Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 36: Chuyện Gì Thế




Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

4dc210dfbd3b12a658072a8e281edc48

“Anh có cảm thấy từ sau khi Tiểu Vu chui vào bụng tôi, vận may của chúng ta liền tốt lên không?”
Ông lão không để ý tới ba cái lễ nghi bái sư, có lẽ lúc này người ở đây vẫn chưa có cái khái niệm đó, thậm chí còn có rất nhiều vu giả giỏi nói là thu đệ tử nhưng kỳ thật không khác gì thu nô lệ, cũng không dốc lòng dạy dỗ mỗi một đệ tử.

Nhưng có vu giả tùy ý thu đệ tử, thì đương nhiên cũng có người chọn lựa kỹ càng, giống như ông lão này.

Ông ta nói với Nghiêm Mặc, vu danh của mình là Chú, người bình thường đều gọi là Chú Vu, ông đã thu rất nhiều người hầu, có điều những người hầu đó bây giờ đều ở Vu Thành.

Ông ta cứ thế ở lại trong cái lán lớn của Cửu Nguyên.

Vì tôn trọng địa vị ông lão, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhường căn phòng duy nhất cho một mình ông ở, những người khác thì vẫn ở ngoài phòng lớn.

Bởi vì ở cùng nhau, nên năng lực của Nguyên Chiến đương nhiên không thể giấu diếm.

Ông lão thấy vậy nhưng lại không kinh ngạc chút nào, ông ta còn bớt thời giờ nói với Nghiêm Mặc, giọng điệu rất chi hài lòng: “Chiến sĩ mà bây thu rất được đó, về sau phải thu như vậy, không được kém hơn.”

Nghiêm Mặc còn chưa kịp phản ứng thì ông lão đã nói tiếp: “Có phải bây kiếm được cho hắn không chỉ là công pháp cấp bảy? Ta thấy năng lượng trong thân thể hắn đã muốn tràn ra ngoài rồi, hoàn toàn có thể lên được cấp tám, về sau, công pháp thăng cấp của chiến sĩ bây không cần lo lắng, đến cấp mười ta cũng có. Có điều bây phải qua được khảo nghiệm của ta, mỗi khi qua được một cái, ta sẽ cho bây một công pháp cấp cao. Về bản thân bây thì càng không cần phải lo, có ta ở đây, chỉ cần bây lo học, không mắc phải sai lầm nào lớn, thì lên tới cấp chín chắc chắn không thành vấn đề, cấp mười thì phải xem sự cố gắng và vận may của bây.”

Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa biết câu hứa hẹn của ông lão lớn tới cỡ nào, hắn chỉ cho rằng vu sư nào của Vu Thành cũng biết phép huấn luyện chiến sĩ cấp cao.

Tuy hắn có sách hướng dẫn cung cấp phép huấn luyện, nhưng hắn không cho rằng thứ mà sách hướng dẫn cung cấp là xuất sắc nhất, bằng chứng là phần thưởng mà sách hướng dẫn cho hắn khi hắn trợ giúp người khác đánh thức năng lực thần huyết. Nếu hắn có thể hiểu rõ nguyên lý trong công pháp thăng cấp của thế giới này, rồi kết hợp với phép huấn luyện mà sách hướng dẫn cung cấp, nói không chừng hắn có thể nghiên cứu ra phép huấn luyện vượt trội hơn nữa, có lẽ khi đó sách hướng dẫn sẽ giảm cho hắn nhiều điểm cặn bã hơn.

Ông lão khá là nhiệt tình, vào ngày đầu tiên ở chỗ Nghiêm Mặc đã bắt đầu tận dụng mọi nơi mọi lúc dạy Nghiêm Mặc.

Khi ông ta thấy Nghiêm Mặc đổi thuốc trị thương cho Nguyên Chiến, ông ta liền nếm thử đống thuốc đó, vậy mà không sợ trúng độc.

“Phương thuốc của bây không giống ta, có rất nhiều thuốc mang hiệu quả kém.”

Nghiêm Mặc bất đắc dĩ nói: “Bây giờ thảo dược trên tay con quá ít, có rất nhiều thành phần phải dùng vật thay thế.”

