩ không có hứng thú nói chuyện chính trị với người học trò này, không mưu cầu danh lợi, ăn đơn giản chút gì đó, liền tìm cái cớ rời đi.

Để lại Dương Tử Hiên và mấy giáo sư khác, tương đối mưu cầu danh lợi đối với chính trị nói chuyện với nhau.

Mấy giáo sư còn lại này, đều là giáo sư cổ vũ Dương Tử Hiên trên mặt báo chí, coi như là công thần giúp Dương Tử Hiên xung phong hãm trận, Dương Tử Hiên đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi, phân biệt mời rượu từng người một.

Nhưng những giáo sư này đều hiểu, một cán bộ cấp sở năm nay mới 27 tuổi ý vị ra sao, đều không dám kiêu ngạo ở trước mặt Dương Tử Hiên, cũng không có nói bốc nói phét khoe khoang học vấn trước mặt Dương Tử Hiên, bọn hắn đều đã trao đổi với Dương Tử Hiên, biết rõ bản thân Dương Tử Hiên có tiêu chuẩn kinh tế học chuyên nghiệp, cũng không kém hơn bọn hắn.

"Tử Hiên, tôi cảm thấy cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, về sau, có thể tới học viện chúng tôi làm giáo sư khách mời... Cậu một mực công tác ở mặt kinh tế chiến tuyến chính phủ, đối với những học sinh kia mà nói, kinh nghiệm thực tế của cậu là một thứ hết sức quý giá."

Nói chuyện chính là Tiền Vĩnh Cố, chủ nhiệm viện thường vụ phó viện trưởng đại học La Phù, chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác hành chính, cũng là người chủ lực trợ giúp Dương Tử Hiên ngắm bắn những nhân sĩ bảo thủ kinh thành kia.

Dương Tử Hiên lắc lắc đầu, cười nói: "Hảo ý của Tiền viện trưởng, tôi xin lĩnh, chỉ là, tôi biết mình có bao nhiêu trọng lượng, chỉ bằng vào chút trình độ lý luận ấy của tôi, chỉ sợ không thể đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời này."

"Ha ha, Tử Hiên, cậu khỏi phải nghĩ đến chuyện giấu tài, khiêm tốn ở trước mặt chúng tôi, trình độ của cậu, người khác không biết thì cũng thôi, chúng tôi có thể không biết sao?"

Tiền Vĩnh Cố cười cười, nói "Trước kia giáo sư Đồng Nãi Minh đã nói rồi, trình độ chuyên nghành của cậu rất vững chắc, giáo sư Đồng Nãi Minh rất ít khi nói quá về người nào."

Đồng Nãi Minh giáo sư là trước kia điểm danh Dương Tử Hiên lên bảng đen làm bài tập, có tư cách lão thành tại học viện, được công nhận giáo sư kinh tế học, địa vị so với Tiền Vĩnh Cố, thường vụ phó viện trưởng này thì cao hơn không ít.

Dương Tử Hiên cũng không chối từ nữa, hắn thật đúng là chưa từng thử qua cảm giác làm giáo sư.

Đầu năm nay, bầu không khí đại học thuê cán bộ đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời vẫn chưa dày đặc, đại học La Phù, loại đại học cực kỳ nổi danh này thuê hắn đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời, cũng là một loại chứng minh đối với trình độ bản thân hắn, cũng có chút hữu ích đối với con đường làm quan của hắn.

Sở dĩ Dương Tử Hiên làm nghiên cứu sinh bằng cấp, là vì coi trọng vài chục năm sau này, thời điểm phòng tổ chức tuyển chọn cán bộ nòng cốt, cực kỳ coi trọng vấn đề bối cảnh tri thức và bối cảnh bằng cấp, rất nhiều cán bộ hình thức học giả được đề bạt đến chức vị cán bộ lãnh đạo quan trọng.

Được mời làm giáo sư đại học, cũng có thể trợ giúp Dương Tử Hiên dựng nên hình tượng cán bộ học giả này.

Dương Tử Hiên biết, mình muốn chậm rãi đẩy mạnh con đường làm quan, cũng cần một nhóm lớn phần tử trí thức tuyên truyền trên miệng, phất cờ hò reo, tạo dự luận cho mình.

Cho nên, đối với nhóm giáo sư này, Dương Tử Hiên vẫn cực kỳ chịu khó lôi kéo.

Tiền Vĩnh Cố là phó viện trưởng chủ quản công tác hành chính học viện, đầu năm nay, giáo sư tham chính, giáo sư làm quan, đều là hiện tượng cực kỳ thông thường, trường học vẫn chưa hành chính hóa, vẫn tồn tại với tư cách đơn vị sự nghiệp trong thể chế.

Cho nên, những năm này, Tiền Vĩnh Cố một mực nghĩ đến chuyện làm quan, nhưng khổ nỗi là không ai thưởng thức, muốn xin điều nhiệm đến đơn vị hành chính chính phủ, cũng không được như ý nguyện, rất nhiều đơn vị hành chính cũng không muốn đưa ra một chức vị lãnh đạo, đón phó viện trưởng hắn tới ngồi.

Lần này thật vất vả mới đáp lên được tuyến đường của Dương Tử Hiên, tự nhiên là phải từ từ lôi kéo.

Đưa mấy giáo sư rời đi, Dương Tử Hiên một mình trò chuyện cùng Tiền Vĩnh Cố, hỏi: "Lão Tiền, ông cảm thấy tập đoàn Càn Khôn có thích hợp thu mua Xuân Huy không?"

Tiền Vĩnh Cố rất mẫn cảm chú ý tới xưng hô của Dương Tử Hiên đối với hắn, là lão Tiền, mà không phải Tiền viện trưởng như vừa rồi, điều này nói rõ, Dương Tử Hiên đã lấy thân phận chủ nhiệm ủy ban quản lý xí nghiệp thuộc tỉnh để đối thoại với mình.

Lập tức ưỡn thẳng cái eo, nói: "Tập đoàn Càn Khôn, từ bản kế hoạch hiện tại nó đưa ra để xem xét, là xí nghiệp có sức cạnh tranh lớn nhất trong ba xí nghiệp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.