Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu




Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

11351388_1595890294001063_3612150164447190088_n

“Các anh không dẫn theo người trị thương đúng không? Để tôi khám cho những người bị thương của các anh.”
“Bây giờ, các ông có thể thả người được chưa?” Trưởng lão Hạo nói với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc gật đầu.

Nguyên Chiến không chút động đậy mà số người Đại Áo còn lại đã được thả tự do chỉ trong chớp mắt, nhao nhao bò dậy chạy qua chỗ tộc nhân của mình.

Nghiêm Mặc đứng lên, hỏi: “Các người nói hang động đá vôi này có tộc nhân của các người trông coi?”

Trưởng lão Hạo: “Đúng vậy. Khi người của ông vào có thấy bọn họ không?”

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn Đinh Ninh, Đinh Ninh bước lên trước một bước: “Đại nhân, lúc tôi và Đinh Phi tiến vào không thấy bất kỳ ai cả.”

“Có dấu vết đánh nhau không?” Nguyên Chiến hỏi.

Đinh Ninh cẩn thận nhớ lại: “Lúc ấy trong hang hơi bừa bộn, củi gỗ tứ tán trên mặt đất.”

“Không thấy đống lửa nào à?”

Đinh Ninh lắc đầu: “Trong hang không có, ngoài hang thì… gió tuyết quá lớn, nếu có dấu vết thì cũng đã bị vùi lấp.”

Nguyên Chiến cũng đang nhớ lại, tuy bọn họ vào trước là chủ, nghe Đinh Ninh và Đinh Phi nói trong động an toàn liền không để ý nhiều. Nhưng hắn đã quen việc dù đi tới chỗ nào cũng sẽ cẩn thận tìm hiểu tình cảnh xung quanh, hắn nhớ rất rõ trên mặt đất không hề có đống lửa hay tro.

“Trời lạnh quá, gió nơi cửa động rất lớn, người của bọn ta sẽ không ở đó, chắc là các anh không để ý tới vách động, trên vách còn có một vài hang hốc nhỏ nhưng có thể chứa được vài người.” Trưởng lão Hạo nói thẳng đáp án.

“Nếu bọn họ không phải người giết hại tộc nhân chúng ta, với các tộc nhân của chúng ta đang ở đâu? Và kẻ giết hại đang ở nơi nào?” Một chiến sĩ Đại Áo được thả ra tức giận nói.

Trưởng lão Hạo và vài chiến sĩ Đại Áo nhìn nhau, trong lòng cùng nảy ra một suy nghĩ, nhưng bọn họ không mở miệng ngay.

Nguyên Chiến nhìn về phía Băng.

Băng cũng lắc đầu: “Tôi cũng không thấy vùng phụ cận gần đây có ai, ngay cả động vật cũng không.”

Người Cửu Nguyên biết Băng nói như vậy là nhờ cưỡi trên Cốt Điểu quan sát.

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn đám người Đại Áo: “Xem ra kẻ dịch của các người đã đưa tộc nhân các người rời đi, hoặc là… bọn họ cùng đồng quy vu tận, tỷ như hai phe đều rơi xuống hồ sâu ở hai bên sườn chiếc cầu đá.”

“Còn một khả năng nữa.” Trưởng lão Hạo thở dài, nhìn về phía mặt hồ u tối: “Nếu người tới là người của bộ lạc Duy Sắt, rất có thể bọn chúng đã giết tộc nhân của ta, rồi dùng họ làm mồi câu cá bò cạp rắn trong hồ.”

Nghiêm Mặc không chút kinh ngạc khi nghe bảo dùng người làm mồi câu: “Sau khi bọn họ bắt cá bò cạp rắn rồi thì rời đi?”

Một chiến sĩ Đại Áo căm giận rủa: “Có lẽ bọn chúng đều bị cá bò cạp rắn kéo hết vào hồ đen!”

Hiểu lầm đến đây xem như đã được cởi bỏ.