“Không chỉ vậy, mi còn không kích phát hiệu lực của thuốc.”

“Hả? Kích phát hiệu lực của thuốc? Là sao?”

“Bây nói những kiến thức mà bây học được đều đến từ di tích viễn cổ của thần điện Tổ Thần?”

“Ừm.” Nghiêm Mặc bình thản thừa nhận, ông lão này không có tham lam, vào lần đầu tiên nghe hắn nói về việc này cũng chỉ gãi gãi đầu mấy cái, rồi rầm rì bảo vận may của hắn không tồi.

“Không có ai dạy thì sẽ như vậy đó, nhân loại chúng ta khác với một vài sinh vật có trí tuệ, bọn họ có được truyền thừa và kiến thức trong trí nhớ theo từng giai đoạn phát triển, giống như chính họ đã từng học qua, rồi mới chậm rãi nhớ lại theo độ tuổi, nhưng nếu nhân loại chúng ta không có ai dạy dỗ, chỉ nhìn hình, nhìn vật, căn bản không học được bao nhiêu thứ, thậm chí còn đi rất nhiều đường vòng, ta nghĩ thần điện Tổ Thần của bây không phải không nói cho bây biết thuật kích phát hiệu lực của thuốc, chỉ là bây xem không hiểu mà thôi.”

Ông lão nói tới đây lại bày ra vẻ mặt đắc ý dào dạt: “May là bây gặp được ta, nếu không thì cả đời này bây cũng chỉ được như vậy, tùy tiện tìm một vu giả từ thần điện Vu Thành ra so cũng có thể mạnh hơn bây.”

“Xin sư phụ chỉ giáo.” Nghiêm Mặc hạ thái độ xuống thật thấp, hắn chưa bao giờ tự cao tự đại.

Ông lão gật đầu, lấy ra vài cọng thảo dược: “Vạn vật trên thế gian này, dù là gì thì cũng giống như nguyên tinh, trong cơ thể có năng lượng đặc biệt chỉ thuộc về nó. Mà mỗi loại năng lượng đều có thể trợ giúp và khắc chế một loại năng lượng khác, cho nên chúng ta mới có thể dùng thảo dược để chữa bệnh chữa thương.”

Nghiêm Mặc theo bản năng mà nói: “Ý ông là năng lượng ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ tương sinh tương khắc?”

“Quả nhiên, thần điện Tổ Thần của bây đã nói cho bây biết, có điều, năng lượng trên thế gian này không chỉ có năng lượng ngũ hành mà bây nói, ừm, có lẽ thời viễn cổ không phân chia năng lượng như bây giờ. Bây nói đến kim? Đó là cái gì?”

Nghiêm Mặc giải thích cho ông lão biết về năng lượng thuộc tính kim.

Ông lão vuốt vuốt chòm râu: “Năng lượng mà bây nói ta cũng từng cảm nhận được, có điều bọn ta quen phân loại năng lượng này vào năng lượng thuộc tính thổ.”

Nghiêm Mặc hiểu, thổ sinh kim, quy kết năng lượng thuộc tính kim vào năng lượng thuộc tính thổ cũng là chuyện bình thường.

Ông lão tiếp tục dạy bảo đệ tử: “Năng lượng nguyền rủa vu sư của bọn ta thì không phân chia như vậy, bọn ta cảm nhận được năng lượng của vũ trụ, rồi chia tất cả năng lượng ra làm hai loại, một loại là không thể nhìn thấy, còn một loại là nhìn thấy được. Loại không nhìn thấy gọi là ám năng, nhìn thấy được gọi là minh năng.”

Nghiêm Mặc nghĩ tới ánh sáng và bóng tối, nhưng cách giải thích của ông lão lại không phải như vậy.

“Minh năng rất dễ hiểu, là hết thảy năng lượng mà chúng ta thấy được, sờ được, tỷ như kim mộc thủy hỏa thổ mà bây nói. Nhưng có vài loại năng lượng mà chúng ta không nhìn thấy được, tỷ như sức mạnh linh hồn.”

