Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 3: Mèo Đen




An Nhiên ban đầu tưởng Mộ Bạch đồng ý chia tay, cô sẽ cảm thấy được giải thoát!

Nhưng lúc Mộ Bạch nói câu “trả em tự do” ra, cô chỉ cảm thấy trong lòng tức thời như bị các mũi kim chi chít đâm vào, đau đến cô máu tươi tràn ra!

An Nhiên hít một hơi thở sâu, ngay cả hít thở cũng mang theo đau đớn.

……

Hôn lễ của Trương Hân và Lãnh Mạc tổ chức tương đối thuận lợi!

Trương Hân đang mặc áo cưới nụ cười trên mặt nguyên ngày chưa hề tắt qua, lúc hôn lễ cô lúc đầu là định mang giày cao gót, nói sao thì cả đời cũng chỉ là một lần như thế, làm sao thì cũng nên long trọng một chút không được sao!

Nhưng Lãnh Mạc nói sao thì cũng không đồng ý!

Anh trực tiếp ném đôi giày gót bằng cho cô, “Em dám mang giày cao gót, anh sẽ chặt đôi chân em xuống!”

Trương Hân bây giờ trong bụng có con, nhưng một chút cũng không hề sợ Lãnh Mạc.

Cô nhích nhích thử, hoàn toàn không thấy được phần bụng nhỏ dưới, “Lãnh Mạc, em nói anh nghe, sau này nói chuyện với lão nương khách khí một chút! Nếu không đợi con trai em ra đời rồi, đợi anh tuổi cao rồi, xem em làm sao để con trai xử lý anh!”

Đôi mày Lãnh Mạc nhíu lên, “Em làm sao biết được nhất định là con trai, anh làm sao cũng cảm thấy là con gái đấy!”

“Con trai con trai, nhất định là con trai, con trai tốt đấy, con trai thân với mẹ!”

Lãnh Mạc lại thích con gái hơn, “Anh cảm thấy vẫn là con gái tốt!”

“Tại sao!”

Trương Hân còn tưởng Lãnh Mạc sẽ thích con trai chứ, nói sao thì việc kinh doanh bất hợp pháp của anh cũng cần phải có con trai thừa kế chứ! Nghĩ đến sau này con trai anh làm lão đại xã hội đen, ngày nào cũng phải đối mặt với vận mệnh bị người ta truy sát, trong lòng Trương Hân liền thấp thỏm lên.

Cô và Lãnh Mạc mỗi ngày đều sống khổ cực cũng thôi rồi, làm sao có thể nỡ nào để con trai sống khổ đến như vậy.

Nhưng Lãnh Mạc lại không thấy được sự lo lắng của Trương Hân, cười nói, “Anh thích tên tiểu tử nhà Tiêu Lăng rồi!”

“Hả?”

Ý gì đấy!

“Chúng ta nếu sinh con gái, để con gái đi câu dẫn Cảnh Thụy! Anh nói em nghe, thằng đó em đừng nghĩ nó ít nói, trong lòng có chủ kiến đấy, người ta lại thông minh, càng hay hơn nữa là 8 tuổi đã trưởng thành rồi, con gái chúng ta nếu như có thể giải quyết được nó, vậy anh cái gì cũng không cần rầu nữa rồi!”

Mép miệng Trương Hân giật mạnh!

Thì ra đã có suy nghĩ này!

“Vậy anh phải xem Tiêu Lăng và Tố Tố người ta có đồng ý không đã, huống hồ rằng, anh cũng nói rồi, Cảnh Thụy năm nay 8 tuổi, đợi đến con chúng ta ra đời nó cũng 9 tuổi rồi, một đứa trẻ 9 tuổi đã rất là có chủ kiến rồi, hơn nữa là Cảnh Thụy là đứa trẻ thông minh đến thế, để nó thích một đứa bé ngày nào cũng mặc quần mở đáy, ngày nào đều đái dầm vô quần sao? Anh cảm thấy có khả năng đó sao! Được rồi được rồi, anh khẩn trương từ bỏ ý nghĩ này ngay đi cho em!”

Khuôn mặt của Lãnh Mạc đen lại, “Có người như em nói con gái nhà mình như thế à?”

“Em đâu có nói sai, đứa trẻ nào vừa ra đời không phải như thế! Em nói còn đỡ nhe, đứa trẻ vừa mới ra đời không biết một ngày đái dầm trên giường bao nhiêu lần, ị vào bao nhiêu chiếc quần, mỗi ngày 24 tiếng đồng hồ, ngoài ăn ra thì là đi ngủ, con nhà ai mà chẳng thế!”

Lãnh Mạc sờ vào phần bụng nhỏ của cô, cả mặt vênh lên kiêu ngạo, “Con gái nhà chúng ta ị vào quần cũng thơm đấy!”

Trương Hân khinh bỉ nhìn anh!

Đúng ghê tởm!

Còn nói là ị vào quần rất thơm!

Chưa từng gặp qua người bất chấp khen đứa con mình như vậy!

Tay của Trương Hân để trên bụng nhỏ, nói sao ra cô có một trực giác rất mãnh liệt, cứ đinh ninh đứa con trong bụng của mình nhất định là đứa con trai!

Hôn lễ kết thúc viên mãn rồi!

Trương Hân mãn nguyện đến không tả được.

Tuy rằng hiện trường hôn lễ rất nhỏ, người đến cũng rất ít, nhưng cô ban đầu còn tường cả đời này sẽ không thể có hôn lễ của chính mình, có thể mong đợi được hôn lễ này tương đối rất vui rồi!

