Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 148: Có Thai




Editor: Tuyền Uri

Cây sâm trăm năm này linh lực hết sức nồng đậm, Thư Tầm sau khi đạt được truyền thừa cùng thiên phú vốn định giữ lại nhân sâm khi cấp yếu dùng, nhưng kế hoạch biến hóa khó lường, cuối cùng vì thiếu hụt thức ăn nên lại ăn mất, Thư Tầm vừa ăn vừa suy nghĩ, cây nhân sâm này thật vĩ đại, lại chết biệt khuất như vậy.

Mượn linh lực nồng đậm của cây nhân sâm này, Thư Tầm ngồi hai ngày mới hấp thu hết linh lực, thực lực của bản thân tất cả đều tăng lên, nhưng khoảng cách để đạt đến Ấu Sinh Kỳ trung kỳ vẫn còn ngoài tầm với.

Yêu linh càng hiếm lên cấp càng khó, Yêu linh bình thường may mắn được thừa hưởng thiên phú cùng truyền thừa, nhưng đồng thời cũng sẽ phải tuân theo nhiều chế ước như thường, Tầm Bảo Thử là chủng tộc đã quen được Thiên đạo chăm sóc, trong đời trừ Hóa Hình Lôi Kiếp lúc đầu, chỉ còn lại Độ Kiếp lôi kiếp của Độ Kiếp kỳ cuối cùng, trong thời gian này, Tầm Bảo Thử có thể dựa vào Tầm Bảo thiên phú của bản thân giúp mình vững vàng lên cấp.

Nhưng bây giờ, Thư Tầm thử lấy móng vuốt sắc bén không ít của mình đi đào tường, kết quả lại như mọi khi, móng vuốt của Ấu Sinh Kỳ  hiển nhiên lực công kích không đủ, thậm chí trên vách tường dấu vết cũng không để lại, Thư Tầm xoa bàn tay mập nhỏ hồng hồng của mình có chút khóc không ra nước mắt, nghĩ không biết mình có phải hay không sẽ trở thành con Tầm Bảo Thử đầu tiên bi chết vì đói, hơn nữa còn là con chuột tìm kiếm linh chi tốt nhất trong Tầm Bảo Thử.

Lại hai ngày trôi qua, năng lượng trong cơ thể lại lần nữa không còn gì cả, Thư Tầm xoa chiếc bụng nhỏ đã cảm thấy đói ở trên ghế sofa thành chiếc bánh, trong thời gian mấy ngày này, Thư Tầm đã lục soát từng cái góc nhà một, thậm chí lúc sáng sớm, thừa lúc máy dọn dẹp gia dụng dọn dẹp căn phòng còn lặng lẽ xuống dưới sàn, nhưng kết quả cũng đều giống nhau.

Căn phòng bất khả xâm phạm này giống như một lồng giam khổng lồ, không tìm được cửa ra, cũng không phá nổi phòng ngự, ấu sinh Tầm Bảo Thử nho nhỏ bị vây trong đó, không hề có cách ứng đối.

Thư Tầm đắp chăn nhỏ nằm dưới ghế sofa, đói bụng khiến cho hắn có chút buồn ngủ, nhưng lại hay bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, vốn một Tiểu Đoàn tử múp míp rõ một vòng, thì đây một Thư Tầm đang mơ mơ màng màng, giữa lúc hoảng hốt, Thư Tầm hình như nằm mơ thấy mình đang ăn cá chần nước sôi do phụ thân làm, Thư Tầm trong lúc ngủ say chép chép mồm, hình như cực kỳ thỏa mãn.

Đang khi Thư Tầm lần nữa bị đói mà tỉnh dậy,hãy còn chép chép miệng tận lực, nhưng trong miệng mùi vị gì cũng không có, đang khi Thư Tầm sắp thất vọng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, liền ngồi bật dậy, mấy ngày nay hắn tìm từng cái góc một trong phòng, thậm chí cả những gia cụ không biết tên kia, đồ điện cũng nhất nhất thử qua, nhưng mà hiển nhiên là, căn phòng này cũng không phải nơi mà chủ nhân thường ở, không có một chút lương thực tồn trữ, nhưng trong căn phòng lại có một bể cá thủy tinh khổng lồ!

Mắt Thư Tầm lập tức sáng lên, đá văng chăn nhỏ ra, tạch tạch tạch chạy những bước nhỏ xông tới căn phòng có bình cá, băng qua cửa phòng đang mở, Thư Tầm tiến vào gian phòng tựa như thư phòng này, diện tích của gian phòng này so với phòng khách mà nói nhỏ hơn một chút, vật phẩm trưng bày bên trong cũng không nhiều, so với thư phòng trong ấn tượng của Thư Tầm chênh lệch rất lớn.

