Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng




Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

20046131_2004547566444640_444635084_n

“Kiệt! Mặc, cứu chim với! Mấy tiểu đệ ta mới vừa thu sắp chết rồi!”
Vu Nhãn chỉnh đốn lại vẻ mặt rất nhanh, nhưng Xà Đảm giỏi việc nhìn mặt đoán ý, hắn lập tức phát hiện vẻ mặt của Vu Nhãn bất thường, liền hướng mắt nhìn về phía ông ta nhìn.

Là ông lão có lai lịch không rõ ràng kia.

Ông lão đó là ai? Vì sao có thể khiến Vu Nhãn đại nhân lộ ra vẻ mặt… hoảng sợ và không tin vào mắt mình như thế?

“Các vị này có chuyện gì vậy?” Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến vừa ra tới liền khẩn cấp cầm lấy tay mình không buông ra, mỉm cười hỏi.

Tay Nguyên Chiến lại thò tới, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn bàn tay to đặt trên vai mình, mặc kệ hắn.

Xà Đảm dời mắt, nhìn chằm chằm tay Nguyên Chiến rồi lại nhìn cái biểu hiện cứ như thể người ở đây đều đã chết, chỉ có Đại Vu nhà mình mới là người sống của Nguyên Chiến, càng cảm thấy lão Đại Vu tóc bạc này đã khống chế được vị chiến sĩ mang huyết mạch của Đại Địa Chi Thần.

Vu Nhãn không muốn tiếp tục nhìn ông lão đáng sợ kia nữa, liền nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Chiến. Haizzz! Một chiến sĩ cường tráng, uy vũ, vĩ đại như vậy sao lại rơi vào tay lão ma vu kia?

Nguyên Chiến lại lần nữa cảm nhận được thứ ánh mắt rình coi đáng ghét nọ, hơi thở hung ác lập tức phả ra. Trong cuộc thi đấu thứ ba này hắn ép mình không chạm vào máu rất là thống khổ đó có biết không? Ngay cả tên chiến sĩ điều khiển băng muốn giết hắn, hắn cũng chỉ nhét đất vào miệng nó rồi chôn nó xuống thật sâu dưới lòng đất, thật sự không dính một giọt máu nào!

Sau khi kết thúc, hắn vừa chạy lên khán đài khoe thành tích của mình cho Mặc nghe, thuận tiện tranh thủ chút phúc lợi hôm nay, nhưng Mặc còn chưa kịp nói gì thì đám chết tiệt này lại tới chặn đường.

Nghiêm Mặc cảm thấy hơi thở của người phía sau bất ổn, lập tức phủ tay mình lên bàn tay to đang đặt trên vai.

Chỉ trễ một chút xíu mà quốc vương Ngô Thượng và tư tế thần điện đã dẫn đầu đoàn người cùng các quý tộc của thành Hắc Thổ đi phía sau, đến lôi kéo cao thủ.

Quốc vương Ngô Thượng chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất cường tráng, trên mặt gã ta mang theo nụ cười tươi rói, nhưng trong mắt lại đầy vẻ nham hiểm.

Huyết thống của Ngô Thượng vẫn luôn được gọi là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, nhưng hôm nay, gần ba ngàn con dân thành Hắc Thổ lại gặp được một chiến sĩ khống chế đất có thực lực hoàn toàn áp đảo huyết thống Ngô Thượng.

Các chiến sĩ có huyết thống Ngô Thượng sau khi thức tỉnh năng lực thần huyết, tứ chi sẽ hoá đá trước, lên cấp hai thân thể mới hoá đá, cấp ba là đầu hóa đá. Từ cấp bốn trở lên là toàn thân hóa đá, cấp bậc khác nhau thì mức độ rắn chắc khác nhau.

Trước kia quốc vương Ngô Thượng vẫn luôn cảm thấy huyết thống của mình cường đại, bởi vì các chiến sĩ thần huyết vừa có thể công, cũng vừa có thể thủ, mọi người đứng cùng nhau sẽ trở thành một bức tường đá, các chiến sĩ ngang cấp liên kết với nhau còn có thể tăng cường sự kiên cố đó, cho nên trong cuộc thi đấu, bọn họ mới có thể nhảy xuống sân đấu tách các chiến sĩ đang giết tới đỏ mắt ra.

