Ngộ Trường Sinh

Chương 39: 39: Chương 37




*Vì chương này rất dài, nên tui sẽ tách ra làm hai nha =3=

————————————

Xế chiều hôm đó, Lộc Minh Trạch luôn cảm thấy giữa hắn và Auston có chút gì đó đang lặng lẽ thay đổi, nhưng nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy thứ thay đổi thật ra chỉ có tâm lí của hắn mà thôi.

Có lẽ là chính hắn không giải thích được mà xem Aston và "Alpha" giả lập trong không gian kia thành một, mặc dù hắn đã cố quên đi chuyện ngày đó, nhưng cảm xúc của con người đôi khi không thể cứ muốn là thay đổi được, Lộc Minh Trạch không thể phán đoán cái gọi là "cảm xúc vi diệu" dành cho Auston đến cùng là tới từ bản thân Auston, hay từ ""Alpha"" giả lập ôn nhu trong không gian ảo ấy, lòng hắn cứ rối như tơ vò.

Đương nhiên, Auston cũng rất dịu dàng, cũng bởi sự dịu dàng tình cờ của y, nên Lộc Minh Trạch mới dễ suy nghĩ nhiều. Nhưng hắn có thể nhận thấy đối phương thật sự là cao thủ nói dối, tỷ như, y cố ý cho mình thấy bộ dạng kẻ hai mặt, vậy y thể hiện sự ôn nhu cũng là cố ý cho mình xem?

Lộc Minh Trạch không chắc chắn, hắn chỉ có thể kết luận, nếu như Auston không muốn, mình cũng sẽ như dì Wood, cho rằng y chỉ là một alpha bụng dạ thiện lương tính cách ôn hòa mà thôi.

Chàng trai này có thể quyết định hình ảnh bản thân trong mắt người khác, đáng sợ nhường nào, thậm chí bộ dạng hai mặt hiện tại của y cũng không hẳn đã là bộ dạng thật.

Lộc Minh Trạch buồn bực muốn đập đầu vô tường, hắn cảm thấy cảm thấy bản thân không thể nào tán tỉnh giỏi bằng alpha này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả tán tỉnh được thì cũng có ích gì, cuối cùng không phải đều biến thành miếng thịt trong miệng omega nào đó à? Hắn đâu có mù... Ngoại trừ tình một đêm thì chẳng còn gì để nghĩ nhiều nữa.

Không sai, có thể làm tình là được rồi.

Tốc độ hồi phục vết thương của Auston ước chừng còn nhanh hơn cả Milocy, từ khi trở về từ Bắc thành chưa tới một tuần, ngón tay của y đã có thể uốn lượn linh hoạt, mấy miếng nẹp trên ngón tay cũng có vẻ dư thừa. Chỉ là Lộc Minh Trạch chưa dám tháo, Milocy nói qua muốn tháo ít nhất phải hai tuần, mới mấy ngày, tháo ra bị gãy lại thì phải làm sao.

Auston nâng tay hơn nửa ngày, không thấy Lộc Minh Trạch nhúc nhích, ngón tay trong cái nẹp cử động: "Tố chất cơ thể của tôi mạnh hơn người bình thường, không liên quan."

Lộc Minh Trạch nhớ tới hình xăm sói trắng trên người y, hắn còn nhớ như in hình dáng của con sói ấy, răng nanh vô cùng dài, vừa nhìn đã biết không hiền lành gì, lẽ nào y chính là hậu duệ của cái gì mà giống loài đặc thù đó? Lộc Minh Trạch do dự liếc Auston một cái, cuối cùng vẫn tháo băng trên tay trái y, gãy nữa thì hắn không dẫn đi bệnh viện đâu, lớn rồi tự quyết định đi.

Sau khi tháo nẹp, Auston nhẹ nhàng hoạt động ngón tay một chút, linh hoạt như chưa từng bị thương.

