Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Trên sàn đấu sẽ có đủ loại mưu đồ trong bóng tối, khó mà phòng bị, nếu không có đồng minh thì dù là cao thủ cũng rất khó kiên trì đến cuối.”
Tù trưởng Hắc Thủy không lập tức trả lời, mà giảo hoạt chuyển đề tài: “Hai người ngủ đến tận bây giờ, vậy chắc là không biết chuyện người thành Cao Cương mất tích ha?”
Nguyên Chiến nhướng mày: “Mất tích? Chứ không phải là thua bởi chúng tôi, sợ bị mất mặt nên lén trốn đi à?”
“Có lẽ. Sau trận chiến ngày hôm qua, dù kết cục của người thành Cao Cương ra sao, thì về sau sẽ không còn ai dám tùy tiện trêu chọc hai người nữa.”
“Ai nói, chẳng phải anh đã tìm tới cửa sao?” Nghiêm Mặc nửa đùa nửa châm chọc.
“Ha ha!” Tù trưởng Hắc Thủy gãi đầu, dày mặt nói: “Tôi tới không phải để trêu chọc hai người, mà là tới để cảm ơn, đương nhiên khác rồi. Mặc vu, hôm qua tôi cũng đã xem cuộc so đấu giữa ngài với Đại Tư Tế Cách Nhĩ, ngài thật lợi hại, ngay cả lời nguyền của Đại Tư Tế Cách Nhĩ mà cũng có thể phá giải, có phải ngài cũng biết nguyền rủa không?”
Lúc nói câu cuối, tù trưởng Hắc Thủy có chút cẩn thận.
Hắn biết nguyền rủa cái rắm ấy! Hắn chỉ biết xài thuốc độc thôi. Muốn thuốc độc phát huy hiệu quả đúng giờ có hơi khó khăn, nhưng phối thuốc khiến kẻ khác chết ngay lập tức thì thật sự không khó, nhất là khi trên tay hắn có lượng thảo dược sung túc và phòng thí nghiệm.
Mặt khác, hắn đã lên tới cấp sáu, chẳng những có thể dễ dàng khống chế độ chính xác của năng lực mình, mà còn có sự thay đổi nhất định trên phương diện này, tỷ như gai mà hắn có thể tạo ra vào những lúc cần thiết sẽ biến thành một thanh giáo để sử dụng, thậm chí còn có thể thu nhỏ lại, nhỏ đến mức mảnh như một sợi lông tơ.
Lúc ấy vì sao hắn lại đứng cách chiến sĩ lông mày đỏ tên Đạt Cáp gần như vậy? Chẳng phải vì để tiện hạ độc ư? Nguyên Chiến vừa ngã xuống, hắn liền bắn ra cây gai mỏng như lông tơ, cây gai quá nhỏ, bên trên còn mang theo một lớp thuốc có tính chất gây tê, lúc hắn bắn vào điểm yếu của Đạt Cáp, Đạt Cáp hoàn toàn không cảm giác được.
Đừng thấy gai mỏng như lông tơ mà khinh thường, khi đó, hắn bắn ra gần cả trăm cây chỉ trong một cái chớp mắt, ít nhất phải có hơn phân nửa ghim vào người Đạt Cáp. Vậy thì sao Đạt Cáp không ngã cho được?
Sau đó vì để bẫy thêm bọn người Cao Cương, hắn lén quăng ba mươi quả cầu băng nhỏ trên mặt đất ở cửa cốt phòng, bên trong quả cầu băng có chứa thuốc độc. Mấy quả cầu băng đó là do lúc ở bộ lạc Đại Áo hắn rảnh đến mức buồn chán nên mới làm ra, bên trong quả cầu băng có chứa thuốc, khi cần có thể ném mạnh hoặc bóp nát để sử dụng.
Kích thước của mấy quả cầu băng khá nhỏ, chúng nằm trên nền tuyết thì lại càng khó thấy. Mà vị trí hắn thả khá là tài tình, bất cứ kẻ nào bước tới, không cần biết tên đó đi như thế nào, thì ít nhất sẽ dẫm phải hai cái.