Vòng qua mấy giá sách điện tử cao lớn hình chữ nhật, thư tịch bày trên giá sách chất liệu cũng không phải bằng giấy, mà là từng cái từng cái một vật phẩm nhẵn bóng màu đen lớn chừng bàn tay, xem ra giống hệt điện thoại di động hiện đại. Trừ những thứ đó ra, trong phòng còn có một cái bàn, trên bàn bày những đồ mà cho đến giờ Thư Tầm cũng chưa nghiên cứu rõ, bên cạnh bàn, để một vật phẩm hình bầu dục khổng lồ, không biết là đồ dùng gì, nhưng bể cá mà Thư Tầm tìm kiếm, đang nằm ở cực nam của gian phòng cuối cùng.

Nói là bể cá, nhưng thực ra thì giống cửa sổ hơn, bởi vì căn phòng giống như lồng giam này chỉ có gian phòng ở vị trí phía nam mới có thể thấy bên ngoài, trong đó phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, còn có một gian phía nam không biết để làm gì, mà tất cả tường đều làm bằng kính trong suốt.

Dĩ nhiên, kính này cũng chỉ là theo cách lý giải của Thư Tầm mà gọi như vậy, mức độ kiên cố của bức tường trong suốt này không thấp hơn các bức tường khác, Thư Tầm không cách nào phá vở, thời gian mấy ngày, đủ cho Thư Tầm phát hiện, bức tường kính trong suốt này mặc dù có thể nhìn xuyên qua, nhưng bên ngoài nhìn vào lại không thấy được bên trong căn phòng, do đó cũng đoạn tuyệt luôn khả năng cầu cứu bên ngoài.

Trong bốn bức tường kính trong suốt của gian phòng này, bức tường kính của thư phòng là đặc biệt nhất, độ dày vượt xa những phòng khác, hơn nữa phần dưới rỗng, bên trong chứa nước sạch, trong nước sạch đó còn có rất nhiều loại cá đang thản nhiên bơi lội, dưới đáy phủ cát trắng và đá, phía trên có cây thủy sinh mọc, hơn nữa mọc rất tươi tốt.

Khi lần đầu tiên thấy một bức tường như vậy, Thư Tầm còn bị cảnh tượng đẹp của bức tường này làm cho rung động, vậy mà hôm nay, Đoàn Tử nho nhỏ đứng trước bức tường kính, mắt lại tỏa sáng nhìn chằm chằm vào những con cá bên trong mà nuốt nước bọt.

Cả một bức tường kính, hoặc là nói phong phú các loài cá đang bơi trong bể kính, con to nhất lớn chừng bàn tay người, mà con nhỏ nhất kích thước cũng bằng ngón tay, màu sắc những con cá đang bơi không giống nhau, thậm chí có những con cá cùng phẩm loại đang bơi thành đoàn cùng nhau, nhìn hết sức  vui mắt, tất nhiên, trong mắt Thư Tầm lúc này, sẽ chỉ là có thể thưởng thức nhiều hơn những vị cá khác nhau. (Mà ở thiên hà ngoài xa kia, chủ nhân của căn phòng còn không biết, bể cá nhà mình sắp gặp phải một nguy cơ lớn.)

Thư Tầm đi qua đi lại trước bức tường kính hai lần, tường kính cơ hồ phong bế hoàn toàn, Thư Tầm thấy ở vị trí giữa bức tường có một bảng điều khiển, hẳn là dùng để điều khiển hồ cá, Thư Tầm trở lại vị trí bàn đọc sách, đẩy cái ghế tới gần tường kính.

Cũng may Thư Tầm đầu tuy nhỏ, nhưng ít ra hơi sức không yếu, vẫn thừa đẩy một chiếc ghế có gắn bánh xe, nhờ cái ghế, Thư Tầm nhanh chóng leo lên, rất nhanh đứng trên lưng ghế, đưa móng vuốt nhỏ chạm tới chỗ bảng điều khiển, bảng điều khiển quả nhiên sáng lên.

Thư Tầm không quen các ký hiệu trên bảng điều khiển, thử ấn vào nút sáng cao nhất, may mắn thay, bức tường kính tưởng như liền mạch, nhưng khi chạm vào, phần trên của bên trong tường kính hướng lên trên thu lại, hình như nút thứ nhất có tác dụng mở ra hồ cá.

Lưng dựa của cái ghế cơ hồ song song với canh của bể cá, Thư Tầm thoải mái leo lên hồ cá, độ dày của tường kính chừng 20 cm, Thư Tầm nho nhỏ có thể tùy tiện lăn lộn ở phía trên mà không cần lo lắng sẽ té xuống.