Lộc Minh Trạch đột nhiên hơi hối hận: "Hầy, lúc đó nếu không dẫn anh đi Bắc thành tìm Milocy chữa bệnh, có phải anh cũng có thể tự mình khỏi hẳn không?"

Auston cười cười: "Sao có thể, tôi cũng đâu phải thượng đế."

Lộc Minh Trạch kinh ngạc ha ha: "Anh vậy mà tin thượng đế á?"

Auston tự mình tháo băng trên chân: "Sao giật mình vậy?"

Lộc Minh Trạch đập lên tay y, ngồi xổm người xuống dùng kéo cắt băng ra, giương mắt liếc y: "Tôi nghĩ anh chỉ tin vào chính mình."

Auston bất lực với hành vi bá đạo của Lộc Minh Trạch, khẽ cúi đầu dịu dàng nhìn hắn, Lộc Minh Trạch vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt y: "Hiểu lầm rất lớn đấy. Một số hệ thống thần học trưởng thành khá thú vị, hiểu thêm một ít cũng không sao, chỉ là, không thể trầm mê."

Đối mặt với ánh mắt chuyên chú của Auston Lộc Minh Trạch không dám thất thần, không thể không nhìn thẳng vào mắt y. Mỗi lời Auston nói dường như đều có thâm ý, Lộc Minh Trạch nỗ lực suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, đối phương lại tự nói ra đáp án: "Ý tôi là, tuy rằng thần linh có thể làm tín ngưỡng, nhưng muốn thành công, quan trọng nhất vẫn là tự tin."

Lộc Minh Trạch không nhịn được nhíu mày, Auston còn nói: "Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều."

Y duỗi một ngón tay ra, nhẹ lướt qua trán Lộc Minh Trạch, đẩy sợi tóc mềm mại bị cong lên, để lộ đôi mắt bị che hơn nửa đằng sau mái tóc, động tác của Auston nhẹ nhàng, vừa giống vuốt ve lại vừa như chỉ đơn thuần chỉnh lại tóc tai.

"Tóc của cậu dài rồi, không cắt sao?"

Lộc Minh Trạch vậy mà không tránh đi, chăm chăm nhìn y, Auston bị nhìn hồi lâu, không khỏi hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Lộc Minh Trạch cúi đầu, nhẹ giọng hừ nói: "Anh không nên tên Auston, phải là Oscar mới đúng."

"Oscar?"

Lộc Minh Trạch cúi đầu không nói lời nào, tháo băng xong đưa tay chậm rãi ấn ấn lên đầu gối Auston: "Có đau không?"

Auston nhìn hắn đầy ẩn ý, lắc đầu một cái, cũng không truy hỏi về chuyện Oscar nữa.

Tháo nẹp xong, Auston có thể đi bộ rồi, Lộc Minh Trạch còn vui hơn chuyện của mình, bởi vì như vậy tức là có thể thản nhiên nô dịch y, hơn nữa không sợ bị dì Wood đánh.

Chỉ có điều Auston thật sự không hẳn là lười biếng, có rất nhiều việc y không biết, phải học từng chút một, giết lợn đòi hỏi kỹ thuật và sức mạnh về thể chất chắc chắn không thể dạy y, nhưng giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa vẫn có thể làm một ít.

Dì Wood đích thân ra lệnh sau này không cho đưa y ra trước mặt công chúng nữa, Lộc Minh Trạch liền nhịn đau thả Auston ở nhà.

Kỳ thực theo Lộc Minh Trạch thấy, thả ở nhà còn tệ hơn, lỡ đâu y cuỗm luôn gia sản của mình bỏ chạy thì biết làm sao bây giờ?

Nhưng mấy câu này Lộc Minh Trạch không nói với dì Wood, nói ra chắc chắn bà lại giảng đạo cho hắn cái gì mà phải đặt lòng tin nhiều hơn vào nửa kia blabla... Phụ nữ có tuổi thường thích lải nhải, thật là phiền, bọn họ căn bản còn chả có quan hệ gì.