Mà chỉ cần Cách Nhĩ hoặc Đạt Cáp dẫm bể quả cầu băng, thì bọn họ sẽ dính phải thuốc bột chứa trong quả cầu băng, loại thuốc này nếu chỉ sử dụng như vậy thì không độc, dù có bị kẻ khác phát hiện ra thì cũng chẳng sao cả, bởi vì nó chỉ một loại thuốc dẫn, chờ khi gặp phải thứ thuốc mà Nguyên Chiến rải xuống thì mới sinh ra phản ứng hóa học, tạo ra một loại hợp chất mới gây ảnh hướng đến thần kinh người.
Thần kinh người ở đây không phải chỉ bệnh tâm thần, mà là ảnh hưởng đến hệ thống trung khu thần kinh trong cơ thể người, khiến khả năng vận động yếu đi, tứ chi mất cảm giác, nghiêm trọng hơn sẽ bị co giật hay thậm chí là tử vong.
“Mặc vu?” Tù trưởng Hắc Thủy thấy Nghiêm Mặc trầm mặc thật lâu, sợ là mình đã đắc tội với lão Đại Vu này. Mới trước đó y rất cảm kích lão Đại Vu, bây giờ thì ngoại trừ cảm kích và tôn kính, y còn có thêm chút sợ hãi.
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc: “Mặc?”
Nghiêm Mặc lấy lại tinh thần, vô cùng chắc chắn nói: “Tôi không biết nguyền rủa.”
Tù trưởng Hắc Thủy không tin. Ngài không biết nguyền rủa thì giải trừ kiểu gì? Còn khiến Đạt Cáp ngã nữa?
Nghiêm Mặc thở dài, không muốn tiếp tục đề tài này: “Tù trưởng đại nhân, nếu anh đã tìm tới cửa thì không cần phải che che giấu giấu, anh tìm chúng tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Tù trưởng Hắc Thủy do dự một lát, xoa xoa mũi, giơ hai ngón tay lên: “Chủ yếu là hai việc. Thứ nhất, tôi nghe người ta nói khi hai người vào thành không mang theo nhiều đồ, vốn định tìm hai người cùng nhau đi cướp, nhưng không ngờ hai người lại ăn uống khá tốt.”
Nói rồi tù trưởng Hắc Thủy cầm một khúc sườn lên gặm, trước mặt y đã chất một đống xương, nhưng y không hề có ý dừng ăn.
“Cướp? Cướp của ai?” Người hỏi là Nguyên Chiến, vẻ mặt hắn thế mà lại rất có hứng thú?
“Tộc Tứ Dã, tộc này là một du tộc, không có chỗ ở cố định, đi đến đâu liền cướp đến đó, chúng không dám ra tay với các bộ lạc lớn, nên chỉ dám tìm các bộ tộc nhỏ để cướp bóc, mỗi lần đánh xong một bộ tộc, chúng sẽ cướp phụ nữ và bọn trẻ của họ, trên đường đi sẽ bán phụ nữ, còn bọn trẻ thì huấn luyện thành chiến sĩ, đứa nào không nghe lời sẽ bị giết. Ở lưu vực sông Hắc Thủy, chúng khá là nổi danh, nhưng vì chúng phụ thuộc thành Hắc Thổ, nên số phụ nữ cùng những thứ có giá trị khác đều đem đi cống nạp cho thành Hắc Thổ hết một nửa, nên thành Hắc Thổ không quản bọn chúng.”
Nguyên Chiến kéo cái chân bị thương của mình ra ngồi ở mép giường: “Bây giờ chúng đang ở thành Hắc Thổ?”
Tù trưởng Hắc Thủy gật đầu: “Chúng cũng muốn đi thêm một bước, vì dù sao thì các bộ tộc nhỏ cũng không có gì béo bở như các bộ lạc lớn.”
Nghiêm Mặc cắt ngang lời hai người: “Anh cướp của chúng không sợ bị chúng trả thù hả?”
