Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 2




Khương Lạc cung.

Lưu Lạc Bình ngủ một giấc, khi thức dậy vừa vặn đã đến giờ dùng Ngọ thiện, bên cạnh đã không còn ai, Lưu Lạc Bình cũng không ngạc nhiên, hắn có công vụ, nếu như hắn nằm bên cạnh nàng mới là chuyện lạ.

Lưu Lạc Bình thức dậy, khẽ gọi một tiếng:

- Hoàng Ly, Tố Ngưng.

Hoàng Ly và Tố Ngưng đứng bên ngoài, nghe thấy chủ tử gọi, biết chủ tử đã tỉnh, lại nhìn nhìn sắc trời, vừa vặn đến giờ dùng Ngọ thiện, hai người nối đuôi nhau tiến vào phòng, thấy chủ tử đã dậy, lười biếng ngồi trên giường. Hoàng Ly tiến lên đỡ Lưu Lạc Bình rời giường, động tác vô cùng cẩn thận, dù sao hiện tại tiểu chủ tử trong bụng chủ tử là quan trọng nhất. Tố Ngưng ở phía sau dọn dẹp giường lại gọn gàng.

Lưu Lạc Bình được Hoàng Ly đỡ ngồi xuống trước bàn trang điểm, Hoàng Ly là một người khéo tay, vô cùng nhanh nhẹn búi một kiểu tóc đơn giản. Lưu Lạc Bình nhìn động tác thuần thục của Hoàng Ly, khẽ hỏi:

- Chuyện sáng nay đã cho người điều tra chưa?

Chuyện sáng nay là chuyện gì, ai cũng đều tự hiểu, động tác trên tay Hoàng Ly không hề chậm lại nửa nhịp, bẩm báo:

- Nô tỳ đã sai người điều tra rồi, chỉ có điều người hãm hại lần này chọn đúng thời điểm, dấu vết để lại khó lòng mà tìm ra được.

Lưu Lạc Bình gật gật đầu, nàng hiểu rõ, đã ra tay ở Ngự hoa viên như vậy, chắc chắn chẳng ai nhìn thấy, mà cho dù có đi chăng nữa thì chúng phi tần đều sẽ im miệng không nói. Có một kẻ hãm hại cái gai chướng mắt này hộ, thì sao phải tố cáo người đó ra.

Nếu là những phi tần địa vị thấp, có lẽ nhìn thấy, sẽ nói ra sự thật để tìm kiếm sự che chở nơi nàng, nhưng những người ở đó đều là tần trở lên. Cung nữ hầu hạ thì đứng ở xa, lúc đó lại vừa vặn là lúc Hoàng hậu bắt đầu bước lên thuyền hoa, người người đều nhìn về phía thuyền hoa, chuẩn bị bước lên, nào ai có để ý?

Lưu Lạc Bình thấy Hoàng Ly đã búi tóc xong cho nàng, thản nhiên nói:

- Không cần cho người điều tra nữa.

Động tác gài trâm của Hoàng Ly hơi khựng lại, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi lại, chủ tử làm gì cũng đều có dụng ý của mình, không cần nàng hỏi nhiều. Hơn nữa hiện tại chủ tử và Hoàng thượng gắn bó như keo sơn, chủ tử không nổi giận, thì Hoàng thượng cũng bực tức tra rõ ràng một hai.

Lưu Lạc Bình đứng dậy từ trên ghế, được hai người Hoàng Ly, Tố Ngưng giúp mặc vào y phục, trong phòng ấm áp, để mấy chậu than, nên Lưu Lạc Bình chỉ cần mặc y phục nhẹ nhàng.

Lưu Lạc Bình không cho người điều tra nữa, đơn giản bởi vì nàng biết Hoàng thượng đã biết rõ ai là người đứng sau vụ việc lần này. Lưu Lạc Bình vốn là người nhạy cảm, tinh tế, lại lăn lộn trong tranh đấu đã lâu, quan trọng là giác quan thứ sáu hơn người, tuy không có võ công, nhưng cũng lờ mờ cảm giác được dường như có ám vệ đi theo nàng.

Nhưng ám vệ này đều chỉ đi theo nàng ở một khoảng cách tôn trọng, không xâm nhập sâu vào đời sống riêng tư của nàng. Nhìn thế nào, cũng giống như phải tới để bảo vệ.

Nếu đã có ám vệ bảo vệ mình bên cạnh như vậy, nàng ra khỏi Khương Lạc cung, chắc chắn là không cách xa nửa bước, theo sát phía sau, việc nàng bị ai đẩy, chắc chắn là rõ mười mươi.

Đã có người quan tâm xử lý hộ, đương nhiên là Lưu Lạc Bình cũng lười suy nghĩ thâm sâu, đều phó mặc hết cho người nào đó, hiện tại chỉ chuyên tâm dưỡng thai.

