Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 14




Editor: M.Nyoko

Cuối thu mát mẻ, bầu trời xanh thẳm.

Thư Lan ôm chăn bông thật dầy ra, tháo cái bọc chăn phía ngoài giao cho Tiêu Lang giặt, nàng ngồi chồm hỗm ở trên giường vá chăn mới, đây là chăn bông làm lúc thành thân, đắp mấy năm, tầng bông bên trong cũng mỏng, màu trắng có chút trở nên ố vàng, không có ấm áp chút nào.

Trên trải một tầng bông thật dày có thêu bông mẫu đơn phú quý, xác định các nơi cũng đều đều rồi, nàng ở phía trên lại trải lên một tầng mặt chăn khác, trước xe chỉ luồn kim vá bốn phía lại,một đường khâu cách nhau một bàn tay, bởi vì đường may không cần quá dày, nàng vá vô cùng nhanh, chờ Tiêu Lang phơi khô cái bọc tới, một cái chăn mới đã làm xong.

"Cho ngươi, để bên ngoài phơi nắng đi, tối nay chúng ta đắp cái cái này." Trời giữa thu, giữa ban ngày coi như ấm áp, vào đêm liền lạnh.

Tiêu Lang ôm chăn ngửi một cái, ngẩng đầu nhìn nàng: "A Lan, nàng thật là khóe léo!" Lười nha đầu lười vốn lười, nhưng phàm là dính đến công việc may vá, tỷ như xiêm áo bốn mùa hàng năm, bình thường đai lưng giày vớ, bao gối bị thủng, nàng đều nhớ rõ, mà đúng là hắn không làm kịp .

Được khen, trong lòng Thư Lan thật vui mừng, thu thập may vá xong, quét quét bông trên giường, đứng dậy chuẩn bị xuống giường mang giày.

Tiêu Lang kỳ quái nhìn nàng: "Nàng phải đi làm gì?"

"Hôm nay mặt trời tốt, ta mang Quyển Quyển chơi bên ngoài." Hai người thành thân, Quyển Quyển bị hắn ném vào tây ốc, nói là chê nó ồn bọn họ ngủ.

Tiêu Lang biết nàng thích con xú điểu kia, ánh mắt lóe lóe, theo nàng đi.

Phơi tốt chăn mới, chỉ thấy nàng đặt lồng chim ở trên bệ cửa sổ, cầm cành liễu trong tay trêu chọc Quyển Quyển, để lại cho hắn một bóng lưng mảnh khảnh.

Tiêu Lang xem một chút mặt trời mới lên tới ngọn cây, nghĩ đến gần đây cũng không có đi ra ngoài, liền đi qua nắm bả vai của nàng: "A Lan, ta muốn săn thú, nàng có muốn đi theo ta?" Thật ra thì hắn muốn mang theo nàng đi trong núi một chút, mùa thu trong núi, so xuân hạ càng thêm đẹp hơn.

"Tốt, vậy ta muốn ngươi cõng ta." Thư Lan chống đỡ cằm của hắn cọ xát, biết hắn ở trong nhà không sống được, hôm nay nói ra, nhất định là nín hỏng, thời gian ở chung với nhau càng dài, nàng lại càng rõ ràng nam nhân này đang suy nghĩ gì.

"A Lan thật tốt. . . . . ." Tiêu Lang cúi đầu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, lôi kéo nàng đi vào trong nhà thay quần áo, vừa đi vừa nói: "Không cần mang lương khô, một lát chúng ta nướng thịt trên núi ăn."

*

Mùa thu trong núi thật rất đẹp, tầng tầng lá cây vàng óng ánh thật dầy, đạp lên sẽ phát ra tiếng soạt soạt. Gió mát thổi phất phơ, lá khô còn trên cành cây rơi xuống sẽ phát ra âm thanh ào ào dễ nghe, nhắc nhở bọn họ ngẩng đầu xem. Ngẩng đầu rồi, tầm mắt xẹt qua thân cành, xuyên qua các cành cây, lập tức liền trông thấy trời xanh trong suốt, không có bóng mây, tựa như một khối đá Lam Bảo,nhìn giống như đã rửa qua nước.

Trong núi rừng đi lại, tâm đều là tĩnh.

Tiêu Lang nắm bàn tay Thư Lan nhỏ bé, nhẹ nhõm bừa bãi đi về phía trước, nói là tới săn thú, cũng đều có mấy con thỏ hoang chạy tới, hắn đều không có động thủ.