Thư Tầm liếm liếm miệng, nhanh chóng cởi y phục ra, loáng một cái tung người nhảy xuống, chỉ nghe phịch một tiếng nhẹ vang lên, trong bể cá có thêm một người bé nhỏ họa phong không giống, cá bơi ở mặt nước gần đó bị tiếng động khẽ này làm cho cả kinh bơi đi tứ tán.

Tầm Bảo Thử trời sinh đã biết bơi lội, Thư Tầm đã từng bơi trong bồn tắm của nhà mình, cho nên lúc này cũng không có hốt hoảng, hơn nữa nước trong bể  cá ấm vừa phải, cũng sẽ không có cảm giác khó chịu, Thư Tầm đạp chân ngắn nhỏ của mình nhanh chóng lặn xuống.

Vị trí Thư Tầm chọn cách con cá "Lớn" rất xa, có điều cho dù là cá nhỏ, cũng không nhỏ hơn Thư Tầm là bao nhiêu, nhưng Thư Tầm đã đói bụng chừng mấy ngày nên cũng không bận tâm quá nhiều.

Lặng yên không một tiếng động đến gần một con cá nhỏ màu trắng bạc, trong miệng Thư Tầm thở ra từng cái bọt khí nho nhỏ, nhìn chòng chọc mục tiêu, con cá nhỏ không hề có cảm giác gì, thậm chí không lo lắng tiến lại gần, trong nháy mắt, chân Thư Tầm đạp một cái vào tường kính sau lưng, nhanh chóng phóng ra, ôm lấy con cá màu bạc nhỏ không hề có cảm giác nguy hiểm.

Con cá nhỏ đột nhiên bị bắt, giãy giụa dữ dội, nhưng Thư Tầm chết chết vẫn ôm không chịu buông tay, đồng thời nhún chân nhỏ nhanh chóng phóng lên trên mặt nước, đầu tiên ném con cá nhỏ ném lên bờ, sau đó khéo léo vịn tường của bể cá leo lên.

Con cá nhỏ màu bạc vẫn như cũ, không ngừng giãy giụa như lúc trong bể cá, thậm chí còn có hướng định bơi lại vào bể cá, Thư Tầm nhanh chóng tiến đến, đè lấy con cá nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, Thư Tầm đem con cá bạc không còn giãy giụa bỏ vào Linh Phủ, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, theo cái ghế leo xuống, đem cái ghế đẩy về chỗ cũ, lạch bạch lạch bạch chạy về phía phòng bếp.

Trong mấy ngày này, nơi mà Thư Tầm ngây ngô nhất chính là phòng khách, nhưng nơi nghiên cứu nhất thấu triệt nhất lại là phòng bếp, Thư Tầm đã từng xem xét kỹ phòng bếp ba lần, mặc dù một hột cơm cũng không tìm thấy, nhưng vẫn có thu hoạch khác, ít nhất các khí cụ trong phòng bếp Thư Tầm đã hiểu đại khái cách dùng.

Trong phòng bếp không có thức ăn, đương nhiên cũng sẽ không có gia vị, nhưng chức năng cơ bản vẫn còn, Thư Tầm suy nghĩ một chút trình tự mà phụ thân đã từng làm cá, cạo vảy, bóc mang, móc nội tạng..... 

Thư Tầm hào hứng đem con cá nhỏ đã chết đặt lên thớt, sau đó đi lấy dao, nhưng nhìn nhìn con dao khổng lồ và con cá bạc nho nhỏ, Thư Tầm lại bỏ ra, trực tiếp giơ móng vuốt của mình ra, soàn soạt soàn soạt hai cái, cạo hết vảy cá, sau đó bóc mang......

Xong Thư Tầm thu móng vuốt lại, hài lòng nhìn con cá nhỏ đã xử lý xong, mặc dù không hoàn mỹ giống như phụ thân xử lý, nhưng ít ra vẫn có thể nhìn, Thư Tầm khiêng cá nhỏ, chạy đến bên cạnh ao, cảm ứng được nguồn nhiệt, vòi nước tự động chảy nước, rửa sạch sẽ cá nhỏ, Thư Tầm lại khiêng cá nhỏ trở lại bếp.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây có lẽ cây nhân sâm chết thảm nhất trong hiên văn, ha ha ha ha ~ hi vọng sư phụ sẽ không đánh ta......

Thư Tầm: "Nói ra ngươi có thể không tin, chính lúc ta đang chết đói đã phát hiện ra một ao cá lớn ~~~"

Một vị tướng quân trong chuyến đi công tác bên ngoài: Hả? Thức ăn cho cá khẩu vị mới, mua mua mua, về nhà cho những con cá đáng yêu của ta ăn ~~

Cá"......" Chủ nhân ngươi mau trở lại ~~~ chúng ta không chịu đựng được một bể cá ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.