Người Đại Áo có người bị thương, Cửu Nguyên cũng không toàn vẹn gì, theo tỉ lệ nhân số, có vẻ như không ai tốt hơn ai cả.

Trưởng lão Hạo ôm quyền hành lễ với Nghiêm Mặc rồi trở lại chỗ của các tộc nhân.

Nghiêm Mặc nhìn cách hành lễ có vài phần khác biệt lẫn vài phần quen thuộc như thời cổ đại ở thể giới cũ, lập tức cảm thấy thân thiết, phẫn nộ vì người Đại Áo khiến Đinh Phi và Đáp Đáp bị thương cũng dịu lại đôi chút.

Người Đại Áo sốt ruột cứu các tộc nhân bị trọng thương, vội vàng kiểm tra vết thương của bọn họ rồi dùng thảo dược trị liệu cho họ.

Đáp Đáp oán hận đi qua đi lại, sau đó chống nạnh đứng ở chỗ đám cá rắn mà bọn họ bắt được, tỏ vẻ nơi này là địa bàn Cửu Nguyên.

Người Đại Áo có chút phẫn nộ, nhưng bị trưởng lão Hạo ngăn cản, ông bảo mọi người lui ra sau, rời khỏi vũng nước nhỏ kia, chọn một khu đất trống khác.

“Nơi này rõ ràng là của chúng ta…”

“Tử Chân!”

Chiến sĩ Đại Áo không phục, những không có ai mở miệng nói gì nữa, tất cả mọi người đều quan tâm tới thương thế của các tộc nhân.

“Trưởng lão Hạo, anh tôi… anh ấy sắp chết rồi.”

Nguyên Chiến đi đến cạnh Nghiêm Mặc, thấp giọng nói ra hai chữ: “Thực lực.”

Nghiêm Mặc hiểu ý hắn, người này nhắc hắn không cần phải thương xót cho người Đại Áo, bởi vì nếu thực lực của họ không đủ, thì người Đại Áo đã sớm giết sạch bọn họ, chứ không hỏi họ sao lại tới đây.

Đồng thời, nơi này là địa bàn của người Đại Áo, nếu không phải thực lực của họ mạnh, thì sao có thể dung túng cho sự càn quấy của Đáp Đáp? Càng đừng nói là cho họ săn bắt trên địa bàn của mình.

“Tuy chúng ta có thể quan sát từ không trung, nhưng lão Sơn Tiêu nói nếu là nơi chúng ta chưa từng đi qua, thì phải hỏi dân bản xứ một chút mới không đi sai đường.” Nghiêm Mặc cũng thấp giọng đáp.

“Cậu tính làm gì?”

“Bồi dưỡng cảm tình một chút.” Nghiêm Mặc cười cười, bảo Đinh Ninh chăm cho em trai anh, rồi kêu Đáp Đáp với Băng tiếp tục xử lý đám cá rắn, còn hắn thì đi qua chỗ người Đại Áo.

Băng không yên tâm, cầm cung tên đuổi theo.

Nguyên Chiến không nhúc nhích, ngăn cản Đáp Đáp cũng muốn chạy qua, bảo gã đi xử lý cá rắn với mình.

Chiến sĩ Đại Áo phụ trách phòng thủ thấy Nghiêm Mặc đầu đội con quái điểu nhỏ đi tới, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

“Các anh không dẫn theo người trị thương đúng không? Để tôi khám cho những người bị thương của các anh.”

Giọng nói của Nghiêm Mặc rất ôn hòa, nhưng thái độ của hắn lại không cho phép cự tuyệt.

Vị trưởng lão Hạo và các chiến sĩ Đại Áo khác sau một lúc do dự thì tách ra, tạo thành một con đường để Nghiêm Mặc tới khám cho những người bị thương, nhưng bọn họ chặn Băng lại.

Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình, trong trung y, mặt càng già thì càng nổi tiếng, mà quần áo chỉnh tề, nói năng nhã nhặn, giàu học thức và kinh nghiệm, tuổi lại lớn, những người đó luôn dễ lấy được lòng tin và sự tôn kính của người khác so với những người trẻ tuổi hơn, nghĩ vậy, hắn liền cười. Đổi một góc độ mà nói vụ trừng phạt già đi trong một năm có vẻ như không quá thiệt thòi.

Nghiêm Mặc quay đầu lại: “Cho anh ta qua đây, tôi cần anh ta hỗ trợ.”

Người Đại Áo nhìn về phía trưởng lão Hạo, trưởng lão Hạo nhìn cung tên trong tay Băng.

Nghiêm Mặc: “Băng.”

Băng hừ lạnh một tiếng, đeo cung tên lại lên lưng.

Trưởng lão Hạo phất tay, người Đại Áo lại tách ra, nhường đường cho Băng đi đến cạnh Nghiêm Mặc.

Đáp Đáp ra tay khá là ngoan độc, một người Đại Áo bị gã cắn thủng bụng, có hai người bị gã cào rách thịt, thảm nhất là người bị cắn thủng cổ, có vẻ như không cầm cự được lâu.

Một chiến sĩ Đại Áo trẻ tuổi ôm lấy người bị thương đang chảy máu không ngừng, hai mắt đỏ bừng, trừng Nghiêm Mặc, trong mắt là hận thù.

“Cậu có muốn cứu anh ta không?” Nghiêm Mặc lấy dụng cụ giải phẫu ra từ túi không gian.

Chiến sĩ Đại Áo kia chấn động, không thể tin được hỏi ngược lại: “Ông có thể cứu anh ấy?!”

“Nếu cậu cứ tiếp tục ôm anh ta, không để tôi xử lý vết thương thì anh ta sẽ nhanh chóng lìa đời đấy.”

Người nọ cắn răng: “Xin ngài hãy cứu anh ấy.”

“Đặt anh ta xuống.” Nghiêm Mặc ra tay nhanh như chớp, cắm kim châm vào huyệt vị của anh ta: “Cắm đuốc xung quanh, đưa toàn bộ người bị thương tới nơi này, lót dưới thân họ một tấm da thú. Cậu, xách nước trong tới đây.”

Chiến sĩ kia vừa thấy anh trai mình không còn chảy máu nữa, lau mặt đứng dậy: “Tôi đi.”

Có lẽ người Đại Áo thường xuyên tới hang động đá vôi này, một vài vật dụng cần thiết đều có sẵn

Nghiêm Mặc lại châm kim cho ba người bị trọng thương khác để giúp họ cầm máu, tiện đà nói với Băng, bảo hắn làm trợ thủ để mình phẫu thuật. Kỳ thật Đinh Ninh làm trợ thủ sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ trong mắt Đinh Ninh chỉ có người em trai đang bị thương, không thọc cho mấy người này vài nhát đao đã là không tồi rồi, bảo anh đi giúp họ là làm khó anh.

Nghiêm Mặc không muốn làm người của mình khó xử.

“Ngài là Đại Vu sao? Ta nên xưng hô với ngài như thế nào, đại nhân?” Trưởng lão Hạo đi qua, ngồi xổm xuống hỏi.

“Mặc.” Nghiêm Mặc bảo Băng lau máu trên miệng vết thương, để hắn có thể thấy rõ miệng vết thương.

Trưởng lão Hạo: “Mặc Vu, không biết ngài và chiến sĩ của ngài đến từ tòa thành nào?”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Trưởng lão Hạo, tôi nghĩ bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm, các anh có người nào hiểu biết về trị liệu một chút không? Tôi cần người hỗ trợ.”

Trưởng lão Hạo lập tức lộ vẻ xin lỗi và xấu hổ, vừa lúc chiến sĩ trẻ tuổi rời đi lấy nước đã xách cái thùng gỗ chứa nước trong mà bọn họ giấu trong hang trở lại, liền vội vàng chỉ vào người trẻ tuổi này, nói: “Đây là Tử Minh, cậu ấy cũng hiểu biết chút đỉnh về thảo dược. Tử Minh, đây là Mặc Vu, Mặc Vu cần người trợ giúp.”