Nhưng bây giờ lại có một kẻ với năng lực thần bí nhảy ra, hết thảy đã thay đổi. Năng lực thao túng đất đá của đối phương làm gã ta kinh hãi! Không phải vì gã chưa từng gặp chiến sĩ hệ thổ nào, nhưng những chiến sĩ đó cũng chỉ có thể làm ra những thứ linh tinh như gai đất, tường đất, lợi hại thì có thể tạo bẫy rập hay khiên chắn, chứ người có thể sử dụng năng lượng hệ thổ giống tên chiến sĩ kia, tựa hồ như chỉ cần là đất hắn liền có thể sử dụng, quả thật là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy.

Vẻ mặt của các tư tế thành Hắc Thổ cũng không tốt lắm, không chỉ vì bỗng nhiên xuất hiện một tên chiến sĩ thần huyết có huyết thống gần với Đại Địa Chi Thần, mà còn vì hành vi chạy ra cướp đoạt của Xà Đảm.

“Xác định được chiến sĩ khống chế đất kia là ai không?” Quốc vương Ngô Thượng thấp giọng hỏi Ngô Thượng Cao chạy tới hội hợp với mình trước.

Ngô Thượng Cao gật đầu, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Là chiến sĩ điều khiển thực vật kia, tôi đã lấy làm lạ sao mà chiến sĩ điều khiển thực vật cấp hai lại lợi hại như vậy, thì ra hắn…”

“Rốt cuộc Cửu Nguyên nằm ở đâu? Vì sao ta chưa bao giờ nghe nói tới?”

“Nghe nói bọn họ đến từ hạ du sông Hắc Thủy.”

“Hạ du sông Hắc Thủy? Phái một chi đội qua đó, cậu đích thân dẫn đội, tìm kiếm tộc nhân bọn họ rồi khống chế.”

Ngô Thượng Cao không tán thành, anh ta lắc đầu: “Anh, tuy chúng ta bại nhanh như vậy là do chúng ta không có đề phòng, nhưng thực lực của hắn quả thật mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi không nghĩ việc khống chế tộc nhân của hắn là ý kiến hay.”

Vẻ mặt của quốc vương Ngô Thượng trầm xuống: “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, nếu tộc hắn lại phái ra thêm vài chiến sĩ khống chế đất còn mạnh hơn người này, mà tư tế đại nhân của thần điện Thổ Thành lại coi trọng hắn, có lẽ bọn hắn sẽ trực tiếp nhảy qua Hạ Thành, trở thành Trung Thành phụ thuộc Thổ Thành giống chúng ta? Thậm chí còn vì huyết mạch của bọn hắn gần với Đại Địa Chi Thần hơn chúng ta mà từ nay về sau trở thành tòa Trung Thành bậc nhất dưới trướng Thổ Thành.”

“Hạ du sông Hắc Thủy rộng như vậy, lại không biết lời hắn nói có phải thật hay không, chúng ta muốn tìm cũng không chưa chắc đã tìm được, không bằng trước tiên tiếp xúc… Hả?” Ngô Thượng Cao bỗng nhìn về phía bên trái, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Ngô Thượng Thước thấy anh hai với em trai mình tụm lại nói chuyện, không thèm liếc nhìn mình một cái, lòng đầy phẫn nộ, không muốn nhìn bọn họ nữa, quay đầu đi tìm kiếm bóng dáng người Cửu Nguyên, lạ thật, những người đó chạy đi đâu rồi?

“Đại nhân, ngài nhìn bên kia.” Hộ vệ nhắc nhở.

Người Cửu Nguyên sau khi đổi trang phục liền trở nên vô cùng nổi bật, lại bị đáng người tư tế chặn đường, phàm là người đứng cùng một khu đều nhìn bọn họ chằm chằm.

Ngô Thượng Thước nghĩ vào trước là chủ, lúc thấy những người này cũng không quan tâm lắm, sau khi được hộ vệ nhắc mới nhìn lại lần nữa.