“Ha! Sợ cái cứt, trên đường đi tôi đã đập nhau một trận với chúng, lũ linh cẩu tham lam đó thấy Hắc Thủy bọn tôi còn tưởng bọn tôi là người của những bộ tộc nhỏ, dám xông lên cướp thức ăn của bọn tôi.”
“Thành Hắc Thổ cho phép cướp bóc à?” Nghiêm Mặc hoài nghi.
“Đương nhiên là không cho phép, cơ mà chẳng phải được phép khiêu chiến sao? Tôi bảo Hà Ngạn đi hỏi thăm, tôi có thể khiêu chiến bọn chúng, kẻ thua phải dâng tất cả thức ăn và hàng hóa ra đây. Nghe nói, trước kia khi người ta tới thành Hắc Thổ mà thiếu thức ăn đều làm như vậy, cho nên mấy bộ lạc nhỏ đó căn bản không dám tiến vào bách bộ doanh.”
“Làm vậy cũng được nữa hả?” Hai mắt Nguyên Chiến sáng rực, có phải hắn cũng nên chủ động đi khiêu chiến mấy nhà không?
“Muốn đi hả? Vậy chúng ta cùng đi đi, đến lúc đó chia đôi chiến lợi phẩm. Nhưng mà hai người cho tôi mượn chút thức ăn với hàng hóa trước đi, nếu không bọn chúng sẽ không chịu nhận lời khiêu chiến.” Tù trưởng Hắc Thủy cười hề hề.
Nghiêm Mặc khoanh tay cười ha hả: “Cho nên mục đích của anh là tới để mượn đồ ăn? Sẵn tiện xem như phần đặt cọc?”
Tù trưởng Hắc Thủy ưỡn mặt nói: “Đúng vậy, cái này là chuyện thứ nhất mà tôi tới để tìm hai người. Nếu hai người đồng ý thì thật tốt, còn nếu không muốn, thì cho tôi mượn chút đồ ăn với hàng hóa là được.”
Nguyên Chiến sờ sờ cằm: “Tộc Tứ Dã có tư cách tham gia cuộc tuyển chọn không?”
“Có.”
“Vậy bảo chúng lấy cả tư cách tuyển chọn ra.”
Tù trưởng Hắc Thủy buồn rầu nói: “Vậy thì cậu cũng phải lấy ra thứ gì có giá trị ngang bằng mới được, thẻ bài của cậu không được đâu, vì của chúng là màu lam. Trừ phi bọn chúng chủ động khiêu chiến cậu, nếu không cậu bắt chúng lấy tư cách tuyển chọn thì không được.”
“Vậy thôi.” Mục đích của Nguyên Chiến là vì tư cách tuyển chọn, chứ hắn không thiếu thức ăn. “Có điều chúng tôi sẽ cho anh mượn một ít hàng hóa xem như phần đặt cọc, nhưng sau khi trở về thì nhất định phải nhiều hơn vốn ban đầu ba phần.”
“Được! Yên tâm đi, đối phó với bọn linh cẩu đó, tôi chắc chắn có thể thắng.” Tù trưởng Hắc Thủy vỗ ngực cam đoan, y tới chủ yếu là để mượn đồ ăn, còn việc Nguyên Chiến có khiêu chiến tộc Tứ Dã với y hay không cũng không quan trọng mấy.
Nghiêm Mặc: “Chuyện thứ nhất bàn xong rồi, chuyện thứ hai thì sao?”
Nhắc đến chuyện thứ hai, vẻ mặt của tù trường Hắc Thủy nghiêm túc hơn không ít: “Chuyện thứ hai có liên quan đến hai bộ lạc chúng ta, tôi muốn tìm hai người hợp tác, để cùng đối phó với những người khác trong cuộc tuyển chọn.”
Tù trưởng Hắc Thủy nói là ‘hai người’, nhưng mắt y chỉ nhìn Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến không hiểu ra sao: “Tới buổi tuyển chọn chúng ta hợp tác như thế nào?”