Tử Minh buông thùng nước xuống: “Cần tôi làm cái gì.”

Nghiêm Mặc nhúng tay vào nước rửa sạch, rồi lấy một ít thảo dược và chày với chén chuyên dùng để giã thuốc từ túi không gian ra, đưa cho Tử Minh: “Giã nát cho đến khi nước sệt lại. Mỗi loại thảo dược phải tách ra mà giả, cái nào giả xong rồi thì để trên lá cây, mỗi loại đều phải rửa sạch, đi lấy vài thứ đựng nước với nước trong đi. Cái thùng này để tôi dùng. Mau!”

Tử Minh không dám do dự, chạy đi như bay, tìm mấy thứ dùng để đựng nước, đồng thời kêu thêm hai tộc nhân khác giúp mình.

“Trưởng lão Hạo, bảo tộc nhân của ông nhóm lửa lên, nấu nhiều nước sôi, tôi cần dùng.”

“Được. Ngài còn cần cái gì nữa?”

Nghiêm Mặc cúi đầu tiếp tục xử lý vết cắn thủng trên cổ người bị thương: “Bảo tộc nhân của ông tránh xa một chút, bọn họ chắn hết ánh sáng rồi.”

Người Đại Áo đang vây quanh bốn phía không cần trưởng lão Hạo kêu đã tự động né ra, nhưng bọn họ không rời đi xa.

Trưởng lão Hạo thấy vị trưởng giả tóc bạc thật sự chữa thương cho các tộc nhân liền yên tâm, đồng thời cũng giảm đi vài phần cảnh giác đối với ông lão tóc bạc này, lập tức hạ lệnh cho các tộc nhân phân công nhau làm việc.

Người Đại Áo còn đang dùng đá đánh lửa để nhóm lửa, bọn họ muốn nhóm lửa, nhưng càng vội thì càng không nhóm được.

Hang động quá ẩm ướt, bọn họ lại nóng vội, thành ra cả đám đều luống cuống.

Trưởng lão Hạo nhìn các tộc nhân bị thương của mình, rồi lại nhìn đám người Nguyên Chiến đã ngồi quanh đống lửa, trầm ngâm một chút rồi đi qua: “Có thể cho ta mượn mồi lửa không?”

Đáp Đáp nhe răng khè ông.

Nguyên Chiến rút một khúc củi cháy từ đống lửa ra, đưa cho ông.

“Cảm ơn.” Trưởng lão Hạo nhận lấy mồi lửa đưa cho tộc nhân, nhưng mình thì không rời đi.

Nguyên Chiến chỉ tay: “Ngồi.”

Trưởng lão Hạo không dây dưa, thoải mái ngồi xuống bên đống lửa: “Nhìn trang phục và nghe ngữ âm của các anh, các anh không giống người của các bộ lạc ở phụ cận.”

“Chúng tôi đến từ Cửu Nguyên.” Nguyên Chiến cầm một con cá rắn đã được móc nội tạng sạch sẽ lên bôi muối, tiện tay làm ra một cây gậy bằng đất, đâm xuyên cá rắn rồi cầm nướng.

“Cửu Nguyên? Bộ lạc Cửu Nguyên hay thành Cửu Nguyên? Chắc là các anh ở cách đây rất xa, ta chưa từng nghe qua cái tên này. Sao các anh lại tới đây? Tới để giao dịch với thành Hắc Thổ sao?”

Nguyên Chiến mặt không đổi sắc: “Thành Hắc Thổ cách nơi này rất gần? Tôi còn tưởng chúng tôi đi sai đường.”

“Không, các anh không đi sai. Từ bộ lạc bọn ta tới thành Hắc Thổ chỉ tốn năm ngày là đến nơi.”

“Bộ lạc của ông phụ thuộc thành Hắc Thổ?”

“Ừ.” Trưởng lão Hạo cười chua xót.