Nghiêm Mặc chen vào: “Sức mạnh linh hồn mà ngài nói là tinh thần lực à?”

Ông lão cũng không xa lạ gì với cái từ tinh thần lực này, ông gật đầu nói: “Bây cũng có thể hiểu là như vậy. Có điều, ta cảm thấy sức mạnh linh hồn bao quát hơn, dựa vào kiến thức mà ta đã mày mò trong nhiều năm như qua, ta cảm thấy sức mạnh linh hồn là một loại năng lượng vừa sâu vừa rộng, là nền móng của năng lực, đây mới là ám năng mà ta muốn nói đến, ta cho rằng ám năng là nền móng của hết thảy các loại năng lượng. Vì sao trên đời này có người có thể thức tỉnh năng lực thần huyết, có người lại không? Bây có nghĩ tới hay chưa?”

Nghiêm Mặc đương nhiên là có nghĩ tới: “Bởi vì huyết mạch của thần đậm, nhưng không chỉ có thế, người không có huyết mạch của thần đậm cũng có thể kích phát được, ngược lại, cũng có người rõ ràng…”

“Đúng thế!” Ông lão hưng phấn cắt ngang lời hắn: “Chính là cái từ này, kích phát! Không nói đến các sinh vật có trí tuệ khác, ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần là nhân loại thì đều có thể kích phát ra ít nhất một loại năng lực thần huyết, mà phương pháp kích phát yêu cầu chúng ta đánh thức ám năng trong cơ thể mình, mà vật môi giới dùng để đánh thức ám năng chính là sức mạnh linh hồn của chúng ta, cho nên đại đa số người khi thức tỉnh đều vì cảm xúc mất khống chế, quá kích động hoặc bị điều gì đó kích thích tâm lý, đó chính là kích phát!”

Nghiêm Mặc nhờ buổi nói chuyện với ông lão mà đầu óc bắt đầu chìm vào suy nghĩ, hiện giờ, thế giới này vẫn chưa hình thành nhận thức về vũ trụ, nhưng Nghiêm Mặc đến từ một nền văn minh khác, khi đó đã có cách nói về việc ám năng là nền móng của hết thảy các loại năng lượng.

Có lẽ ông lão vẫn không biết, nhưng hắn lại nhờ lời ông mà nghĩ đến việc: Có phải dị năng được tạo ra là nhờ vật chất ám trong thân thể va chạm với nhau, sau đó nổ mạnh mới kích phát ra được?

Ông lão bắt đầu nói về việc làm thế nào để kích phát dược tính của thuốc, khiến thuốc phát huy tối đa hiệu quả trị liệu của nó. Nghiêm Mặc ép mình thu lại những suy nghĩ điên cuồng trong lòng để nghiêm túc nghe ông lão giảng bài, nhưng cái vụ kích phát hôm nay để lại cho hắn một ấn tượng khắc sâu, chỉ chờ sau này dựa vào thực tế để kiểm chứng.

Nghiêm Mặc hưng phấn, hắn cảm thấy hình như mình đã chạm đến bí mật về dị năng của thế giới này, nếu hắn có thể hiểu được nguyên lý trong đó, vậy chẳng phải hắn có thể khiến chiến sĩ thần huyết của thế giới này gia tăng bốn phía? Chiến sĩ thần huyết sẽ không còn ít ỏi như bây giờ nữa, và cuộc sống của mọi người cũng sẽ vì vậy mà xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nghiêm Mặc không dám nghĩ nhiều hơn, chỉ có thể kiềm chế loại hưng phấn dị thường muốn thay đổi toàn bộ thế giới này.

Phương pháp kích phát mà ông lão nói rất thú vị, thế nhưng phải sử dụng sức mạnh linh hồn trong suốt quá trình luyện chế thuốc, Nghiêm Mặc tạm hiểu sức mạnh linh hồn là tinh thần lực.

Mà khi luyện chế thuốc xong sẽ có một bước phong bế dược lực. Ông lão nói làm như vậy mới có thể đảm bảo dược lực của thuốc không bị tán đi.