"Lang ca ca, ta đói rồi." Không biết đã trải qua bao lâu, Thư Lan dừng bước, nhìn Tiêu Lang nói.

Tiêu Lang sờ sờ tóc nàng tùy ý buộc lại, cười nói: "Tốt."

Lần sau mới có thỏ chạy qua thì hắn liền giương cung lắp tên, một kích phải trúng.

Hai người đi tới bờ sông, Thư Lan phụ trách ôm lá cây nổi lửa, Tiêu Lang đứng ở bờ sông làm thịt thỏ, cuối cùng cắm một cây cây gỗ lên, gác ở trên đống lửa nướng, gia vị đều là hắn mang bên mình , chờ thịt thỏ phát ra tiếng vang tí tách, liền vẩy gia vị lên, sau đó ngồi một bên chờ.

Dựa vào cây ngồi xuống, hắn ôm Thư Lan ở trên đùi, cúi đầu hôn nàng. Không có *, chính là đơn thuần muốn hôn.

Thư Lan ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng hôn trả hắn, so sánh với quá khứ cuồng lay động, hôm nay hắn cực kỳ dịu dàng, cái loại cảm giác nhàn nhạt đó giống như là tán gẫu bình thường.

"A Lan, thịt thỏ chín. . . . . ." Thấy nàng nương nhờ trong ngực không muốn đi xuống, hắn bất đắc dĩ nhắc nhở.

Thư Lan núp ở trong ngực hắn, tay nhỏ bé vòng quanh trên cổ hắn, con mắt hạnh liếc nhìn hắn: "Ngươi ôm ta ăn!"

"Nhưng như vậy rất bất tiện, nếu là làm bẩn xiêm y của nàng làm thế nào. . . . . . Được rồi, ta ôm nàng ăn!" Tiêu Lang nói phân nửa, thấy nàng dứt khoát nhắm mắt, không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy ôm nàng đi tới bên đống lửa, ngồi xếp bằng xuống, tắt lửa, chờ thịt thỏ hơi lạnh chút, kéo xuống một mảnh đưa tới trong miệng nàng, sau đó xé cho mình ăn.

Ăn xong một con thỏ, cánh tay trái hắn chống đỡ nàng cũng tê dại, lúc này Thư Lan mới hài lòng đứng lên, chờ hắn rửa tay xong, nhào tới trên lưng hắn để cho hắn cõng nàng.

Tiêu Lang bất đắc dĩ vỗ vỗ nàng cái mông nhỏ, nhấc người lên, bước nhanh đi trở về.

"Lang ca ca, ngươi xem bên kia, có phải cây đào hay không à?" Quẹo một chỗ, chợt phát hiện một đại thụ đầy trái, nhìn xa xa cực kỳ giống hột đào năm ấy hắn cho nàng ăn, Thư Lan không khỏi chống bờ vai của hắn kêu lên.

Tiêu Lang theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn sang, trong tròng mắt đen thoáng qua kinh ngạc, nàng chỉ, lại là cây hột đào kia năm đó hắn tình cờ phát hiện! Chỉ là khi đó hột đào chỉ có lớn bằng cánh tay hắn, bây giờ đã rất to lớn, phía trên treo đầy quả xanh lớn bằng nắm đấm, vỏ quả bị nẻ, lộ ra hột đào màu xám tro bên trong.

"A Lan muốn ăn hột đào sao?" Nghĩ đến năm đó bộ dáng nàng bị khổ đến đáng thương, hắn nín cười hỏi.

"Ta muốn ăn nhân hột đào!" Thư Lan đung đưa bắp chân, thúc hắn đi về bên kia.

Tiêu Lang liền cõng nàng chạy tới hướng bên kia, đến dưới tàng cây, hắn vừa định buông nàng ra, đôi tay Thư Lan đã leo lên cây khô, chân nhỏ đạp bả vai hắn rộng rãi một cái, oạch oạch liền bò lên.

Khẽ kinh ngạc, Tiêu Lang nhẹ giọng bật cười, ngửa đầu nhìn nàng.

Bởi vì phải lên núi, hắn cho nàng chọn áo lục quần trắng vải mịn, so tơ lụa bền chắc, coi như bị nhánh cây xước qua cũng sẽ không rách. Hiện tại hai chân nàng vòng cây khô bò lên trên, mông ngạo nghễ ưỡn lên mượt mà liền hoàn mỹ vẽ ra, vừa động động một cái, trong nháy mắt trong lòng hắn đốt lên một cây đuốc.