Ngọ thiện đã được dọn lên, Lưu Lạc Bình ngồi xuống bàn, chậm rãi dùng thức ăn. Những món này đều đã được thử qua, không có độc. Từ lúc có nước linh tuyền, nàng không chỉ một lần nảy ra ý định tự trồng thực vật để sử dụng, như vậy, chất lượng không chỉ tốt, mà còn không lo sợ bị hạ độc. Nhưng trong Khương Lạc cung ngoài đất trồng hoa cỏ ra thì chẳng có gì khác, nếu nhổ lên, không chỉ mất mỹ quan, mà người ở cung khác cũng thấy kỳ lạ.

Nếu nói sở thích của nàng kỳ quái, sao không phát sinh từ thời gian trước khi nàng mới vào cung, mà vừa có thai đã bắt đầu. Hơn nữa các nàng nhìn vào, cũng đoán được nàng tự trồng lấy để tránh dược vật không sạch sẽ, lại nảy ra mưu kế gì khác thì thật không hay ho.

Bên cạnh Lưu Lạc Bình có một cung nữ nấu ăn vô cùng tốt, là người nàng mang theo từ nhà mẹ đẻ, tên là Hỷ Lan. Hỷ Lan nấu ăn vô cùng tốt, từ điểm tâm đến thức ăn, vô cùng phong phú ngon mắt. Hỷ Lan theo nàng từ nhỏ tới giờ, khẩu vị của nàng cũng bị Hỷ Lan dưỡng thành kén chọn. Nên lúc vào cung cũng phải để Hỷ Lan theo cùng.

Thi thoảng, nàng cũng sẽ bảo Hỷ Lan sử dụng nước linh tuyền nấu vài món ăn, như canh là có thể, ăn đặc biệt ngon miệng, kết hợp cả tay nghề của Hỷ Lan và nước linh tuyền.

Mặc dù có thai, nhưng khẩu vị của Lưu Lạc Bình vẫn rất tốt, ngoại trừ mấy tháng đầu có nôn nghén, nhưng không nhiều. Hiện tại liền vô cùng thích ăn, dễ đói, Hỷ Lan liền lại có đất dụng võ.

Lưu Lạc Bình dùng bữa xong, lại bắt đầu những hoạt động nhẹ nhàng có lợi cho thai nhi thường ngày, dạo này thời tiết lạnh lẽo, nàng có chút lười ra ngoài tản bộ, hơn nữa cũng sợ gió lạnh làm ảnh hưởng thân thể, nhưng tản bộ rất quan trọng, có lợi cho phụ nữ có thai khi sinh đẻ, nên vẫn kiên trì đi vài vòng trong phòng.

Lưu Lạc Bình đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền cất tiếng hỏi:

- Phải rồi, sáng nay Tưởng mỹ nhân cũng được mời đến.

Tố Ngưng đi phía sau, hiểu chủ tử muốn hỏi gì, liền đáp:

- Vâng, thưa nương nương. Nghe nói dạo gần đây Tưởng mỹ nhân rất được lòng Hoàng hậu, Tưởng mỹ nhân hay đến Chiêu Dương cung trò chuyện với Hoàng hậu. Hoàng hậu cũng yêu thích, nên hôm nay liền mời Tưởng mỹ nhân đến.

- Vậy à?

Lưu Lạc Bình nhướng mày, lại nói tiếp:

- Ta thấy sáng nay nàng rất thân thiết với Lệ tần, người không biết còn tưởng hai người là tỷ muội.

Tố Ngưng nở nụ cười, nhẹ giọng đáp:

- Việc này thì nô tỳ không biết, cũng không thấy có thông tin gì. Từ sau đợt cấm túc, Tưởng mỹ nhân không hề qua lại với Lệ tần, còn chưa gặp nhau lần nào, hôm nay lại đột nhiên thân thiết, cũng không biết là vì nguyên do gì.

Tố Ngưng dừng một chút, đột nhiên nhớ ra, bèn nói tiếp:

- À, nô tỳ giờ mới nhớ ra, nô tỳ nghe ngóng được, vì chuyện của nương nương nên lần thưởng hoa này Hoàng hậu nói tạm thời hoãn lại, các phi tần đều về cung của mình. Chỉ có Tưởng mỹ nhân là theo đến Lệ Y điện.

Lưu Lạc Bình “ừm” một tiếng, nhưng có phần không hiểu, Tưởng mỹ nhân vừa bám lấy Hoàng hậu, nay lại quay ra qua lại với Lệ tần, chẳng lẽ là Hoàng hậu đứng sau chỉ điểm?

Lưu Lạc Bình có điểm khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa.

