Ngoại truyện Độc gia sủng hôn

Chương 12




Người này, da mặt quá dày rồi.

"Cũng không tính toán là trái ngược với lẽ thường, thật ra Hà Khôn là một người không có bản lãnh gì về làm sản xuất kinh doanh, từ tỉ lệ lợi nhuận của tập đoàn Càn Khôn trước mắt cũng có thể thấy được, trình độ kinh doanh quản lý của Hà Khôn khá kém, đầu tư không đúng chỗ.”

“Đầu năm nay vẫn chưa có nghề nghiệp gọi là quản lí tài chính, rất nhiều vấn đề chi tiết, tỉ mỉ trên mặt sản xuất kinh doanh, đều phải do Hà Khôn tự mình làm, một người ít tay, các công việc sẽ trở nên rối loạn.”

“Nhưng xét về khả năng làm quan hệ, làm chính trị, hắn xác thực là một tay hảo thủ."

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Trong tỉnh, xét về thương nhân hiểu chính trị nhất, Hà Khôn ít nhất cũng có thể sắp xếp ba vị trí đầu tiên, hoàn cảnh ở trong nước, rất cần loại người như hắn."

"Tôi không rõ ý của cậu!"

Trần Ấu Trúc bị Dương Tử Hiên nói đến mức hồ đồ rồi: "Tôi hẹn cậu đi ra, không phải là vì nghe cậu tán dương Hà Khôn, mà là nhờ cậu hỗ trợ giải quyết vấn đề này."

"Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi à?"

Dương Tử Hiên nhấp một ngụm trà, nói: "Hiện tại, Hà Khôn đang đánh bài chính trị, nếu không có gì ngoài ý muốn, Nhật Lan cơ vốn đã bị nốc-ao trong hành động thu mua lần này.”

“Còn lại chính là hai xí nghiệp dân doanh Bất Dương Mai và Càn Khôn, nhưng bản thân Bất Dương Mai có ưu thế quen thuộc ngành sản xuất điện gia dụng, cho nên Hà Khôn mới tạo ra một cái ưu thế càng lớn hơn —— dẫn đầu tư bên ngoài vào!"

Đầu tư bên ngoài có ưu đãi vượt qua đãi ngộ quốc dân, vẫn luôn làm rất nhiều người lên án, trong một đoạn thời gian rất dài niên đại 90, các phương diện tại ngân hàng cho vay, đất đai, thu thuế, đầu tư bên ngoài đều có được đãi ngộ vượt qua quốc dân, đã vượt trội về công nghệ, lại càng có ưu thế về các mặt, hơn hẳn các xí nghiệp dân doanh trong nước.

Có thể nói, trong khoảng thời gian này, xí nghiệp dân doanh đều cầu sinh tồn trong khe hẹp xí nghiệp nhà nước, xí nghiệp có vốn đầu tư bên ngoài.

Đây cũng là khốn cảnh xí nghiệp dân doanh tinh khiết như Bất Dương Mai sắp gặp phải.

"Cậu cũng biết đấy, đối với đầu tư bên ngoài, nhất là thương nhân Nhật Bản, tỉnh ta có rất nhiều ưu đãi, Càn Khôn làm một nước cờ như vậy, rõ ràng vượt lên trước một bước so với chúng ta, thắng được ấn tượng của Chu Trì Khôn."

Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, nói: "Hơn nữa, tập đoàn Càn Khôn ăn nói lung tung, nói muốn đền bù tổn thất 1000 vạn cho Xuân Huy...Đầu tư bên ngoài, tăng thêm đền bù tổn thất thật lớn, chỉ cần hai điểm sáng này, cơ bản đã được Tỉnh ủy đồng ý."

Dương Tử Hiên thở dài, thủ đoạn vận hành buôn bán của Hà Khôn quả thực là khá tốt.

"Vậy ý của cậu là, kế hoạch thu mua Xuân Huy của Bất Dương Mai chúng ta, cơ bản đã rơi vào tình trạng ngâm nước nóng(chết chìm) rồi? Bây giờ chúng ta chỉ còn chờ đến lúc bị nốc-ao?" Trên mặt Trần Ấu Trúc hiện lên đầy vẻ băng giá.

"Cô có thể hiểu như vậy." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

"Không có bất kỳ biện pháp cứu chữa nào sao?" Trần Ấu Trúc nóng nảy hỏi.

Vì để nắm bắt Xuân Huy, nàng và cao tầng công ty đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, làm ra một phần kế hoạch có thể thực hiện, tỷ lệ thành công thu mua rất cao, vốn cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi, nhưng nửa đường tự nhiên có tập đoàn Càn Khôn giết ra, vẫn chưa đối mặt cái nào đã bị quăng ra ngoài, làm cho nàng không nuốt nổi cơn tức.

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tạm thời thì chưa đến mức đấy...đợi những lời nói dối đầu tư mấy ngàn vạn vào Xuân Huy, khôi phục xây dựng sản xuất, hóa giải hết tiền mượn ngân hàng của Xuân Huy do tập đoàn Càn Khôn phát biểu bị lộ ra ngoài, chúng ta sẽ có cơ hội."

"Cậu ngốc à, khi đó Xuân Huy đã bán cho Càn Khôn rồi, con gái gả đi ra ngoài như bát nước giội đi, không phải tùy ý để Càn Khôn muốn giày vò ra sao liền giày vò thế đấy hả.”