Nguyên Chiến nhìn mặt đoán ý, làm như thuận miệng hỏi: “Sao? Cuộc sống không tốt?”

“Cũng không phải, so với một vài bộ tộc ở phụ cận thì ít nhất chúng tôi không phải ăn tộc nhân của mình vào mùa đông. Có điều…” Trưởng lão Hạo nói tới đây liền im lặng, dù sao thì đám người Nguyên Chiến chỉ là những kẻ xa lạ, ông không muốn lời nói của mình sẽ truyền đến tai thành Hắc Thổ.

“Ông mạo hiểm gió to tuyết lớn chạy tới đây để bắt cá bò cạp rắn?” Nguyên Chiến đột nhiên hỏi.

“Ừm.” Trưởng lão Hạo cụp mắt, giấu đi cảm xúc thật sự của mình: “Ngày thường, cá bò cạp rắn sống dưới đáy hồ, muốn bắt chúng rất khó, dù có mồi cũng chưa chắc sẽ bắt được, có khi còn bị chúng nó kéo vào hồ. Chỉ có ngày gió tuyết như thế này chúng mới trồi lên mặt hồ, bây giờ là thời điểm bắt chúng dễ nhất.”

Một thứ mùi thơm lạ xông vào mũi, Đáp Đáp nhúc nhích mũi, thèm thuồng nhìn con cá rắn đang nướng, nước miếng chảy ròng, ngay cả Cửu Phong khi ngửi thấy mùi cũng bay tới, Đinh Ninh và Đinh Phi cũng ngẩng đầu.

Nguyên Chiến xé một miếng thịt nếm thử: “Chà! Thịt rất mềm.” Mặc chắc sẽ thích lắm.

Chiến sĩ tên Tử Chân đi tới, cười lạnh nói: “Ăn ngon ha? Quý tộc thành Hắc Thổ thích thịt của nó lắm, nhất là mùa đông, bởi vì thịt và máu của cá bò cạp rắn có thể khiến thân nhiệt tăng lên, hơn nữa, máu thịt chúng nó còn có một tác dụng khác, những kẻ suốt ngày thích chơi nữ nô…”

“Tử Chân!” Trưởng lão Hạo thấp giọng quát: “Đi bảo mọi người chuẩn bị, chút nữa chúng ta phải bắt ít nhất mười con cá bò cạp rắn về.”

Tử Chân nghiến răng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Trưởng lão Hạo thấp giọng thở dài.

“Các ông bắt chúng nó nhất định không dễ gì.” Nguyên Chiến dựa theo vũ lực của những người này để đoán. Đừng thấy bọn họ bắt lũ cá rắn này dễ mà lầm, đó là vì bọn họ có Cửu Phong đại nhân – chuyên gia bắt cá, còn có quái thú Đáp Đáp lên bờ được mà xuống nước cũng được, lại còn có hắn đây.

Tuy người Đại Áo thoạt nhìn đều rất cường tráng, nhưng trong đó chỉ có mình chiến sĩ tên Tử Chân là có thể biến tay thành càng cua, thực lực của Tử Chân theo như Nguyên Chiến đánh giá chỉ khoảng chừng cấp bốn, những người khác cũng sẽ không hơn cấp bốn.

Một đám chiến sĩ cấp bốn muốn bắt cá rắn trong hồ nước, không thể không có hy sinh. Vừa rồi, Đinh Ninh, Đinh Phi với Băng vẫn chưa ra tay, chỉ đứng một bên hỗ trợ mà thôi.

Có điều, hắn tưởng các bộ lạc phụ thuộc Tam Thành đều có thực lực ngang ngửa Ma Nhĩ Càn, thậm chí còn mạnh hơn cả Ma Nhĩ Càn, nhưng bây giờ xem ra không phải bộ lạc nào cũng vậy, hoặc bộ lạc Đại Áo còn chiến sĩ cường đại hơn, vẫn chưa được phái ra.