“A!” Kia chẳng phải là chiến sĩ tên Nguyên Chiến sao?

Không chỉ Ngô Thượng Thước nhìn thấy bọn họ, mà quốc vương Ngô Thượng và đám tư tế cũng thấy, Ngô Thượng Cao kinh ngạc hô lên ‘hả?’ chính là vì không biết tại sao các chiến sĩ Cửu Nguyên lại bị mấy người ăn bận đẹp đẽ quý giá vây quanh.

Hai vị Đại Tư Tế của thành Hắc Thổ đi nhanh hơn, tới chỗ Vu Nhãn hỏi: “Đại nhân, các vị này là?”

Bọn họ còn tưởng đám người Nghiêm Mặc là quý tộc của Thổ Thành mà Vu Nhãn dẫn đến. Hai người đều cố ý bỏ Xà Đảm ngoài mắt.

Xà Đảm thì cố ý trả lời: “Bọn họ là người Cửu Nguyên, tộc nhân của chiến sĩ hệ thổ kia.”

Chỉ một câu đã khiến đám tư tế thành Hắc Thổ cùng nhìn về phía nhóm người Nghiêm Mặc.

Quốc vương Ngô Thượng và các quý tộc cũng đi tới.

Nghiêm Mặc nhướng mày, bọn họ bị bao vây à?

Doanh Thạch vừa ra cũng được các tộc nhân của mình hưng phấn nhào tới hoan hô, chờ khi vất vả dỗ cho các tộc nhân bình tĩnh, y mới nhìn về phía vòng người vây quanh phía trước… ặc? Những người đó là ai? Sao chỉ vừa đổi một bộ đồ mà y đã thiếu chút nữa không nhận ra?

Hà Ngạn thấy tù trưởng trợn to mắt, kinh ngạc nhìn mấy người kia, liền thở dài: “Haizzz, tù trưởng, hồi trước tôi đã lấy làm lạ sao mà anh cứ chạy tới chỗ Cửu Nguyên người ta ăn ké uống ké, còn sợ người ta sẽ đuổi anh về. Bây giờ ngẫm lại, có phải anh đã sớm nhìn ra bọn họ giàu hơn chúng ta không? Tù trưởng, mọi người đều bảo tôi hỏi anh, nếu anh và bọn họ có mối quan hệ tốt, liệu có thể nói với bọn họ cho chúng ta gả mấy cô gái qua, ít nhất như vậy các cô sẽ không phải chịu đói nữa.”

Doanh Thạch cũng không tức giận, ôm lấy cổ Hà Ngạn, chỉ tay về phía trước: “Hâm mộ không?”

Hà Ngạn thành thật gật đầu.

“Muốn được ăn mặc giống bọn họ không?”

“Khá là đẹp, có điều tôi muốn được ăn no hơn.”

“Yên tâm, đủ cho cậu ăn.” Doanh Thạch nghĩ đến tính tình hiếu khách, hào phóng và rộng rãi của Cửu Nguyên, nghĩ thầm bộ lạc này chắc chắn không thiếu cái ăn.

Hà Ngạn gãi gãi đầu, vừa buồn rầu vừa rối rắm nói: “Tù trưởng, chẳng lẽ anh muốn gả tôi qua?”

Doanh Thạch đập cái bốp vào ót Hà Ngạn: “Tao gả hết nguyên đám tụi bây qua, muốn không?”

Hà Ngạn còn chưa trả lời thì đám người Hắc Thủy phía sau đã gào khóc kêu: “Muốn! Phải gả! Tù trưởng, năn nỉ anh gả em qua, có thể mang cả nhà theo cùng không?”

Doanh Thạch đen mặt, đang định đánh cái đám không biết cố gắng này một trận thì A Cổ Đạt đã dẫn các chiến sĩ Đa Nạp tới, hất hất cằm chỉ qua bên kia, hỏi: “Tôi nhìn thấy Mặc vu ở bển, sao lúc trước bọn họ lại ăn mặc như vậy? Nguyên Chiến cũng không phải chiến sĩ điều khiển thực vật, mà là chiến sĩ khống chế đất cấp cao?”