Tối hôm đó, Hoàng thượng theo thói quen đến Khương Lạc cung, Hậu cung phi tần tức đến giậm chân thì vẫn tiếp tục tức đến giậm chân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Thục phi tính ra là bị kinh hách, Hoàng thượng đến an ủi cũng không có gì lạ.

Thực ra nói như vậy cũng là các phi tần tự an ủi, chứ người nào trong lòng cũng tự biết, cũng không phải là Hoàng thượng thương tiếc Thục phi bị hãm hại.

Lúc này Thục phi đang ngồi trong lòng Hoàng thượng, trò chuyện mấy chuyện lung tung, không có chủ đề rõ ràng.

Hoàng thượng thuận miệng nói:

- Chuyện sáng nay nàng không cần lo lắng. Ta sẽ xử lý.

Lưu Lạc Bình gật gật đầu, giống như cho là đương nhiên:

- Cũng không có gì lạ, đấy vốn là việc của chàng.

Tư Lạc Thành nở nụ cười, nói tiếp:

- Là Trương tiệp dư.

Lưu Lạc Bình hơi bất ngờ. Trương tiệp dư im hơi lặng tiếng đã lâu, ở trong Hậu cung đã xem như người vô hình, hầu như chẳng có gì nổi bật, đến rồi đi không có tiếng động, thi thoảng sẽ lên tiếng nói vài ba câu. Nàng cứ nghĩ thủ phạm là Tưởng mỹ nhân, không nghĩ đến, xem ra dạo này không vận động đầu óc, trí thông minh giảm sút rồi.

Trương tiệp dư là nữ nhi của đại quan, chỉ tiếc đến nay vẫn chưa được sủng ái, nàng ta bức xúc cũng không có gì lạ. Chỉ có điều, lại thực sự ra tay, gan lớn đến vậy, quan trọng là chọn thời điểm vô cùng lộ liễu.

Lưu Lạc Bình không biết, phụ thân của Trương tiệp dư là đồng đảng với Thừa tướng, Thừa tướng tạo phản, phụ thân của Trương tiệp dư là thuộc hạ, tội chối không hết. Quan trọng là Thừa tướng tạo phản, đường đường lên ngôi thì bị dân chúng phỉ nhổ, nhưng nếu là đưa một đứa con nít lên ngai vàng, để Thừa tướng nhiếp chính thì lại khác. Đứa bé này, phải ra từ bụng Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu không có con, nhưng người khác thì không phải cũng không thể không có.

Xem xét kỹ lại, Trương tiệp dư và Hoàng hậu xem như có quan hệ họ hàng. Hoàng hậu có một người cô, mà Trương tiệp dư này chính là con gái của người cô đó.

Hoàng hậu không biết Thừa tướng tạo phản, nhưng cũng lờ mờ biết được Trương tiệp dư vào cung với mục đích gì. Nếu Trương tiệp dư có con, chính là đưa cho Hoàng hậu nuôi nấng, còn nếu Trương tiệp dư được thăng phân vị có thể tự mình nuôi con thì lại là chuyện khác.

Nói tóm lại, chính Hoàng hậu cũng không mấy thích Trương tiệp dư, đơn giản bởi vì Hoàng hậu dù sao cũng muốn nuôi con của mình, cho dù là đứa bé Trương tiệp dư sinh ra có một tầng quan hệ với mình cũng cảm thấy không vừa lòng. Nên đều chạy đông chạy tây tìm cách điều dưỡng thân thể hay phương thuốc bí truyền để có con. Vì vậy, cũng không có ý định nâng đỡ Trương tiệp dư, Trương tiệp dư thân phận tương đối cao, nếu nàng có con, chưa chắc Hoàng hậu lấy được, Trương tiệp dư còn có thể vượt mặt Hoàng hậu ở phương diện nào đó.

Lưu Lạc Bình cũng đoán được đại khái tại sao thời gian gần đây Hoàng hậu lại có vẻ ưa thích Tưởng mỹ nhân. Trương tiệp dư có gia thế phía sau, nhưng Tưởng mỹ nhân thì không. Phụ thân Tưởng mỹ nhân địa vị không cao, lại dậm chân ở một vị trí trong thời gian không ngắn.

Nhìn thế nào cũng thấy Tưởng mỹ nhân tương đối thích hợp.

Lưu Lạc Bình ngẫm nghĩ, hỏi thêm:

- Trương tiệp dư là chủ mưu sao?

Tư Lạc Thành hiểu nàng muốn hỏi, có phải Hoàng hậu đứng sau hay không, nên gật đầu một cái. Lưu Lạc Bình cũng nghĩ vậy, chỉ là hỏi lại xem như đảm bảo.

Trương tiệp dư đột nhiên ra tay, là cảm thấy không chờ nổi nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.