Cổ họng Tiêu Lang khô khốc, mở miệng thúc giục nàng: "A Lan, hái mấy trái trực tiếp ném trên mặt đất, một lát ta nhặt, nhanh lên một chút xuống đây đi!" Nhanh lên một chút xuống đây đi, hắn đang phía dưới chờ nàng.

Thư Lan rất nghe lời, một hơi lôi mười mấy hột đào ném xuống, sau đó liền bò xuống dưới.

Đến phía dưới, vừa định nhảy đến trên đất, liền bị Tiêu Lang từ phía sau ôm lấy, "A Lan, cứ trèo cây như vậy, để cho ta sờ sờ. . . . . ." Sử dụng lồng ngực rắn chắc đè ép sau lưng của nàng, eo ếch chống đỡ cái mông của nàng, đôi tay thuần thục âm thầm vào váy của nàng, cách cái yếm vân vê, lửa nóng ở môi trằn trọc ở cổ và tai nàng.

Thư Lan hít thở một chút liền rối loạn, nghiêng đầu tránh né hắn hôn: "Lang ca ca, ta sắp không còn hơi sức rồi, ngươi...ngươi trước hết để cho ta đi xuống, ừ, ta...ta ôm không nổi rồi !"

Lồng ngực Tiêu Lang đè nàng càng chặt hơn, thở hổn hển nói: "A Lan ngoan, nhất định có thể ôm lấy, nhiều kiên trì một lát, ca ca thích bộ dáng ngươi bây giờ." Bàn tay chuyển qua quần nàng, linh hoạt cởi ra đai lưng, liền tuột quần nàng rộng thùng thình xuống, sau đó hắn buông ra, cầm cứng rắn đã sớm nóng rực, đi xuống theo, nhắm ngay cửa động ướt át, từng điểm từng điểm đi vào, tầng tầng cánh hoa mềm mại bị bức bách thối lui bốn phía, ngay sau đó lại càng không cam lòng xông tới, dày đặc chặt chẽ bọc hắn, thật là * cực kỳ. Tiêu Lang thở phào thật dài một cái, bàn tay lần nữa đặt lên đầy đặn của nàng, vừa hôn vành tai nàng trắng mịn, vừa đứng thẳng eo động.

Vành tai nhạy cảm bị hắn trêu chọc thành màu đỏ anh đào, phía dưới lại bị hắn dịu dàng từng phát từng phát thăm dò càng sâu, hơi sức cả người Thư Lan giống như sắp bị rút đi, bởi vì sợ té xuống, thân thể nàng khẩn trương căng thẳng, lần này trơn trợt chợt chặt chẽ lại kích thích Tiêu Lang thiếu chút nữa nộp khí giới đầu hàng, vội hướng thối lui ra bên ngoài, tựa như trừng phạt khẽ cắn lỗ tai của nàng: "A Lan, ngươi thật xấu xa. . . . . ." Chợt nặng nề đi vào.

"A. . . . . . Lang ca ca, không được, ta...ta thật muốn té xuống!" Thư Lan cũng không chịu được kích thích mạnh mẽ này nữa, tựa vào thân cây cánh tay buông lỏng, sẽ phải té xuống.

Thân thể nàng trong nháy mắt trầm xuống khiến Tiêu Lang tiến vào sâu hơn, hắn phát ra một tiếng kêu rên, bàn tay kịp thời nâng hai chân của nàng, cứ như vậy nâng nàng từ trên xuống dưới, một lần so một lần vào sâu hơn, một lần so một lần hơn *.

Chưa từng có một lần cảm giác mãnh liệt so với lần này. Thư Lan khó nhịn kêu lên, trừ hai chân bị cánh tay hắn cường tráng nâng lên, nửa người trên của nàng đã hoàn toàn tựa vào trong ngực Tiêu Lang, váy bị hắn cỡi ra theo động tác của hai người từ đầu vai từ từ tuột xuống, lộ ra cái yếm mai đỏ lụa mỏng, căn bản không cách nào che giấu đầy đặn đẫy đà, nắm tuyết trắng cao ngất như thỏ ngọc trên dưới nhảy lên, hai đỉnh màu đỏ anh đào đứng thẳng ngạo nghễ hiện ra hình dáng.

Tiêu Lang bị mỹ cảnh ẩn hiện kích thích, nửa người trên khẽ dời trái, khiến đầu Thư Lan lệch ra đến vai phải của hắn, cúi người đưa tới, cách cái yếm bú tiểu anh đào ngực trái nàng, lưỡi linh hoạt dọc theo chung quanh, nghe nàng phát ra ở bên tai một tiếng so một tiếng yêu kiều say lòng người, phía dưới vào tới càng thêm sâu.