Có bước phong bế dược lực thì đương nhiên cũng có bước giải phóng, cũng chính là bước kích phát dược lực cho người bệnh sử dụng.

“Vậy chẳng phải rất phiền toái sao?” Nghiêm Mặc khó hiểu nói: “Nếu mỗi lần cho người bệnh dùng thuốc đều cần có vu giả tới giúp kích phát hiệu lực của thuốc, vậy thì vu giả sẽ bận rộn tới cỡ nào chứ? Thuốc này mà đưa cho người khác chẳng phải cũng vô dụng sao?”

Ông lão cạn lời nhìn hắn: “Chỉ cần là chiến sĩ và vu giả Tam Thành đều biết phương pháp kích phát dược lực, nhưng người thường thì quả thật cần thần thị hoặc chiến sĩ thần huyết để giúp kích phát dược lực, cho nên địa vị của thần thị trong thần điện ở các thành từ trước đến nay đều rất cao.”

“Vậy chẳng phải người thường rất xui xẻo sao?”

“Đây là chuyện không trách được.” Ông lão đã tập thành thói quen với chuyện này rồi, nên không để ý lắm: “Trước kia chỉ có vu giả luyện chế thuốc mới có thể kích phát dược lực, những người khác ngay cả chiến sĩ thần huyết có được thuốc thì cũng vô dụng, khi đó người ta đều rất ỷ lại vu giả, sau này Vu Thành thành lập mới chậm rãi đánh vỡ quy tắc đó, truyền phương pháp kích phát dược lực ra ngoài, như vậy chỉ cần là chiến sĩ từ cấp năm trở lên, thì dù không phải chiến sĩ thần huyết cũng có thể kích phát dược lực được.”

“Nhất định phải là từ cấp năm trở lên sao?”

“Đúng vậy, bởi vì việc này cần sử dụng sức mạnh linh hồn, cũng chính là tinh thần lực mà bây nói. Người thường thì chỉ có chiến sĩ từ cấp năm trở lên mới có tinh thần lực, dưới cấp năm thì dù có tinh thần lực cũng sẽ không đủ để kích phát dược lực.”

Ông lão vừa nói vừa phối ra hai hủ thuốc mỡ, một hủ dùng để trị bỏng, một hủ dùng để trị vết thương bị ăn mòn trên cánh tay Nguyên Chiến do máu của Đại Tư Tế Cách Nhĩ bắn trúng.

“Bây giờ, bây lấy một trong số đó bôi lên vết thương của A Chiến, rồi thử kích phát dược lực xem.”

Nghiêm Mặc cầm lấy thuốc mỡ, chọn thuốc trị vết thương ăn mòn trước, bởi vì diện tích vết thương nhỏ, nên xử lý sẽ đơn giản hơn.

Nguyên Chiến vươn cánh tay, nhếch miệng cười với hắn: “Lại đây, cứ thoải mái thử nghiệm.”

Ông lão đứng cạnh hướng dẫn: “Khi kích phát dược lực, đầu tiên phải đưa tinh thần lực của bây ra ngoài, chạm vào thuốc mỡ, lúc này bây sẽ cảm nhận được có một tấm chắn mỏng ngăn chặn tinh thần lực của bây, đừng vội đâm thủng nó, như vậy sẽ không thể kích phát hết toàn bộ dược lực bị phong bế, bây phải tìm ra nút phong bế, chỉ cần đâm vào nút phong bế một cách chính xác, thì lớp màng phong bế mới có thể hoàn toàn tan đi, dược lực mới được kích phát hết được.”

Nghiêm Mặc làm theo lời ông, may mà hắn đã sử dụng tinh thần lực vô cùng thuần thục, dù là phóng tinh thần lực của mình ra ngoài, hay tìm kiếm nút phong bế dược lực đều không hề khó khăn, thậm chí tới khi đâm thủng nút phong bế cũng chẳng phí bao nhiêu tinh thần lực.

Dược lực được kích phát hoàn toàn, Nghiêm Mặc còn có chút không tin vụ này đơn giản như vậy.