“Có phải cậu vẫn chưa biết gì hay không?” Tù trưởng Hắc Thủy kinh ngạc.
“Biết gì?”
“Nhiều người tham gia như vậy nên không thể tỷ thí theo hình thức một chọi một, vì để tiết kiệm thời gian, cuộc tuyển chọn chỉ có ba trận, đều là hỗn đấu. Ở trận đầu, kẻ yếu sẽ bị đá văng hết, chỉ chừa lại năm mươi người. Trận thứ hai cũng là hỗn đấu, cuối cùng còn lại hai mươi người. Tới trận thứ ba thì còn mười người, mười người này chính là danh ngạch mà thành Hắc Thổ đưa lên cho Thổ Thành.”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau, chuyện này bọn họ mới biết đến đấy.
Tù trưởng Hắc Thủy rót một ly nước ấm, lấy làm lạ hỏi: “Nếu hai người đã biết đến cuộc tuyển chọn này, thì sao lại không biết đến phương thức tuyển chọn? Bộ sứ giả mà thành Hắc Thổ phái tới mời không nói rõ ràng sao?”
Nghiêm Mặc thuận theo mà lắc đầu: “Không thấy sứ giả nhắc tới.”
Tù trưởng Hắc Thủy nghe vậy liền chửi: “Mẹ nó, bọn sứ giả đó không có bao nhiêu kẻ tốt! Chắc là hai người không cho chúng đủ lợi ích, làm chúng ghét nên mới thế. Năm đó tôi cũng phải chịu lỗ nặng với bọn sứ giả ấy… Thôi, chuyện của tôi không đề cập tới. Sao? Có muốn hợp tác không?”
Hợp tác thì đương nhiên là muốn, tục ngữ nói hai đấm khó địch bốn tay, nếu là tỷ thí kiểu một đấu một thì với năng lực của Nguyên Chiến, muốn tiến vào top mười hoàn toàn không khó, nhưng nếu là hỗn đấu, trên sàn đấu sẽ có đủ loại mưu đồ trong bóng tối, khó mà phòng bị, nếu không có đồng minh thì dù là cao thủ cũng rất khó kiên trì đến cuối.
Thấy tư tế nhà mình nhìn mình một cái ra hiệu, Nguyên Chiến liền hiểu, hỏi Tù trưởng Hắc Thủy: “Anh chỉ tìm tôi? Vậy có tìm những người khác không?”
Tù trưởng Hắc Thủy chùi cái tay bóng nhẫy của mình vào tấm da thú, xấu hổ nói: “Khụ, cậu cũng biết Hắc Thủy bọn tôi không phải bộ lạc phụ thuộc thành Hắc Thổ, ngoại trừ thành Cao Cương, tôi không quen biết các tòa Hạ Thành hay các bộ lạc khác. Vậy còn cậu? Cậu có quen ai không?”
Nguyên Chiến nghĩ đến người Đại Áo. Tuy thực lực của người Đại Áo không cao, nhưng bọn họ là dân bản địa, chắc sẽ quen biết vài bộ lạc tham gia cuộc tuyển chọn, dù những người này không quá mạnh, nhưng nếu bện cùng nhau tạo thành một sợi dây thừng thì chắc vẫn có thể kiên trì được một đoạn thời gian.
Sau khi tiễn tù trưởng Hắc Thủy rời đi, Nghiêm Mặc triệu tập các bạn nhỏ của Cửu Nguyên tới họp một cuộc.
Suy xét đến việc thực lực của bọn họ đã bại lộ một phần, nhất là việc rất nhiều người hoài nghi Nghiêm Mặc biết thuật nguyền rủa, chỉ sợ về sau sẽ không có ai dám chủ động tới cửa khiêu chiến, vì thế Nguyên Chiến quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu, đi khiêu chiến thủ lĩnh của doanh trại thành Hắc Thổ để lấy tư cách tham gia cuộc tuyển chọn. Có điều, trước khi đó, hắn phải dưỡng thương cho tốt cái đã.