Lộc Minh Trạch đã từng mịt mờ hỏi qua định hướng của Auston, dù sao y đã gần bình phục rồi, Lộc Minh Trạch cũng không muốn thu lưu một tên alpha lai lịch không rõ ở nhà mình, sợ đến lúc xảy ra vấn đề bản thân phải tự hứng lấy.

Auston lần này không lảng tránh đề tài, trực tiếp nói: "Tôi bây giờ chưa thể rời khỏi nơi này."

"Tại sao?"

Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lộc Minh Trạch: "Tôi còn chưa báo đáp cậu."

"..."

Auston cười hết sức đẹp trai: "Nhưng trên người tôi cũng không có thứ gì đáng tiền, nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác là lấy thân báo đáp..."

"Stopppp!"

Lộc Minh Trạch vội vàng đưa tay bụm miệng y lại: "Cái câu này nghe quen tai ghê nha."

"Hôm qua cậu dạy tôi, "Ân cứu mạng không cần báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp"." Auston nói to rõ ràng, sau đó mỉm cười nói: "Thật thú vị."

Lộc Minh Trạch không nói nên lời, hắn chỉ đơn giản muốn dùng truyện ngụ ngôn để nhắc nhở y không thể lành thương liền vong ân phụ nghĩa, hắn còn kể cả chuyện bác nông dân và con rắn(1), Đông Quách tiên sinh và sói(2), người này sao chỉ nhớ mỗi chuyện của Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần(3)?

Hắn á khẩu, ngồi xuống ghế, nhếch miệng lên, nhìn chằm chằm Auston cười ranh mãnh: "Được đó, ngài muốn học theo nữ yêu tinh kia, cùng vị thư sinh phong lưu khoái hoạt một đêm, tôi đây tình nguyện phụng bồi." Hay là nói đúng với mong muốn trong lòng hắn, đang lo làm sao bắt y về tay, y liền tự đưa mình tới cửa.

Auston ngẩn người, sắc mặt trầm xuống. Y ngồi đối diện Lộc Minh Trạch, đột nhiên dang hai tay nắm chặt tay vịn ghế tựa hắn đang ngồi, dùng sức kéo về phía mình.

Do quán tính, Lộc Minh Trạch đang tựa vào ghế đột nhiên bổ nhào về phía trước, suýt nữa là đâm vào người y.

"Làm gì vậy...!"

Auston cầm cái ghế chậm rãi tiến lại, áp sát mặt hắn, đôi mắt xám không còn chứa đựng dịu dàng, vẻ mặt không cảm xúc hơi doạ người: "Phong lưu khoái hoạt một đêm? Hóa ra cậu nói lấy thân báo đáp là ý này?"

"..."

Lộc Minh Trạch cố hết sức ngửa về đằng sau trốn y, hắn cảm nhận được nguy hiểm, Auston cũng không phải không có sát ý, chẳng qua đã cố ý thu liễm hết, khi y không muốn để ai thấy, thì dù cho là người nào cũng không thể thấy được.

"Đây là thói quen của cậu sao? Không nhìn ra, cậu rất giỏi ăn nói đấy."

Auston dừng một chút, lại hỏi: "Cậu...ai cũng không từ chối sao? Những người lưu lạc được cậu cứu về lấy thân báo đáp như tôi chắc không ít nhỉ?"

Lộc Minh Trạch bị y nhìn chằm chằm đến nổi tóc gáy dựng ngược, thật lâu mới yếu ớt nói: "Cái đít ấy... không nhé, là tự anh nói đó, không phải tôi."

Auston híp mắt nhìn hắn hồi lâu, sau đó chậm rãi buông tay đứng lên, y cong khóe môi, như thường ngày cười nói: "Tôi chỉ đùa với cậu chút thôi, nhưng hiện tại tôi thật sự không thể rời đi, còn phải làm phiền cậu một thời gian nữa, tôi giúp cậu làm việc, cậu sẽ không đuổi tôi đi chứ?"