Doanh Thạch: “Chẳng phải anh đã thấy rồi sao? Còn hỏi tôi làm gì?”

“Có đi qua không? Nguyên Chiến và Mặc vu rất mạnh, mà người thành Hắc Thổ cũng nhiều.”

“Đi, qua hóng chuyện.” Doanh Thạch vung tay lên, dẫn các tộc nhân chạy phần phật qua chỗ người Cửu Nguyên.

Các chiến sĩ Đa Nạp và bọn gấu bự của họ cũng theo sát phía sau.

Nghiêm Mặc thấy đám tư tế cản đường mình nãy giờ không chịu nói gì hết, đành phải hỏi lại lần nữa: “Các vị có chuyện gì vậy? Trời lạnh, có vẻ như tuyết sắp rơi, tôi già rồi, sợ lạnh.”

Nguyên Chiến tưởng hắn lạnh thật, liền vươn tay bao lấy cần cổ lộ ra ngoài của hắn ủ ấm.

Nghiêm Mặc bị cái tay lạnh như băng của hắn áp lên mà run rẩy, lúc này mới để ý đến Nguyên Chiến vẫn còn mặc áo giáp da để tiện đánh đấm nhưng không hề ấm áp kia.

“Lạnh không?”

“Không lạnh.” Nguyên Chiến sờ sờ vành tai lạnh lẽo của Nghiêm Mặc: “Sao không mang mũ da theo?”

“Xấu lắm. Mang trong nhà thì được, chứ trước mặt người ngoài thì không.” Muốn giả ngầu mà đội cái mũ có may kèm hai miếng vải bao tai ngu ngốc đó sao được?

Nguyên Chiến cười nhẹ, kéo phần cổ áo của hắn lên cao hơn một chút.

Nghiêm Mặc không chịu, kéo cao quá nói chuyện không tiện, nên lại kéo xuống.

Xà Đảm nhìn hai người, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng đố kỵ. Tên chiến sĩ hệ thổ này hẳn là chiến sĩ bảo hộ của ông ta, năng lực thần huyết của ông ta đặc biệt như vậy, chiến sĩ bình thường làm sao xứng hầu hạ ông ta, cũng chỉ có chiến sĩ mang huyết thống thật sự của chủ thần mới có thể đứng cạnh ông ta, bảo hộ ông ta.

Nhưng một ông già đã sắp chết đến nơi lại được chiến sĩ có huyết thống thật sự của Đại Địa Chi Thần bảo hộ, còn mê hoặc hắn, khống chế hắn, để chiến sĩ thần đó trở thành dinh dưỡng bồi bổ cho sinh mệnh của mình.

Đúng! Xà Đảm bừng tỉnh, lão vu này chắc chắn biết rõ điểm đặc biệt của Nguyên Chiến, sống được đến bây giờ nói không chừng là nhờ hấp thụ tinh hoa trong sinh mệnh của chiến sĩ thần, cũng giống như lão tư tế của thần điện nào đó thích ngủ với trẻ con, bọn họ cho rằng như vậy có thể kéo dài tuổi thọ và vu lực của mình.

Có lẽ hắn nên nói chuyện này cho chiến sĩ thần kia biết, không chừng sẽ khiến hắn tỉnh táo lại.

Vu Nhãn bị hỏi không muốn nói chuyện, khi ông ta nhìn thấy ông lão phía đối diện liền có một loại xúc động muốn che mặt lại! Nghe đi, lão khốn đó còn đang cười khặc khặc với ông.

Xà Đảm biết đám người Cửu Nguyên đã đổi trang phục không dễ chọc như hắn từng nghĩ thông qua vẻ mặt của Vu Nhãn, hắn chưa đến ba mươi tuổi đã bò lên được vị trí Đại Tư Tế thành Hắc Thổ đủ để thấy thủ đoạn và sự thông minh của hắn, nên hắn sẽ không ngu đến mức nhảy ra làm chim đầu đàn đâu.

Cho dù Vu Nhãn ra hiệu hắn nói chuyện với đối phương, hắn cũng giả ngu như không thấy được.