Ông lão cười khặc khặc, vô cùng vui vẻ: “Không tồi không tồi, sức mạnh linh hồn của bây vô cùng lớn, bây giờ phương pháp kích phát dược lực bây đã học xong, vậy bây đi bôi thuốc cho A Chiến một lần nữa đi, sau đó chúng ta bắt đầu học cách luyện chế thuốc mà sử dụng tinh thần lực để kích phát dược tính của nó tới mức cao nhất, sau đó lại học cách làm sao để phong bế dược lực trong thuốc đã luyện chế.”

Nghiêm Mặc thở ra một hơi, ông lão đã mở ra cho hắn một cánh cửa mới, thảo dược cũng có thể dùng như vậy ư?

Cái này làm hắn nhịn không được nghĩ, có khi nào thuốc thang trong thời cổ đại Trung Quốc cũng được kích phát dược tính như thế không? Nhưng sau đó mọi người không xem trọng việc huấn luyện tinh thần lực nữa, hoặc có thể nói là sau khi phương pháp huấn luyện tinh thần lực thất truyền, thì phương pháp kích phát dược lực cũng biến mất theo?

Nếu thuốc còn có thể luyện chế như vậy, thế châm cứu và mát xa thì sao?

Sách hướng dẫn cho hắn một cuốn sách về thuật châm cứu, nhưng lại không nói cho hắn biết cách sử dụng tinh thần lực để thao túng thuật châm, vậy nếu khi hắn sử dụng châm thuật cứu cùng tinh thần lực của mình để thăm dò thân thể người bệnh, hoặc dùng tinh thần lực để kích thích cơ chế bảo vệ tự nhiên của cơ thể, như vậy có phải hiệu quả sẽ càng cao hơn không?

Một ngày sau, toàn bộ vết thương trên người Nguyên Chiến bắt đầu thu nhỏ lại rồi kết vảy.

Dù Nghiêm Mặc biết Nguyên Chiến là chiến sĩ thần huyết cấp bảy, năng lực tự lành mạnh hơn người bình thường, nhưng khi nhìn thấy tốc độ lành thương của hắn thì vẫn phải há to miệng.

Đây mới là năng lực của vu sư trong truyền thuyết!!!

Một ngày! Chỉ một ngày, mà hai vết bỏng cùng vết thương bị ăn mòn dài cỡ một centimet đã lành lại.

Hắn vốn cho rằng năng lực cướp sinh mệnh xung quanh để chữa trị cho người bị thương của Đại Tư Tế thành Lạch Trời đã là ghê gớm lắm rồi, hiện giờ biết được chiêu này, hắn mới hiểu vì sao ông lão lại tự xưng mình là vu giả nguyền rủa vĩ đại nhất, lợi hại nhất của Vu Thành và của thế giới này, mà Diệp Hách mới chỉ là một Đại Tư Tế Hạ Thành mà thôi.

Lúc sau, ông lão trực tiếp lập một cái tế đàn nhỏ ngay trong phòng lớn.

Rồi bảo Nguyên Chiến ngồi vào giữa tế đàn, nói là muốn áp chế sức mạnh linh hồn ám trên người hắn.

“Sức mạnh linh hồn của Cách Nhĩ và ba trăm nô lệ sẽ dần ảnh hưởng đến A Chiến, vì thế chúng ta cần phong ấn số sức mạnh linh hồn đó lại, để chúng nó không thể gây ra ảnh hưởng. Cái này không chỉ phải dùng đến tinh thần lực của vu giả, mà đồng thời còn cần một ít thảo dược phụ trợ.”

Ông lão thấy Nghiêm Mặc không hiểu lắm, liền cười với hắn: “Tạm thời ta không có biện pháp giết chết chúng nó, nhưng có thể khiến chúng nó lạc lối, vây khốn chúng nó, làm chúng nó không tìm được linh hồn của A Chiến.”

Nghiêm Mặc quan sát mớ thảo dược, trong đó có một vài loại hắn nhận ra, sau khi nhớ lại dược tính của nó, hắn mới bừng tỉnh: “Mấy thảo dược này có thể khiến những linh hồn đó lạc lối? Nhưng phải làm sao để gây ra tác dụng đó trên người chúng nó?”