Lộc Minh Trạch lén lút hít sâu mấy hơi, đè lên trong lồng ngực nơi trái tim đang nhảy ầm ầm: "Thế thì không... Tóm lại tôi sống một mình, không có gì không tiện."

Khúc nhạc dạo ngắn đã qua, hai người đều ăn ý không nhắc lại, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Thế nhưng trên thực tế có chút gì đó đã đổi thay trong vô thức, tất cả mọi người đều rõ trong lòng.

Lộc Minh Trạch có lúc nghĩ, phải chăng hắn đã nghĩ xấu quá nhiều về người khác, Auston cũng không tính kế đến vậy, so với kinh nghiệm của bản thân, y nhất định hơn xa vị tiểu công tử trong thành này. Mà bản thân y, giống hệt ""Alpha"" giả lập dịu dàng trong không gian kia.

Nhìn bộ dạng của y... Cứ như thiếu nữ bị đùa bỡn tình cảm vậy.

Nội tâm Lộc Minh Trạch rất mâu thuẫn, hắn vừa sợ cảm xúc mình sẽ thay đổi, vừa muốn thoát khỏi cái vỏ bọc của bản thân, chấp nhận thiện chí của thế giới bên ngoài, hắn không sợ bị thương, mà ghét bị vận mệnh đùa cợt, chỉ khiến cho hắn hiểu rõ một điều rằng: hắn không giống người nơi này, alpha và omega mới là tuyệt phối, kẻ dị hợm như hắn định sẵn sẽ cô độc đến cuối đời.

Một người, một chó, một đài phát thanh và một thùng giấy, là tiêu chuẩn kiếp sống này của hắn.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Lộc Minh Trạch liền muốn nổi giận chửi bới, xuân thương thu buồn không hợp với hắn, hắn quá ngoan cường, những lúc đau khổ chỉ muốn chửi đổng.

Nhưng Lộc Minh Trạch cũng không thể khống chế bản thân, dù sao kẻ giả lập trong không gian kia dùng gương mặt của Auston, trong tiềm thức không cách nào phân biệt hai người họ. Hắn chỉ cần nghĩ tới biểu hiện ngày đó của Auston đã không nhịn được ngây ngô cười trộm —— cái này chắc chắn là ăn dấm nè, trách cứ hắn "Ai cũng không cự tuyệt", câu này chính là biểu hiện của ghen tuông đó.

Lộc Minh Trạch trong lòng còn rất nhiều nghi ngờ, cảm giác của hắn dành cho Alston rất phức tạp, gút mắc này không phải người vốn thẳng thắn như hắn có thể hiểu được, cho nên hắn quyết định đi tìm Milocy hỏi cho ra nhẽ, cái này gọi là muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông đó.

————————————

(1)Bác nông dân và con rắn là truyện ngụ ngôn Aesop.

(2)Đông Quách tiên sinh và sói là truyện ngụ ngôn trích trong "Trung Sơn lang truyện" của Mã Trung Tích thời nhà Minh.

- >Cả hai truyện trên đều dạy người ta không được thương hại những kẻ vô ơn.

(3)Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần là hai nhân vật trong một câu chuyện trong tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh, bộ này hình như còn được chuyển thể thành phim lâu rồi, chắc ai cũng biết =))

Có một chi tiết, sau khi Tiểu Thiến được Ninh cứu, nàng đã nói một câu:"Chàng là bậc tín nghĩa, thiếp có chết mười lần cũng không đủ đền đáp. Xin theo về ra mắt cha mẹ chồng, dù làm đứa ở con đòi cũng cam lòng".

=>Đây chính là ngụ ý của Lộc: Vốn muốn nhắc nhở Auston không được vong ân phụ nghĩa nhưng Auston lại chỉ nhớ mỗi chuyện phải lấy thân báo đáp =)))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.