Sau khi hôn lễ kết thúc, Trương Hân đã đi thay bộ áo cưới, chạy đi mặt những bộ lễ phục dễ dàng di chuyển thoải mái hơn.

Tiệc rượu chỉ đãi có một bàn, chỉ có vài người bọn họ cùng quây quần nhau ăn và uống.

Lãnh Mạc lấy một cái khay đựng qua, “Đây đây đây, những phần tử nên đưa tiền khẩn trương đưa đây!”

Tôn Nguyên tặng một chiếc xe, vẻ mặt chê trách vứt chìa khóa xe vào trong khay đựng, như là cho tiền đuổi ăn xin đi vậy.

Lãnh Mạc cũng không để tâm, cười ha ha nhìn vào biển số của chiếc xe, tiện tay vứt qua cho Trương Hân, “Vợ à, chiếc xe này thích hợp con gái lái, sau này là chiếc xe của em nhé.”

Trương Hân cười tít mắt nhận lấy.

Tiểu Hy tặng là một bộ dụng cụ đồ ăn cao cấp, “Đây là lần trước tôi đi thị trấn Cảnh Đức công tác, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dụng dụ này, xinh đẹp không!”

“Cám ơn cám ơn, tôi rất thích.”

Mộ Bạch nghiêm túc tặng một bao lì xì, nhận được lời chê bai của Lãnh Mạc, “Nói đưa lì xì đúng thật đưa lì xì thật, trong số những người ở đây cậu là người tâm tư ít nhất!”

Lãnh Mạc nhìn sang An Nhiên bên cạnh Mộ Bạch.

Mộ Bạch một tay ôm lấy An Nhiên, “Vợ chồng chúng tôi hai người tặng một phần được rồi!”

Vợ chồng?

Mọi người đứng cả hình, ngay cả An Nhiên cũng đứng hình một hồi, cô còn tưởng sẽ lập tức phải chia tay với Mộ Bạch, Mộ Bạch trước đó còn giới thiệu cô là bạn học đấy.

Cô cảm giác được tay của Mộ Bạch để lên eo cô, lòng bàn tay anh nóng hổi, nhiệt độ đó như là muốn đốt cháy xuyên qua trang phục của cô, thẳng thừng làm nóng lòng cô lên.

“Tiểu tử cậu, được lắm!” Lãnh Mạc cười đấm nhẹ một cái vào vai của Mộ Bạch, “Được, nếu như là vợ chồng, vậy thì tặng một phần quà là được rồi!”

Lúc đến phiên Tiêu Lăng và Tô Tố, vẻ mặt của Lãnh Mạc ngưỡng mộ nhìn vào Cảnh Thụy đang ngồi kế bên họ.

Ánh mắt của Lãnh Mạc cứ như móc câu vậy, không hề che giấu gì cả.

Cảnh Thụy bị nhìn đến đôi mày nhỏ cũng cau lên.

Lãnh Mạc như là mẹ vợ nhìn con rể vậy, càng nhìn càng hài lòng càng thích thú, anh nhịn không được đề nghị, “Hay là cậu tặng con trai của cậu làm con rể của tôi là được rồi, thấy sao?”

“Mơ đi!” Tiêu Lăng một tay ôm lấy Cảnh Thụy, “Con trai tôi mà cậu cũng dám mơ tưởng!”

“Nhỏ nhen!”

“Uhm hm, có bản lĩnh tự cậu tự sinh một đứa con trai thông minh sáng dạ này đi!” Tiêu Lăng tiện tay vứt bao lì xì vào khay đựng.

“Cậu cũng bỏ lì xì à?”

“Tự mình mở ra xem thử đi!”

Lãnh Mạc nghi hoặc mở bao lì xì ra coi, nhìn được một mắt tức thời vui cười, anh vỗ vào vai Tiêu Lăng, “Không tồi, đủ hào phóng! Số tiền trên chi phiếu tôi rất thích!”

Tô Tố chỉ là tặng cho Trương Hân vài cuốn sách.

“Đây là gì thế?”

“Liên quan đến những điều cần chú ý trong thời kì mang thai, thức ăn dinh dưỡng mỗi ngày của sản phụ, còn có những loại sách như là thai giáo nữa.”

Lãnh Mạc như là nhặt được vàng, “Được được được, cái này được, tôi còn nói là hai ngày nay sẽ đi mua, nhưng lại không biết mua gì mới thích hợp, Tô Tố cô là người từng trải, tặng cái này đúng là quá hợp rồi!”

Tôn Nguyên kháng nghị, “Lãnh Mạc, tôi tặng chiếc xe đắt tiền hơn nhiều!”

“Không không không, những quyển sách này mới đáng giá, chiếc xe của anh nói thẳng ra chỉ là một đống sắt vụn.”

Tôn Nguyên ói máu!

Anh tốn trên tiền triệu mua chiếc xe, làm sao mà gọi là một đống sắt vụn! Đây nếu như đổi sách, anh có thể mua được chiếc xe sao!

Đợi ăn xong tiệc rượu, hôn lễ này coi như là kết thúc viên mãn rồi.

Tiễn đưa hết những người bạn.

Trương Hân về đến phòng, cầm lấy tờ chứng nhận kết hôn của cô, cười đến thấy răng mà không thấy mắt.

“Uhm……cảm thấy đời người đã viên mãn rồi!”

Lãnh Mạc nhìn thấy cô vui, bản thân cũng thấy vui theo.

Nhưng……

Nghĩ đến nửa tháng sau là tiệc đại thọ 80 tuổi của Tô lão thái gia, trong lòng anh thêm một nỗi lo lắng nặng nề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.