Ngộ Trường Sinh

Chương 6: Chương 6




"Ta hỏi lại các ngươi,....có nguyện làm thuộc hạ của ta?"

Một đám người phía dưới ngay lập tức liền bị câu nói này của hắn chấn cho tê liệt.

Họ im lặng.

Nhưng im lặng không phải vì không đồng ý mà vì họ bây giờ đã hoàn toàn bị siêu cấp kích động chấn cho quên đường về, mất luôn cả năng lực phỏng đoán.

"Phịch..." một âm thanh vang lên sau đó một nhóm người liền nhao nhao quỳ gối thẳng tắp quỳ xuống, cái đầu đều cúi rất thấp.

Đồng ý....tất nhiên là họ đồng ý, muôn vàn đồng ý rồi.

"Chủ nhân...tiểu nhân...trăm ngàn lần đồng ý, tiểu nhân nguyện làm trâu chó trung thành tận tâm với ngài" một vị thánh nhân thuộc Vương gia run run nói.

Nhưng đây đồng dạng cũng là lời tâm huyết của rất nhiều người, toàn bộ những người trước kia thuộc đoàn quân thảo phạt sau đó quy hàng, từ nhân cảnh đến bán thánh cho tới thánh nhân...tất cả đều nhất nhất cúi đầu.

Bọn họ được về dưới trướng của Thiên thật ra còn dễ dàng hơn nhiều so với Băng Vô Cương khổ sở liều chết thể hiện.

"Được, chỉ cần các ngươi có tâm....ta cũng tuyệt không bạc đãi các ngươi, Thảo Mộc vừa lập căn cơ còn mỏng vẫn còn cần một vài người quán xuyến, sắp tới hẳn là kẻ thù sẽ lại liên miên kéo tới, một lũ rườm rà ta cũng không thích mó tay, cái này cũng chính là cơ hội cho các ngươi lập công chuộc tội"

Bên dưới mọi người lập tức run lên, có cơ hội....chỉ cần có cơ hội liền tốt, chỉ cần lập công thì còn sợ gì không có thưởng mà phần thưởng ah....

Thứ mà của vị siêu cấp chủ nhân này ban cho, sẽ tầm thường sao, e rằng một thứ hắn vứt đi còn mạnh hơn nhiều so với bảo vật tuyệt thế bên ngoài ah.

"Dung hợp đan điền với Lục Diệp Thảo, trở thành người của Thảo Mộc Tông ta...các ngươi sẽ có được tất cả nhưng với điều kiện tiên quyết đó là....đừng bao giờ có suy nghĩ phản tông"

Ánh mắt Thiên đảo qua lần lượt từ các đại mỹ nữ đã từng đi theo Hoàng Chiếu, Hoàng Siêu cuối cùng là dừng lại tại Mộng Khả Nhu. Hàm ý này mang tính răn đe rất rõ ràng, lộ liễu không chút dấu diếm.

Bị ánh mắt của Thiên chiếu vào, Mộng Khả Nhu lập tức như run lên, trong cơ thể tựa như mọi bí mật đều bị nhìn đến tường tận.

"Ta có thể cho các ngươi những thứ mà vạn người mơ ước cùng với thực lực mà các ngươi tưởng tượng cũng không ra nhưng mà....tất cả đều phải xuất phát từ nỗ lực và lòng trung thành, đối với ta....các ngươi quá nhỏ bé, chỉ khi nào có được lòng tin của ta, các ngươi mới thật sự là môn nhân của Thảo Mộc Tông.

Cũng là 2 chữ "tín nhiệm" nhưng lần này hắn nói ra lập tức liền khiến người khác rung động đến sâu sắc, nhất là khi nó lọt vào tai lão Tông Chủ.

Câu nói này không thể nghi ngờ bây giờ chính là có trọng lượng lớn hơn bao giờ hết.

"Tín nhiệm của hắn...so với mọi kho báu trên thế gian đều quý giá hơn ah"

Tiếp theo, Thiên bàn giao một số quy củ của tông môn vừa thành lập này.

Thảo Mộc Tông cơ chế hoạt động rất đơn giản.

Trụ sở có 2 nơi, một là căn cứ bí mật tại Thảo Mộc Giới Điệp, thứ 2 là ở tại đây Thảo Thần Phủ.