“Cái này phải dựa vào sức mạnh linh hồn của chúng ta. Bây giờ bây không hiểu lắm thì cũng chẳng sao, ta dẫn đường cho sức mạnh linh hồn bây đi một lần là bây sẽ biết, về sau làm nhiều lần, bây sẽ hiểu rõ thôi. Giờ thì ngồi xuống, nhắm mắt lại, thả lỏng người, ta sẽ đón linh hồn của bây.”

Nghiêm Mặc khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại…



Buổi tối, Nghiêm Mặc nằm trong ổ chăn, thấp giọng nói chuyện với Nguyên Chiến.

“A Chiến, bây giờ tôi đã biết rõ vì sao Tiểu Vu nhà chúng ta lại khiến nhiều người điên cuồng như vậy.”

“Hửm?” Nguyên Chiến kẹp lấy chân hắn, một tay ôm hắn, dùng thân thể sưởi ấm cho hắn. Hai ngày trước, khi hắn bị thương, tuy hắn có thể chịu đau nhưng vẫn thấy không tiện, bây giờ thương thế đã lành, hắn chỉ cảm thấy mọi chỗ trên người đều rất thoải mái.

“Anh có cảm thấy từ sau khi Tiểu Vu chui vào bụng tôi, vận may của chúng ta liền tốt lên không?”

Nguyên Chiến cẩn thận nhớ lại, vừa nhớ lại hắn liền có chút ghen tỵ: “Không phải chúng ta, mà là cậu.”

Nghiêm Mặc đắc ý cười, Vu Quả cũng đắc ý mà nhúc nhích trong bụng hắn: “Bây giờ ba đã biết chỗ tốt của ta rồi đó, để coi mai mốt ba có còn hăm dọa ta, đuổi ta đi không!”

“Có được mày, với để mày ở trong bụng ba, đó là hai chuyện khác nhau.” Tâm tình Nghiêm Mặc đang tốt, vươn tay sờ sờ bụng liền đụng trúng một thứ.

Nguyên Chiến ưỡn thứ kia lên như muốn tặng cho hắn, vòng tay càng ôm chặt người trong lòng, cắn vành tai hắn: “Tôi muốn.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, há miệng cắn môi Nguyên Chiến, sau đó xoay thân đè lên người hắn.

Vu Quả còn đang ầm ĩ đòi Nghiêm Mặc cho nó hai tấm thẻ bài trắng, thì Nghiêm Mặc đã khiêu khích Nguyên Chiến đến mức khiến hắn phát điên, mặc dù thân thể hắn không có phản ứng, nhưng vẫn cứ mặc sức trêu chọc người.

Nguyên Chiến sao có thể chịu nỗi loại trêu chọc này, vội vàng thò tay kéo quần lót của tư tế đại nhân nhà mình.

Nghiêm Mặc là một tên cuồng nghiên cứu, hôm nay vừa học được một kiến thức mới nên tâm tình hưng phấn quá đà, nhưng thân thể hắn bây giờ lại không cách nào tiết được niềm hưng phấn này, chỉ có thể hung ác tra tấn chiến sĩ bảo hộ của mình.

Nguyên Chiến gầm nhẹ một tiếng, bất chấp việc những người khác có nghe thấy hay không, hai mắt hắn đã bị tình dục kích thích cho đỏ ngầu.

Nghiêm Mặc đè lên ngực hắn, không cho hắn xoay người.

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm cái người đang cưỡi trên hông mình, vậy mà không hề giãy giụa, mặc cho tư tế đại nhân của mình tùy ý làm loạn.

“Gừ!” Nguyên Chiến siết chặt hai nắm tay, nhịn không được muốn đoạt lại quyền khống chế.

Nghiêm Mặc liền đạp một chân lên mặt hắn, thấp giọng mắng: “Ngoan chút nào! A… cái đệt!”

Băng ngủ trong góc mở to mắt ra, nghe thấy động tĩnh truyền đến từ cái góc khác cách hắn không xa, chỉ cảm thấy máu mình sôi lên.