Nhưng hắn giả ngu, người khác lại gấp không chờ nổi muốn biết được thân phận của các vị khách quý đột nhiên xuất hiện kia.

Đại Tư Tế thành Hắc Thổ bước lên trước một bước, trầm giọng hỏi: “Các người là người Cửu Nguyên? Đến từ đâu? Phụ thuộc tòa thành nào?”

Đám người quốc vương Ngô Thượng cũng đi tới, bọn họ nghe Đại Tư Tế mở miệng hỏi nên không nhiều lời.

Ngô Thượng Thước thì hưng phấn nhìn Nguyên Chiến và người Cửu Nguyên, suy đoán lai lịch bọn họ, nghĩ xem nếu hắn kết giao với bộ lạc này thì sẽ đạt được lợi ích gì.

Đúng vậy, Ngô Thượng Thước cũng không phải thằng ngốc, trang phục của người Cửu Nguyên đã đủ để biết cách ăn mặc trước đó của bọn họ là giả vờ, mà đối với một bộ lạc thoạt nhìn vô cùng giàu có này, hắn chỉ có hai suy nghĩ: Hoặc là cướp lấy, chiếm hữu nó, hoặc là kết giao. Chọn cái nào thì còn phải xem đối phương có vũ lực cao hay thấp.

Về phần hành vi bất kính, không chút tôn trọng lúc trước của hắn với người ta, hắn cảm thấy đây chẳng là gì cả, khi đó có ai biết họ là bộ lạc giàu có với các chiến sĩ cường đại đâu? Hơn nữa hắn đã tỏ ‘thiện ý’ trước, nên càng có ưu thế hơn anh hai và em trai hắn.

Đại Tư Tế thành Hắc Thổ thấy mình đích thân cất tiếng hỏi vậy mà đối phương lại không có chút phản ứng nào, không khỏi phát giận.

Không phải Nghiêm Mặc không muốn trả lời, mà là hắn đang suy xét xem nên trả lời như thế nào.

Từ bỏ đá Thần Huyết thuộc tính thủy, cứ như vậy mà về? Điều này sao mà hắn cam tâm cho được?

Nhưng có vẻ như Vu Nhãn đã nhận ra Chú Vu, hắn cũng không thể để Nguyên Chiến tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn chiến sĩ của Thổ Thành như kế hoạch ban đầu, đây không phải là khiến Chú Vu mất mặt sao?

Lúc Nghiêm Mặc còn đang suy nghĩ lý do thì người đàn ông bên cạnh đã mở miệng trước, giọng điệu còn cực kỳ kiêu ngạo: “Cửu Nguyên không phụ thuộc bất cứ thế lực nào, lần này chỉ là đi ngang thành Hắc Thổ của các người mà thôi, nghe nói có thi thố gì đó, tôi mới dẫn người vào.”

“Vậy các người từ đâu đến? Hình như ta chưa từng nghe thấy tên bộ lạc các người.” Đại Tư Tế hỏi tiếp.

Nguyên Chiến cười lạnh: “Thế giới này rất rộng, còn có vô số tên bộ lạc mà các người chưa từng nghe đấy.”

“Kẻ ngoại tộc, sao mi dám nói chuyện với Đại Tư Tế của bọn ta như vậy!” Một quý tộc nhảy ra, nổi giận nói.

Sát khí chợt lóe lên trong mắt Nguyên Chiến: “Vậy mày là cái thá gì, dám nói chuyện với tao như vậy? Băng, giết nó!”

Băng không chút do dự giương cung cài tên, khi người ta còn tưởng rằng hắn phải có thời gian nhắm thì hắn đã bắn rồi.

“Vút!” Tên quý tộc kia không ngờ tốc độ bắn tên của Băng lại nhanh như vậy, chính xác như vậy, mũi tên đâm phập một tiếng vào giữa trán hắn, ngã xuống, mà thân thể hắn chỉ mới hóa đá được một nửa.

Tất cả đột nhiên chìm vào yên tĩnh, không ai ngờ người Cửu Nguyên nói ra tay là ra tay liền như vậy, hung hăng đến mức không dám nhìn thẳng.