Thảo mộc tông phân thành cửu môn chính là thuộc 9 hệ lực lượng trong thiên địa mà thành.

Trong đó:

"Dịch Kiến Hành nghe lệnh..."

"Chủ nhân, xin ngài phân phó..." 

"Ngươi là cận vệ của ta lại chủ tu độc hệ, từ nay sắc phong ngươi làm Độc Thảo Môn môn chủ, tự lập nhất mạch độc môn đưa độc hệ lực lượng phát huy đến đỉnh tiêm, cho ngươi thời gian 2 năm hạn định, chờ hoàn thành nhiệm vụ, ban cho ngươi một loại thần thể"

Lời Thiên nói ra tới đâu, tựa như một loại pháp tắc đã dần được định ra, trên đầu Dịch Kiến Hành cũng tự động sinh ra một cái đế miện, khí vận tràn tới, trong đan điền ngọn Lục Diệp Thảo cũng có thêm một cái đế miện tấn cấp thành Lục Diệp Thảo Hoàng.

"Cẩn tuân ý chỉ chủ nhân, nô tài nhất định làm được"

Cảm thấy biến chuyển của cơ thể, Dịch Kiến Hành kích động quỳ sát sau đó còn không chút ngần ngại dập đầu 10 cái mới lui ra.

Thập lật như thần, đây là cách biểu hiện lòng tôn trọng tối cao và những người khác nhìn hắn cũng không hề xem thường điều này.

Hắn lậy, không phải chỉ vì 2 chữ "thần thể" mà Thiên ban, mà hắn lật là vì chân tâm thật ý muốn lậy.

Vì công ơn cứu mạng, vì ơn ban hồ lô, vì được trọng dụng, vì tất cả.

"Băng Vô Cương, nghe lệnh.."

"Có nô tài..." 

Băng Vô Cương chuyển cách xưng hô, trước kia hắn tự mình gọi công tử xưng là thuộc hạ, còn bây giờ hắn gọi là chủ nhân xưng là nô tài.

Hắn nghĩ rằng dù mình đã nhận được chút tín nhiệm của Thiên nhưng còn chưa làm được việc gì đáng nói cũng chưa chân chính xuất lực lập công, được làm nô tài của Thiên...bây giờ đối với hắn chính là vinh hạnh.

Vì trước kia dù hắn đã đánh giá Thiên rất cao nhưng qua trận chiến ngày hôm nay hắn mới biết, chủ nhân của hắn...thật sự là thần...thậm chí ngay cả thần cũng không bằng. Làm nô tài bây giờ đối với hắn mới chính cảm thấy phù hợp.

"Băng Vô Cương, ngươi là thuộc hạ thứ nhất của ta là người ta tin dùng nhất, từ nay ngươi đương nhậm Băng Môn, đưa băng hệ thảo mộc đến đỉnh phong, cho ngươi thời hạn 1 năm, phần thưởng...một loại thần thể"

"Nô tài tuân lệnh"

"Vương Ái Ngữ, nghe lệnh.."

Bị gọi tới tên, cô gái này tức thì run lên quên luôn cả phải làm gì, chờ một đám thánh nhân người Vương gia không ngừng nhắc nhở thúc dục mới kịp trấn tĩnh quỳ xuống.

"Ta..có...tiểu nữ"

"Ngươi mặc dù địa vị không cao, bản tính không tốt nhưng đó là chuyện trước kia. Vương gia các ngươi rất không biết điều...nếu là bình thường, ta nhất định san phẳng gia tộc này nhưng mà...."

Bị câu nói này chọc tới nỗi đau, một đám thánh nhân Vương gia liền sợ run người, ai nấy quỳ lật dập đầu.

"May mắn chúng còn có một nữ tử biết điều như ngươi, đây là một tia phúc khí cuối cùng của họ"

"Ngươi đã thuần phục dưới trướng của ta thì là người nhà không phải kẻ địch, chuyện còn lại...hẳn là ngươi biết mình phải làm sao chứ?"

