Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 140: Bỏ Chạy




Giang Chí Trung lại không kích động như vậy, bình tĩnh nói: “Được rồi, dù sao ván cũng đã đóng thuyền rồi”

Lâm Thái m tức giận đến sắp bật khóc, sống hơn nửa đời đều thuận lợi, không ngờ trong chuyện hôn nhân đại sự của con trai lại gặp phải cái hố lớn thế này: “Ván đã đóng thuyền cái gì, chuyện này chưa xong đâu, tôi quyết không đồng ý. Kết hôn thì có thể ly hôn, có thể ly hôn...” Mắt bà khẽ xao động, hỏi: “Ông già, con trai có thể ly hôn không?”

Giang Chí Trung nhìn sang bà, cực kỳ nghiêm túc hỏi ngược lại: “Bà có từng nghe những người như bọn tôi có ai ly hôn chưa?”

Lâm Thái m lắc đầu, chưa từng nghe nói ly hôn, nhưng thật ra nghe nói nuôi vợ bé, bao tình nhân ở ngoài thì rất nhiều, cũng từng nghe kha khá chuyện hai vợ chồng lén lút ai lo phận nấy.

Đang rầu rĩ, ngoài của bỗng nhiên có tiếng ô tô, hai người già liếc nhau, là Giang Hạo đã về. Lầm Thái m lập tức ngồi xuống như không có việc gì, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Duy bước vào cửa lớn nhà họ Giang, vị trí yên tĩnh tốt nhất, biệt thự sang trọng bậc nhất, cô biết điều kiện của Giang Hạo tốt, nhưng hoàn toàn không ngờ gia đình anh lại là nhà giàu sang quyền thế.

“Lát nữa vào em cứ gọi thẳng ba mẹ, chào hỏi xong rồi thì không cần phải nói gì cả” Trước khi vào nhà, Giang Hạo nhắc: “Mọi chuyện cứ để tôi lo”

Kiều Tâm Duy thấy là lạ, có cảm giác bức bối khó tả, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm trang của Giang Hạo, cổ cũng không hỏi nhiều: “Dạ, được”

Thế gia quân nhân, cái gì cũng uy nghiêm, ngay cả trang trí trong nhà cũng lấy sự cứng cáp làm chủ đạo. Mà những chỗ nhỏ như cửa sổ và khúc quanh được điểm xuyết bằng những vật mềm mại đã trung hòa tổng thể cứng cáp, lại vừa thể hiện sự khéo léo của nữ chủ nhân. Đáng nhắc tới nhất là, trong nhà gần như không nhiễm một hạt bụi nào, phòng khách rộng rãi hứng lấy ánh sáng tuyệt vời, sáng sủa sạch sẽ, nội thất sắp xếp gọn ghẽ ngăn nắp.

Kiều Tâm Duy chợt cảm thấy tầng tầng áp lực đang đè lên mình, không thể nói là may mắn, chỉ cảm thấy nếu Giang Hạo sinh ra trong một gia đình bình thường thì cô sẽ thoải mái hơn nhiều.

“Ba, mẹ, bọn con về rồi” Giang Hạo nắm tay Kiều Tâm Duy vào nhà: “Đây là Kiều Tâm Duy”

Kiều Tâm Duy hơi mỉm cười, lễ phép khom người chào: “Ba, mẹ, con chào ba mẹ”

Lâm Thái m ngẩng đầu liếc xéo, rốt cuộc cũng gặp được cô con dâu này, gương mặt cũng khá xinh xắn nhưng quá gầy, mông không có thịt, không thể nào bì được với những tiểu thư khuê các bà ngàn chọn vạn tuyển kia. Bà không đáp lại mà quay sang hỏi Giang Hạo: “A Hạo, không có cửa nào để thay đổi được à?”

Kiều Tâm Duy hơi sững ra, tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng lực sát thương lại lớn hơn cô nghĩ nhiều quá. Chỉ vừa vào cửa, nói câu đầu tiên thôi, vậy mà cô đã thấy như có một chậu nước lạnh hắt thẳng vào đầu mình.

Trái lại Giang Hạo lại tỏ vẻ thản nhiên, bỏ qua đề tài của mẹ, nói thẳng: “Mẹ, sau này đừng sắp xếp tiệc cho con, hôn lễ cứ giao hết cho công ty tổ chức sự kiện, ba mẹ chỉ cần cung cấp danh sách khách mời là được. Sau khi kết hồn chúng con sẽ dọn ra ngoài ở, con tin là không lâu sau ba mẹ có thể ôm cháu trai rồi”

Nghe xong, Lâm Thái m vừa định trách mắng, Giang Chí Trung đã hừ lạnh trước tiên: “Thằng mất dạy, kết hôn mà dễ dàng như vậy hả?”

Giang Hạo đáp như lẽ đương nhiên: “Như ba thấy đó, đúng là dễ vậy đấy”

“Mày... Mày coi như tao chết rồi đúng không?” Giang Chí Trung vẫn luôn rất bình tĩnh đột nhiên đứng dậy chất vấn: “Mày kết hôn mà không cần ba mẹ đồng ý? Mày có còn coi hai ông bà già này là ba mẹ nữa không?”