“Vị chiến sĩ này, anh rất mạnh, ta thấy các anh bắt được rất nhiều cá bò cạp rắn.” Trưởng lão Hạo liếm liếm môi, tựa hồ như không biết tiếp theo nên mở lời như thế nào.

“Ông muốn chúng tôi giúp các ông?” Đinh Ninh đột nhiên chen vào nói.

Trưởng lão Hạo xấu hổ cười, theo bản năng mà giải thích: “Ta biết bọn ta không nên ra tay trước, nhưng tình huống lúc đó thật sự quá mơ hồ, chiến sĩ của bộ lạc Duy Sắt có thực lực ngang ngửa bọn ta, nếu bọn ta không ra tay nhanh, thì kẻ chết chính là bọn ta. Lại nói, nơi này là địa bàn của bọn ta, thông thường sẽ có tộc nhân bọn ta trông coi, nếu đổi lại là các anh, không thấy tộc nhân của mình đâu, mà lại thấy một kẻ xa lạ cùng một con quái thú, các anh sẽ không ra tay ư?”

Đinh Ninh không nói gì hết, anh nghe theo lời Mặc đại, anh chỉ cần phát tiết một chút.

Đinh Phi cầm lấy tay anh mình.

Gã vô liêm sỉ Đáp Đáp lại thè lưỡi liếm môi Đinh Ninh một cái.

Đinh Phi đập trán gã cái bốp. Học xấu theo thủ lĩnh rồi!

Đáp Đáp tủi thân ngao một tiếng, gã đang giúp cậu an ủi anh cậu đó!

Đinh Ninh vươn tay ôm lấy cổ Đáp Đáp, ra sức kẹp cổ gã một hồi.

Đáp Đáp gào ngao ngao, cố thoát khỏi Đinh Ninh, quay qua liếm Đinh Phi.

Đinh Phi đang bị thương, muốn né cũng né không kịp, bị gã liếm cho nước miếng đầy mặt.

Đinh Ninh không thèm quan tâm tới hai tên này nữa, nhưng trong mắt cuối cùng cũng hiện lên chút ý cười.

Nguyên Chiến lại nướng con cá rắn thứ hai, lặp lại lời Đinh Ninh: “Cho nên ông muốn chúng tôi giúp các ông?”

Trưởng lão Hạo siết nắm tay, trầm giọng nói: “Đúng vậy.”

“Các ông có thể cho chúng tôi cái gì?”

“…Các anh muốn cái gì?”

“Trước hết nói cho tôi biết thông tin về thành Hắc Thổ và các bộ lạc phụ cận, chúng tôi vừa đến nơi này, không muốn dây phải những kẻ không nên dây vào, đồng thời, tôi cũng cần biết nơi này có thứ gì đáng để giao dịch. Nếu bộ lạc ông có thứ được Đại Vu của chúng tôi ưng ý, thì chúng tôi sẽ trao đổi với các người.”

Nghe nói Cửu Nguyên không chỉ giúp bọn họ bắt cá bò cạp rắn, mà thậm chí có khi còn giao dịch với bọn họ, đối với bộ lạc Đại Áo thiếu thốn thức ăn trong mùa đông mà nói, đó coi như là một tin vui. Nếu Cửu Nguyên vừa ý thứ gì, hay thậm chí là nô lệ, bọn họ có thể nhờ các chiến sĩ Cửu Nguyên bắt dã thú giúp mình, đương nhiên nếu có thể giúp họ bắt nhiều cá bò cạp rắn hơn nữa thì càng tốt.

Khi trưởng lão Hạo và Nguyên Chiến bàn luận về nói thành Hắc Thổ và các bộ lạc phụ cận, thì thời gian đã qua gần một tiếng rưỡi.

Đáp Đáp và Cửu Phong ăn cá hăng hái đến mức miệng bóng nhẫy, Đinh Ninh và Đinh Phi cũng ăn no. Nguyên Chiến thì còn đang nướng tiếp, hắn thấy chỗ Mặc đã sắp xong rồi.