Nghiêm Mặc kéo cổ áo lông lên trên một chút, cảm tạ Tổ Thần, cũng may lúc trước sách hướng dẫn đã mở ra hình thức lãnh đạo bộ lạc, bây giờ Nguyên Chiến có giết người hắn sẽ không bị đổ tội lên đầu nữa. Càng cảm ơn Băng một phát trúng đích, hắn không cần phải ép mình đi chữa.

Còn về phần tên quỷ xui xẻo kia, làm dân bản xứ hẳn phải biết rõ hậu quả khi khiêu khích cường giả hơn người ngoài như hắn chứ.

Lại nói, những người này thật sự không phát hiện ra sát khí trên người Nguyên Chiến đã không giấu được nữa sao? Khiêu khích Nguyên Chiến như vậy có được ích lợi gì không? Không thấy hắn còn phải cẩn thận dỗ dành và trấn an tên gia súc tự cho là mình rất bình thường nhưng kỳ thật đã sắp nổi điên tới nơi rồi hay sao?

Hay những người này cố ý đẩy một kẻ ra chết thay để thử độ nhẫn nại của Nguyên Chiến?

Không nói đến suy đoán của Nghiêm Mặc, lại nói đến Đại Tư Tế thấy Nguyên Chiến chỉ trong một giây đã giết chết một người, nổi giận phất tay áo, để lộ ra cây quyền trượng bằng xương cầm trong tay, cao giọng quát: “Kẻ ngoại tộc, mi tàn nhẫn giết hại huyết thống của Đại Địa Chi Thần, chắc chắn sẽ bị Đại Địa Chi Thần trừng phạt! Lạy thần, xin hãy nghe lời cầu xin của ta, trừng phạt kẻ này đi!”

Người thành Hắc Thổ vừa nghe Đại Tư Tế muốn kêu gọi thần phạt, liền sợ tới mức vội vàng lui ra bốn phía.

Người Cửu Nguyên thì mang vẻ mặt cổ quái.

Chú Vu cười khặc khặc, không ngừng nói: “Phạt đi, phạt đi, mi giáng bao nhiêu thần phạt ta liền…”

“Dừng tay!” Vu Nhãn dựng lỗ tai nãy giờ, vừa nghe Chú Vu nói thế liền sợ tới mức rống to, ngay sau đó tức giận mắng Đại Tư Tế thành Hắc Thổ: “Làm càn! Đó là huyết thống thật sự của Đại Địa Chi Thần, mi thân là tư tế của Đại Địa Chi Thần, lại đi bảo cha trừng phạt chính con mình? Mi không sợ bị thần phạt cắn trả hay sao?”

Cái gì? Vẻ mặt của Đại Tư Tế bị răn dạy như bị sét đánh.

Mà vẻ mặt của những người khác khi nghe thấy cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặc dù có người đã suy đoán như thế, nhưng khi thật sự biết chiến sĩ Cửu Nguyên là người đã che giấu năng lực, rồi dùng năng lực khống chế đất đánh bại tất cả, sau lại nghe tư tế của thần điện Thượng Thành xác nhận người nọ thật sự là chiến sĩ thần, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Đó chính là tư tế của thần điện Thượng Thành! Lời ông ta nói sao có thể là giả?

Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ.

“Kiệt –!” Có tiếng kêu lanh lảnh truyền đến từ phương xa.

Phàm là người Cửu Nguyên đều cùng nhau ngẩng đầu.

“Con chim béo đó rốt cuộc cũng biết về rồi?” Nguyên Chiến nói thầm.

Nghiêm Mặc lộ ra vẻ mặt như đón con mình mới đi chơi về, khi bóng dáng Cửu Phong xuất hiện trên trời, hắn mới phất cao tay.

“Kiệt! Mặc, cứu chim với! Mấy tiểu đệ ta mới vừa thu sắp chết rồi!”

Cái bóng đen khổng lồ lượn trên trời co lại, lao xuống đất như đạn pháo, rồi rồi lại dừng ngay trên đầu Nghiêm Mặc một cách thần kỳ: “Mặc! Mau cùng ta đi cứu chim đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.