“Ba, cho dù ba mẹ không đồng ý thì chúng con cũng đã đăng ký kết hôn rồi, con không định ly hôn, hai người thích cũng được, không thích cũng vẫn thế, con dâu cứ là cô ấy. Không phải con kết hôn nhanh chóng như mong muốn của hai người à, con không muốn mỗi lần về đến nhà thì đề tài cứ luôn xoay quanh chuyện xem mắt nữa.”

Giang Hạo nói với giọng lạnh bằng mà nghiêm túc, Kiều Tâm Duy hít một hơi lạnh, cứng họng thoáng nhìn qua Giang Hạo. Cô ngơ luôn, người đang nói chuyện bây giờ với người đến nhà mình là cùng một người à? Hôm đó anh còn xin lỗi một cách nhã nhặn lễ phép, bây giờ ở trước mặt ba mẹ mình thì lại cứng cỏi gan lì như thế, bày thẳng ra cái vẻ “chuyện của con, ba mẹ đừng đụng vào”. Đối với ba mẹ mình mà anh còn như thế, vậy đối xử với người khác sao lại thật lòng được:

Nỗi khổ tâm mà Lâm Thái m nhẫn nhịn hai ngày nay chỉ có thể nuốt hết vào bụng, vốn tưởng hôm nay gặp mặt còn có thể ra oai phủ đầu với Kiều Tâm Duy, nào ngờ đứa con trai này của bà lại bảo vệ cô gái đó tốt như vậy. Nó nào phải tới đây mong họ tha thứ và đồng ý chứ, nó chỉ tới để thông báo thôi.

Bà vịn Giang Chí Trung, nản lòng thoái chí nói: “Bỏ đi ông già, tôi đã nói với nó những lời này hai ngày rồi... Con trai, chuyện của con sau này chúng ta sẽ không quan tâm nữa, cũng không quan tâm nổi, hy vọng con đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay”

Lần đầu tiên bước vào nhà họ Giang, Kiều Tâm Duy đã nhở kỹ những lời này của mẹ Giang, còn nhớ rõ những lời từ đầu đến cuối. Mặc kệ là gia đình nào, mặc kệ là thân phận gì, tấm lòng của người làm cha mẹ đều giống nhau, cô không hiểu tại sao Giang Hạo lại không thể giải thích đàng hoàng một chút với ba mẹ mình như giải thích cho ba mẹ cô, làm căng như vậy tốt lắm sao?!

*

*

*

“Nếu là con gái nuôi hơn hai mươi năm giấu tôi đi đăng ký kết hôn với người khác, thì tôi cũng đánh”

Những lời này là do Giang Hạo nói, anh có thể thấu hiểu mẹ cô, tại sao lại không thể hiểu cho mẹ mình một chút?

Kiều Tâm Duy rất ngạc nhiên.

Từ nhà họ Giang ra, vẻ mặt của Giang Hạo càng thêm nghiêm túc, anh nhìn thẳng phía trước để lái xe, đôi mắt sâu thẳm thoáng như một đầm nước, trầm lắng và rất phức tạp.

Theo lời Giang Hạo, Kiều Tâm Duy thật sự chỉ ở nhà họ Giang chào hỏi được đúng một câu, sau đó không chen vào được gì. Có nghĩ, gia đình như họ hẳn là hy vọng có thể tìm một người con dâu môn đăng hộ đối. Chắc chắn hai người lớn không hài lòng về cô con dấu xuất thân bình thường này.

Bởi vì biết điều này và cũng hiểu được, thế nên cô cũng chẳng nói gì cả.

Tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh trong xe, Kiều Tâm Duy vừa lấy điện thoại ra nhìn thì tim run lên. Tuy chỉ là một dãy số, nhưng cô đã quá quen thuộc với tổ hợp này, tựa như dấu ấn khắc sâu vào lòng.

Đó là số của Kỷ Tiểu Hải.

“Sao không nghe máy? Là ai gọi thế?” Thấy điện thoại vẫn vang mãi, Giang Hạo thắc mắc.

“Không ai cả, là số lạ” Kiều Tâm Duy do dự nhưng vẫn nhấn nghe máy, cô không muốn để Giang Hạo hiểu lầm: “Alo, ai vậy?”

“Tâm Duy, là anh.”

Giọng nói của Kỷ Tiểu Hải nghe rất tang thương, hình như còn vương men say. Kiều Tâm Duy chuyển điện thoại sang phía cách xa Giang Hạo, nắm chặt: “Ừ, tìm tôi có chuyện gì không?” Cô bình tĩnh hỏi.

“Tâm Duy, anh không chịu nổi, anh thật sự không chịu nổi nữa rồi” Kỷ Tiểu Hải bắt đầu lải nhải: “Tôn Dung Tuyên chính là một kẻ được voi đòi tiền không biết thỏa mãn, sau khi kết hôn, cô ta đã hoàn toàn bộc lộ bộ mặt nham hiểm, thứ đàn bà ích kỷ. Cô ta vốn dĩ không yêu anh, cô ta chỉ yêu bản thân mình thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.