Giữa chừng Đinh Ninh qua thế chỗ Băng, nếu không quen cách chữa bệnh, để hắn liên tục đảm nhiệm công tác trợ thủ cho Nghiêm Mặc một thời gian dài, dù thể lực hắn có mạnh tới đâu, thì tinh thần vẫn sẽ cảm thấy mệt.

Có Đinh Ninh hỗ trợ, Nghiêm Mặc liền làm nhanh hơn vài phần, nhiều chuyện không cần hắn mở miệng, Đinh Ninh đã chuẩn bị trước cho hắn.

“Tâm tình tốt hơn rồi?” Nghiêm Mặc bớt thời giờ cười với Đinh Ninh.

Đinh Ninh ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, đại nhân, tôi…”

“Không sao, nhưng tôi cần anh, phương diện này Băng khá vụng về.”

Đinh Ninh cười rộ lên.

Chiến sĩ tên Tử Minh vô tình lướt mắt qua, bắt gặp phải nụ cười của Đinh Ninh, không biết sao lại ngây ra vài giây: “Khụ, còn có gì cần tôi hỗ trợ không?”

Đinh Ninh ngẩng đầu, nụ cười trên mặt không còn nữa: “À, ở đây có chút muối, cậu cho nó vào nước sôi rồi quấy lên, nước phải nhiều cỡ này.” Đinh Ninh chỉ chỉ thùng gỗ, giơ tay ước lượng mức nước cho cậu ta hiểu.

Tử Minh không dám nhìn vào mắt Đinh Ninh, rõ ràng người này giống người trẻ tuổi bị bọn họ bắt trước đó như đúc, nhưng cậu lại cảm thấy người này càng khiến cậu thêm… sợ hãi?

Ặc, sao cậu lại sợ người này chứ? Dù người này có thể điều khiển lửa, thì cậu cũng rất mạnh mà, nhưng sao cậu lại không dám nhìn vào mắt người này?

Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, ngược lại còn khiến mình rối rắm, cậu chàng Tử Minh đi nấu nước muối mà chân nọ đá chân kia.

Đinh Ninh chỉ cảm thấy cậu nhóc này thật là vụng về, tứ chi còn không phối hợp nhịp nhàng.

Nghiêm Mặc may vết thương lại cho người cuối cùng rồi bôi thuốc trị, sau đó dặn dò người Đại Áo phải chăm sóc người bị thương như thế nào, rồi mới chậm rãi đứng dậy.

“A!” Ông già Nghiêm ôm eo, bước chân lảo đảo.

Các chiến sĩ Đại Áo đứng bên cạnh theo bản năng mà vươn tay dìu hắn.

Nhưng không có ai nhanh bằng Nguyên Chiến đang ngồi cách đó không xa.

Trưởng lão Hạo giật mình há to miệng, người nọ vừa mới rồi còn ngồi ở chỗ đó, nhưng chỉ trong chớp mắt đã nhảy bật khỏi mặt đất, lao tới chỗ ông lão kia, động tác nhanh đến mức ông chỉ thấy được một cái bóng đen chợt lóe.

Nguyên Chiến đỡ lấy Nghiêm Mặc, vẻ hối hận chợt lóe lên trong mắt. Tất cả mọi người đều thấy Nghiêm Mặc già đi, hắn cũng biết rõ thể lực và thân thể của Mặc không khỏe bằng trước kia, nhưng vẫn rất tin tưởng năng lực của người này nên không cẩn thận quên mất tình trạng của thân thể Mặc.

Ông lão Nghiêm đã ngồi xổm một chỗ, khom lưng cúi đầu phẫu thuật cho bốn người kia, ngay cả những người trẻ tuổi cường tráng cũng chịu không nổi khi phải duy trì một tư thế suốt hai tiếng đồng hồ, huống chi là thân thể Mặc bây giờ.

Nguyên Chiến không hỏi Nghiêm Mặc có đi được hay không, trực tiếp bế người lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.