Nghiêm Mặc không biết khi nào thì Nguyên Chiến sẽ mất đi thần trí rồi biến thành một tên sát nhân điên cuồng, nên hắn không dám lãng phí thời gian, sau khi chỉnh đốn lại liền rời khỏi cái lán lớn của bộ lạc mình, hắn định đi dạo vòng vòng, xem xem có cơ hội kiếm thêm điểm tín ngưỡng hay không.
Vì thế, trước khi cuộc tuyển chọn chính thức bắt đầu, trong thành Hắc Thổ xuất một bác sĩ lang thang.
Nghiêm Mặc không biết, ở thế giới này trước khi hắn tới vẫn chưa xuất hiện loại nghề nghiệp này, có thể nói hắn là người khai sáng ra nghề du y (bác sĩ lang thang).
Về sau, chờ khi hắn vác cái lá cờ nhỏ ghi chữ ‘xem bệnh chữa thương’ tới Vu Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành, rồi lăn lộn thành danh, mới có không ít tư tế và vu giả tranh nhau bắt chước, chờ khi đám vu giả của Vu Thành ra ngoài tìm kiếm truyền nhân hoặc đi du lịch, hầu như đều vác theo bên mình một cây cờ nhỏ. Cũng vì thế mà các vu giả lang thang dần được gọi là ‘du y’ hoặc ‘du vu’, về sau nó lại trở thành một chức nghiệp cố định.
Không nói chuyện mai sau nữa, nói tới bây giờ.
Lúc Nghiêm Mặc dẫn Đinh Ninh và Đinh Phi vác cái cột cờ nhỏ đi dạo trong thành Hắc Thổ, mới đầu không có ai biết ba người này đang làm gì, chờ khi người thành Hắc Thổ vất vả lắm mới hiểu rõ mấy chữ ghi trên lá cờ có nghĩa gì, thì không ai dám tìm Nghiêm Mặc để chữa bệnh.
Thẳng đến khi Nghiêm Mặc đi vào trại nô lệ.
Ở góc thành tây của trại nô lệ, toàn bộ người ở nơi này đều là nô lệ từ lúc nhỏ.
Những nô lệ này đều là của hoàng tộc nhà Ngô Thượng, nhưng bọn họ là những nô lệ thuộc thấp kém nhất, ngay cả tư cách tiến vào vương cung để hầu hạ cho vương thất cũng không có, chỉ có thể sống cuộc sống đê tiện và dơ bẩn nhất trong thành.
Có lẽ là khi còn nhỏ đã bị tẩy não, nên nô lệ ở đây hầu như không có người nào muốn đấu tranh để thoát khỏi số phận bất công này, nguyện vọng lớn nhất trong đời bọn họ là trở thành nô lệ có thể ăn uống no đủ, nếu được nữa thì có thể ở trong phòng ốc ấm áp càng tốt.
Việc quan hệ tình dục của bọn họ cũng không thể tự mình quyết định, mà phải được người quản lý đồng ý hoặc ra lệnh thì mới có thể sống cùng nhau, chờ khi sinh con xong sẽ có quản lý tới xem xét, nếu cảm thấy đứa nhỏ tốt thì mang đi huấn luyện thành nữ nô hoặc chiến sĩ, không tốt thì để lại ở trại nô lệ.
Khi Nghiêm Mặc vào đến trại nô lệ cũng không biết đây là nơi mà nô lệ ở, hắn chỉ kinh ngạc vì phòng ốc nơi này đơn sơ hơn những nơi khác nhiều, đường đi cũng dơ bẩn hơn con đường mà hắn vừa đi qua.
Trong ngày đông mà ven đường cũng có thể bốc lên mùi hôi thối của chất thải, cũng không biết là cứt đái trên con đường này đã đọng ở đó bao nhiêu năm nữa.
Một người phụ nữ bận một cái áo da rách nát đi ra từ một gian lều đơn sơ, tay ôm theo thùng gỗ, tùy tiện hốt một thùng tuyết ở ven đường về.