"Nô tỳ....rõ ràng"

"Được, sắc phong ngươi làm Lôi Thảo Môn Môn Chủ, tự thành một mạch từ này thống nhất lôi tu đưa lôi thảo chi đạo đi đến đỉnh phong, cho ngươi thời hạn 2 năm, phần thưởng...một loại thần thể"

"Tạ...chủ nhân, nô tỳ thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ, báo đáp lại công ơn to lớn của chủ nhân"

Một đám người Vương gia đều nhìn nàng đầy hâm mộ, dù sao cho nàng 2 năm để xây dựng một nhánh thế lực cũng không phải chuyện khó, Vương gia nếu không muốn chết thì đều phải quy hàng và khi đó có cả một Vương gia căn cơ sâu dầy trợ lực thì nhiệm vụ này sao có thể không hoàn thành. 

Nhận được sự tín nhiệm của Thiên, đó mới chân thật là giá trị.

Một loại thần thể thuộc Bách Thể quả thật là điều khiến vạn người mơ ước nhưng đó chỉ là vật trước mắt giá trị vẫn không thể lớn bằng được cơ hội được trở thành thân tín của Thiên ah.

Sau đó, Thiên lại tiếp tục lập Thủy Thảo Môn do Doãn Thiên Quân đảm nhiệm.

Kim Thảo Môn do Lạc Vẫn đảm nhiệm.

Mộc Thảo Môn do Văn Trí đảm nhiệm.

Thổ Thảo Môn do Phù Mãnh đảm nhiệm.

Phong Thảo Môn do Văn Trung Hoa đảm nhiệm

Hỏa Thảo Môn do Dương Bính đảm nhiệm.

Cùng với Độc Thảo Môn của Dịch Kiến Hành.

Băng Thảo Môn của Băng Vô Cương

Và Lôi Thảo Môn của Vương Ái Ngữ.

Tổng cộng là 9 hệ môn chủ.

Sau đó Thiên lại lập ra tứ đại giai binh, Thiên, địa, huyền, hoàng do Dương Bính đảm nhiệm, Thiên Binh do Tả Mang làm đội trưởng địa vị ngang hàng 9 đại môn chủ.

Cuối cùng là Kinh Thương Hội do Doãn Lục Anh làm hội trưởng chuyên trách các mặt về kinh tế tài chính.

"Lục Anh,...nàng sẽ giúp ta việc này nhé?"

Thiên mềm mỏng hỏi nhẹ

"Hứ, huynh bây giờ là tông chủ một tông ngay cả cha muội còn nghe lời huynh, cần gì phải hỏi ý kiến muội, cứ sai khiến là được mà" nàng vừa nói mà lại vừa e thẹn cúi đầu nét duyên dáng lộ ra khiến người say mê.

"Người trên đời hiểu ta nhất có lẽ chỉ có nàng, có bản lãnh và trí tuệ nhất cũng là nàng, xinh đẹp và đáng tin nhất trong lòng ta cũng là nàng....nàng nói xem, ta có thể xem thường nàng sao?"

"Xí...dẻo miệng ah, từ khi quen huynh đến giờ ta mới hiểu nha, huynh không hề thật thà" miệng thì nói thế nhưng một nụ cười mỹ lệ lại không thể nhịn nổi rất vừa vặn liền bán đứng lời dối lòng của mình.

"Chuyện làm ăn, buôn bán và quán xuyến chuyện nhà rất là phức tạp, cha nàng từ nay e rằng sẽ không còn hứng đi kinh doanh nữa đâu, mà ta...lại càng không có bao nhiêu năng lực trong lĩnh vực này, giờ ta chỉ còn nàng thôi....nàng, sẽ giúp ta chứ"

Một câu "quán xuyến gia đình" cũng vô thức trở thành một lời cầu hôn và đối với nữ nhân thì đây tuyệt đối là chuyện đại sự cả đời.

Nhưng mà Doãn Lục Anh lại không hề chần chừ, khẽ "uhm" một tiếng như muỗi kêu. Nàng đồng ý với hắn làm một người quản lý một cự đại khổng lồ đệ nhất thương đoàn trong tương lai nhưng cũng đồng thời chọn cho mình một chốn hạnh phúc mà nàng mỹ mãn nhất.

Thiên lại tiến tới chỗ Doãn Minh Anh.

Cô gái này nhìn thấy đại tỷ thư tình mật ái với nam nhân trong lòng nãy giờ đã giống như chết lặng con tim, chợt lúc này ánh mắt Thiên nhìn tới. Ngay lập tức nàng liền như mèo dẫm phải đuôi lúng túng cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.