Đáp Đáp thì trực tiếp lăn lăn lăn, lăn đến bên người Đinh Phi, sau đó xốc chăn người ta lên muốn ngủ cùng.

Đinh Phi dùng sức đá gã.

Đinh Ninh xoay người đi, mặc kệ thằng em mình với con thú đực kia.

Trong phòng, ông lão nằm ngủ chổng vó, nước miếng chảy giàn giụa, thỉnh thoảng còn chép chép miệng vài cái.

Ở phương xa, Cửu Phong nhớ quái hai chân nhỏ của nó, nó quyết định nhân lúc trời tối trộm trở về.

Ngày kế, thành Hắc Thổ trở nên vô cùng náo nhiệt, càng lúc có càng nhiều người trong bách bộ doanh thảo luận về danh ngạch tuyển chọn, bởi vì ngày hôm sau chính là ngày mà cuộc tuyển chọn của thành Hắc Thổ chính thức bắt đầu, phàm là người không có tư cách được tuyển chọn đều phải lấy được tư cách trong ngày hôm nay, nếu không, qua ngày mai thì sẽ không còn cơ hội.

Thương thế của Nguyên Chiến đã tốt lên, lập tức đi tìm thủ lĩnh của doanh trại thành Hắc Thổ khiêu chiến, với năng lực của hắn, cho dù chỉ sử dụng dị năng điều khiển thực vật cấp hai thì cũng thuận lợi đánh bại được thủ lĩnh của người ta, có được tư cách tham gia cuộc tuyển chọn.

Đó cũng là ngày sinh nhật ba mươi lăm tuổi của quốc vương Ngô Thượng thành Hắc Thổ, theo lịch Vấn Thiên là ngày 21 tháng 12, cuộc tuyển chiến sĩ thần điện cho Thổ Thành sau một tiếng kèn đã chính thức bắt đầu.

Cùng thời khắc đó, ở thần điện thành Cao Cương.

Thành chủ thành Cao Cương đi nhanh vào thần điện, hỏi nhị tư tế: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại Tư Tế có còn sống hay không? Các người tìm ra kết quả chưa?”

Nhị tư tế ngẩng đầu, hai mắt giăng đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn: “Ta không tìm thấy linh hồn Đại Tư Tế Cách Nhĩ.”

“Cái gì mà không tìm thấy? Chẳng phải ba trăm tên nô lệ kia kết nối với Đại Tư Tế Cách Nhĩ à? Ba trăm tên nô lệ đã chết, Đại Tư Tế rất có thể cũng…” Thành chủ thành Cao Cương đi tới đi lui, vô cùng nôn nóng. Thực lực chỉnh thể của thành Cao Cương trong mười tòa thành phụ thuộc thành Hắc Thổ không tính là mạnh, nếu không có Đại Tư Tế Cách Nhĩ tinh thông nguyền rủa, thì địa bàn của bọn họ đã sớm bị hai tòa Hạ Thành hai bên nhấm nuốt như tằm ăn rỗi.

“Chỉ là ‘có thể’ mà thôi.” Nhị tư tế âm trầm nói: “Cũng có khả năng Đại Tư Tế Cách Nhĩ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nên lợi dụng ba trăm nô lệ kia chết thay mình.”

“Nếu là như vậy, thì sao anh vẫn không tìm thấy linh hồn của Đại Tư Tế Cách Nhĩ?”

“Có hai khả năng, một là ông ta đã che giấu sức mạnh linh hồn của mình. Còn một là linh hồn ông ta đã hoàn toàn biến mất.”

Thành chủ thành Cao Cương vừa nghe thấy thế, lập tức giậm chân: “Người đâu! Tới thành Hắc Thổ tìm kiếm Đại Tư Tế Cách Nhĩ, sống phải tìm được người, chết phải nhìn thấy xác. Tư tế Nạp Đạt, lần này anh có thể dẫn đội đi không?”

Nạp Đạt không muốn, nhưng hắn biết hậu quả nghiêm trọng nếu thành Cao Cương mất đi Cách Nhĩ, lập tức gật đầu không chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.