Sớm biết cái tư thế này mỹ diệu như thế, hắn nên thực hiện tại hai cây đại thụ ở hậu viện mới đúng.

"A Lan, vén cái yếm lên!" gãi không đúng chỗ ngứa, âm thanh Tiêu Lang buồn bực dặn dò Thư Lan.

Thư Lan sớm bị hắn vào tới ngây ngô dại dột, nghe vậy liền run rẩy vén cái yếm xuống, mới vừa thoát khỏi cái yếm này hai bên đầy đặn trắng như tuyết, Tiêu Lang liền một đoàn hút vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn tiểu anh đào thô sáp.

"Ừ. . . . . ." Thư Lan kêu a ra ngoài, tay trái nâng đẫy đà hướng trong miệng hắn, tay phải kìm lòng không được đặt tại trên đầu hắn không ngừng rung động, mặc cho mình lâm vào trong cuồng triều hắn mang tới cực hạn.

Hai người nước sôi lửa bỏng, niềm vui tràn trề, thẳng tắp đến lúc mặt trời ngã về tây, Tiêu Lang mới ôm Thư Lan đến phủ lên một tầng lá thật dày trên đất, cúi người lại tận tình vào hồi lâu, mất hai lần nàng giơ lên chân của nàng kẹp chặt nóng rực của hắn, một hồi vong tình thẳng lưng lắc mông, rốt cuộc * tiết ra ngoài.

Thư Lan mệt mỏi cũng mở mắt không ra rồi, đẩy lồng ngực hắn ướt mồ hôi ra sẽ ngủ, đều lười mặc cả y phục.

Tiêu Lang nặng nề thở dốc, dùng khăn thanh lý sạch trên người hai người, thay nàng mặc tốt quần áo, sau đó kéo người vào trong ngực, cùng nhau hưởng thụ dư vị kích tình đi qua.

"A Lan, có mệt hay không?" Giọng trầm thấp trong còn mang theo tình dục khàn khàn.

Khuôn mặt Thư Lan nhỏ nhắn dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn, hừ nhẹ một tiếng coi như là đáp lại, con mắt hạnh lười biếng nhắm lại, nửa câu cũng không muốn nói.

Tiêu Lang cúi đầu cười, kéo nàng lên, cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn: "A Lan, mới vừa ôm ngươi như vậy tư vị thật tốt, về sau chúng ta thử thêm vài lần có được hay không?"

Thư Lan liền tránh hơi sức của hắn cũng không có, loạn xạ ừ một tiếng, núp ở trong ngực hắn muốn ngủ: "Lang ca ca, ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ, ngươi đừng náo ta. . . . . ."

"Ngủ đi ngủ đi, một lát ta cõng nàng về nhà. . . . . ." Biết nàng cực kỳ mệt mỏi, Tiêu Lang không có dây dưa nữa, vỗ phía sau lưng của nàng nhẹ giọng dụ dỗ nói, si ngốc nhìn gương mặt nàng ửng đỏ, lông mi nồng đậm, cả trái tim đều là mềm nhũn.

"Lang ca ca thật tốt. . . . . ." Thư Lan nhỏ giọng nỉ non, âm nhẹ cơ hồ không nghe được, rất nhanh sẽ trầm trầm đã ngủ.

Tiêu Lang tiếp tục ôm nàng nằm một lát, sau đó êm ái rút cánh tay ra, đi nhặt tới hột đào nàng mới vừa ném xuống.

Khiến lười nha đầu ngủ nhiều một chút đi, trước tiên hắn đập hột đào được, sau khi nàng tỉnh lại thấy, nhất định sẽ mặt mày cười cong cong.

Gió thu mát mẻ phất qua ngọn cây, cả một vùng lá cây tỏa ánh vàng nhẹ nhàng rơi xuống, im hơi lặng tiếng rơi vào giữa hai người. Một gối lên tóc đen ngủ say, một ngồi ở bên cạnh nhẹ đập hột đào, ở nơi này như một bức tranh mùa thu, nàng và hắn, chính là nhân vật chính.

Tác giả có lời muốn nói: No. 3. . . . . .

Ba tư thế hoàn thành nhiệm vụ á! Thật sâu thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ tư thế cũng là mệt chết đi rất nhức đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.