“Cho dù lời nói dối bị lộ ra, chính phủ cũng không thể xen vào rồi, không chừng có vài người ủy ban tỉnh sính ngoại, cho rằng tập đoàn Càn Khôn có bối cảnh Nhật Lập, vì muốn lưu lại con cá sấu lớn Nhật Lập này, còn cố ý miễn giảm số tiền đền bù tổn thất của Càn Khôn nữa”. Trần Ấu Trúc cười khổ nói.

"Ngộ tính rất không tồi nha, vậy thì hiện tại cô đã hiểu rõ ý đồ sau lưng chút ít động tác kỳ quái của Càn Khôn chưa?"

Dương Tử Hiên giang tay ra, nói: "Nói trắng ra là Hà Khôn hứa một chi phiếu miệng, đuổi Bất Dương Mai chúng ta ra ngoài, lại mang một cái mũ đầu tư bên ngoài, sau đó là tay không bắt giặc, nhảy vào ăn Xuân Huy, cái xí nghiệp nhà nước to lớn này."

Trần Ấu Trúc không nhịn được, hít vào một hơi khí lạnh, cái thủ pháp này, xác thực là rất chu đáo.

Tại bữa tiệc thịnh yến chia cắt tài sản quốc hữu, không ít người đều lợi dụng thủ pháp này, tay không bắt giặc, một đêm phất nhanh như diều gặp gió.

"Trước mắt chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ăn Xuân Huy sao?" Trần Ấu Trúc gần như có thể nhìn thấy vận mệnh bi thảm của Xuân Huy rồi, những công nhân xí nghiệp nhà nước kia không chỉ không thể có được đền bù tổn thất khi nghỉ việc, mà còn phải tiếp tục chờ đợi, chờ đợi đến khi Xuân Huy đi lên.

Dương Tử Hiên thở dài, nói: "Mấu chốt còn phải xem thái độ lãnh đạo tỉnh thế nào... Tôi có thể xếp đặt thiết kế một cái hố lửa, để cho Hà Khôn nhảy vào, nhưng phải chờ thời cơ thỏa đáng."

Trong đầu Dương Tử Hiên đã có phương pháp đối phó với Hà Khôn, đối phó với kế hoạch thu mua của tập đoàn Càn Khôn, chỉ là, hắn không sẽ lập tức dùng đến.

Hiện tại, chắc chắn tập đoàn Càn Khôn đã tranh thủ được sự ủng hộ của những lãnh đạo Tỉnh ủy kia, đang rất có thế, nếu như bây giờ Dương Tử Hiên đi ra ngắm bắn tập đoàn Càn Khôn, nói không chừng còn bị tập đoàn Càn Khôn cắn ngược lại một cái, Dương Tử Hiên không thể đi làm công việc ngu ngốc này.

Đối với việc Dương Tử Hiên thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), không chịu nói phương án phá mê cục, Trần Ấu Trúc chỉ có thể hận đến nghiến răng ngứa lợi.

Lúc Trần Ấu Trúc lái xe trở về, còn đi qua nhà xưởng công ty Xuân Huy, tiến hành khảo sát một lần nữa.

Thuyền nát cũng có ba cân đinh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tuy Xuân Huy bị lấy hết rồi, rất nhiều nhà xưởng đều ngừng sản xuất rồi, những chỉ cần mảnh đất đai nhà xưởng này, chính là một số tài sản cực lớn.

Đi một vòng quanh nhà xưởng Xuân Huy, Trần Ấu Trúc tự nhiên chứng kiến Hà Khôn cùng một đoàn người tập đoàn Càn Khôn không ngừng cười nói đứng trước mặt.

"Trần tiểu thư cũng tới Xuân Huy tiến hành khảo sát thực địa à, thế nào, có mấy thành nắm chắc đối với việc mua Xuân Huy?" Giọng nói Hà Khôn rất cao, rõ ràng mang theo vẻ cười nhạo, dương dương đắc ý.

Trần Ấu Trúc hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời.

Hà Khôn và Trần Ấu Trúc cùng thuộc hàng ngũ con ông cháu cha, đã từng có một đoạn tình cảm lưu luyến rất ít người biết, hơn nữa, cái đoạn tình cảm lưu luyến này chỉ kéo dài không đến một tháng, liền kết thúc, về sau, quan hệ hai người thậm chí còn biến thành người lạ.

Gặp nhau lần nữa, đã là địch nhân.

Hà Khôn nhìn kỹ Trần Ấu Trúc, trên người mặc áo lông vải ka-ki, mười phần cá tính, liền cười cười nói: "Nhiều năm như vậy, em vẫn không thay đổi."

Trần Ấu Trúc chẳng muốn dây dưa cùng hắn, trực tiếp không đếm xỉa, muốn chui vào xe của mình rời đi.

"Em không muốn biết tại sao em bị anh đánh bại sao?" Hà Khôn nóng lòng khoe khoang trước mặt Trần Ấu Trúc, vội vàng gọi Trần Ấu Trúc lại, noi: "Tôi nói với em, vừa rồi chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh đã gọi tôi, cực kỳ thưởng thức đối với kế hoạch thu mua của chúng tôi, lần này nhất định các em sẽ bị nốc-ao."

Sắc mặt Trần Ấu Trúc biến đổi, trong nội tâm cả kinh, không ngờ động tác của Hà Khôn nhanh như vậy, lại có thể làm cho Hoàng Văn Thanh gọi đến, chuyện này chí ít cũng đã có tám chín thành nắm chắc rồi, nghĩ đến đây, Trần Ấu Trúc liền nhô đầu ra cửa sổ xe, lạnh lùng nói: "Ác giả ác báo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.