Nghiêm Mặc nhìn thấy đống tuyết mà người phụ nữ kia hốt có màu vàng vàng, rõ ràng là có người vừa mới tiểu xong ở đó.
“Đại nhân, sao người nơi này vừa nhìn thấy chúng ta lại cúi đầu vậy?” Đinh Phi tò mò, trên đường tới đây, có không ít người thành Hắc Thổ nhìn bọn họ chằm chằm, nhưng nơi người này lại có vẻ như rất è dè?
“Hình như người sống ở đây không giống như những người trước đó.” Đinh Ninh quan sát đám nam nữ già trẻ xung quanh đang né bọn họ ra mà đi sát ven đường: “Hình như là…”
“Ba vị, sao ba vị lại tới đây?” Trong căn nhà duy nhất thoạt nhìn khá chắc chắn ở đầu đường có một gã đàn ông trung niên bụng bự chạy ra.
Ba người Nghiêm Mặc cùng quay đầu lại, Nghiêm Mặc hỏi: “Anh là?”
Gã đàn ông trung niên quan sát ba người xong, giọng điệu liền lạnh hơn: “Tôi là quản lý của trại nô lệ này, các người là người của mấy bộ lạc tới tham gia cuộc tuyển chọn đúng không? Nơi này không phải chỗ cho các người tới, mau trở về bách bộ doanh, đừng đi lung tung trong thành.”
Đinh Ninh và Đinh Phi nhíu mày, Nghiêm Mặc cười hiền lành: “Nơi này là trại nô lệ? Vừa lúc, nơi này của anh chắc có không ít nô lệ bị thương và sinh bệnh đi? Tôi có thể trị liệu cho bọn họ, không cần bất cứ thù lao gì.”
“Hả?” Gã đàn ông trung niên tưởng mình nghe nhầm: “Ông tới xem bệnh cho nô lệ? Ông là ai?”
“Chúng tôi đến từ Cửu Nguyên, tôi là Đại Vu Cửu Nguyên…”
Vừa nghe Nghiêm Mặc nói mình là Đại Vu, gã đàn ông trung niên liền biến sắc, cắt ngang lời Nghiêm Mặc: “Đại Vu Cửu Nguyên, nơi này không có người bệnh hay người bị thương, ông trở về đi.”
Nghiêm Mặc căn bản không tin lời nói dối trắng trợn này, nhưng gã trung niên nhất quyết không cho bọn họ tiếp tục đi vào trong, chỉ hung hăng bắt bọn họ rời đi.
Nhìn những nô lệ ven đường, không có người nào dám nhìn về phía bọn họ, càng không có ai dám chủ động đi qua đây khẩn xin hắn trị liệu, Nghiêm Mặc thật bất đắc dĩ, hắn muốn cứu người miễn phí cũng không được, vậy giờ làm sao để kiếm điểm tín ngưỡng đây?
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể rời khỏi trại nô lệ.
Nghiêm Mặc đi đến giao lộ còn cố ý đứng đợi một chốc, muốn xem xem có nô lệ nào lớn mật lén ra đây xin hắn cứu người hay không, nhưng vẫn không có!
Đinh Ninh và Đinh Phi thầm ấm ức vì tư tế đại nhân nhà mình, lũ ngu xuẩn này, các người có biết Mặc vu của tụi tôi là ai không hả? Hiện giờ tư tế đại nhân không gì không làm được của tụi tôi tự mình tới đây giúp mấy người chữa bệnh, mà mấy người lại không thèm? Hừ, sau này cho mấy người hối hận xanh ruột!
“Này, lão vu, ông từ từ!”
Nghiêm Mặc vui mừng quay đầu lại, chẳng lẽ là tên nô lệ lớn mật nào đó lén chạy ra?
Nhưng người chạy tới ăn mặc trông không giống nô lệ chút nào, người nọ nhìn trái nhìn phải, sau đó tiến đến cạnh Nghiêm Mặc, lén lút hỏi: “Tui nghe nói ông biết giải trừ nguyền rủa, là thật hả?”