Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Xà Đảm đoán ông già này có thể sống lâu như vậy, chắc là nhờ ông ta có bí pháp đặc biệt nào đó có thể hấp thu sinh mệnh của những chiến sĩ cường tráng bên cạnh.”
Đạt Cáp đứng lên, nếu Nghiêm Mặc có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, đảm bảo sẽ nghe được một tràng hít ngược của quần chúng.
Bởi vì Đạt Cáp thoạt nhìn không giống như người sống.
Nhưng Đạt Cáp lại trợn mắt, đi tới cạnh Cách Nhĩ.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn chằm chằm miệng Đạt Cáp, cặp môi của hắn bị một sợi chỉ thô ráp khâu dính lại, vết thủng do kim đâm vẫn còn rướm máu.
“Ta… không có thua.” Cách Nhĩ nói chuyện lưu loát hơn một chút, khi ông ta nhìn đến Nghiêm Mặc, ông ta còn bày ra một nụ cười méo mó nhưng lại đầy uy hiếp.
Trên tay ông ta vẫn còn tóc của bốn người khác!
Nguyên Chiến muốn giết ông ta! Nhưng hắn chỉ hơi động một chút thì đã bị Nghiêm Mặc giữ lấy cánh tay.
Ông già Nghiêm hơi cụp mi mắt, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ừm, vậy tính ông không thua cũng được thôi.”
Nói xong, Nghiêm Mặc không cãi cọ nữa, kéo Nguyên Chiến đi ra khỏi cốt phòng mà không thèm quay đầu lại.
Cách làm dứt khoát của Nghiêm Mặc làm Cách Nhĩ sửng sốt, tuy Đạt Cáp bị ông ta dùng bí pháp khống chế tạm thời để giả làm người sống, nhưng những ai sáng suốt đều nhận ra ván tỷ thí này ai cao ai thấp.
“Chờ đã…” Cách Nhĩ gọi Nghiêm Mặc, ông muốn biết đối phương làm cách nào để phá giải lời nguyền của ông, vì sao chỉ nhanh như vậy đã phá giải mà không để lại một chút dấu vết nào. Ông căn bản không thấy đối phương thi triển vu thuật, chỉ thấy đối phương ôm chiến sĩ cao lớn kia vào lòng, sau đó chiến sĩ kia liền đứng dậy như thể chẳng có việc gì xảy ra.
Sao có thể?!
Cho dù có người ngăn chặn được chú thuật của ông, thì cũng cần thi triển vu thuật để chống cự và phản kích, nhưng ông lão kia thoạt nhìn không hề làm cái gì cả!
Điều này không chỉ có Cách Nhĩ là không tin, mà ngay cả những người biết năng lực của Cách Nhĩ cũng hoài nghi.
“Có lẽ kia mấy cái pho tượng đó với cái mâm tròn chính là vu cụ mà Mặc vu dùng để hóa giải lời nguyền?” Có người lẩm bẩm nói.
Lời của người này thế mà lại được đa số tán thành.
Thậm chí ngay cả người Cửu Nguyên cũng tin vào điều đó, thậm chí Đinh Ninh còn nghĩ trong lòng: Chẳng trách tư tế đại nhân nhờ thủ lĩnh điêu khắc nhiều tượng đá như vậy, thì ra chúng rất hữu dụng.
“Vậy là Mặc vu cũng biết nguyền rủa?” Có người nói ra lời này, cả khán đài liền lặng yên như tờ.
Nguyền rủa! Đây là năng lực mà mọi người kiêng kị nhất, sợ hãi nhất và chán ghét nhất. Bởi vì loại vu thuật này có lực sát thương không chỉ dành cho một người, có khi còn lan rộng cả tòa thành.
Nhưng cái giá để sử dụng lời nguyền có uy lực lớn cũng rất đắt, tư tế và vu giả biết nguyền rủa sẽ không tùy tiện nguyền rủa người khác, đồng thời, người khác cũng sẽ không tùy tiện đắc tội họ.
Sau một thoáng yên lặng, tiếng nghị luận lại lần nữa vang lên ngất trời, nhiều người hỏi nhau: “Vậy là xem như hoà?”
“Mặc vu cũng đã nói Cao Cương không tính là thua, thì đó chính là hoà.” Rõ ràng người này chỉ đang trần thuật sự thật, nhưng người ta đều nghe ra giọng điệu trào phúng của người nọ.
“Nhưng tôi thấy Đại Vu Cửu Nguyên rõ ràng hơn…”
“Suỵt, đừng nói nữa, người thành Cao Cương còn ở đây, anh muốn đắc tội họ rồi bị nguyền rủa hả?”
Người thành Cao Cương ngồi trên đài không yên, bọn họ cảm thấy tiếng nghị luận của mọi người như đang châm chọc mình, có chiến sĩ Cao Cương tính tình nóng nảy nhịn không được nói: “Các người đừng thấy hai người Cửu Nguyên kia trông như không có việc gì, nhưng có lẽ chỉ là mặt ngoài mà thôi. Nếu không thì tại sao Đại Vu Cửu Nguyên lại nói Cao Cương không thua?”
“Đúng đúng, không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nói không chừng hai người Cửu Nguyên kia đi chưa được bao xa đã phải ngã xuống.” Một chiến sĩ của thành Hắc Thổ đáp lời, người nọ có vẻ như đang nói đỡ cho người thành Cao Cương, nhưng nụ cười của hắn lại làm bại lộ ý nghĩ thật sự.
Chiến sĩ Cao Cương vừa nói chuyện ban nãy tức giận, muốn khiêu chiến tên chiến sĩ thành Hắc Thổ kia, nhưng bị đồng bạn xung quanh giữ lại: “Đừng náo loạn! Chúng ta đi đón Đại Tư Tế!”
Trong cốt phòng, Cách Nhĩ không duy trì được nụ cười trên mặt nữa, sau khi thấy Nghiêm Mặc bước ra khỏi cốt phòng, ông ta liền cụp mắt xuống, hạ mệnh lệnh với Đạt Cáp bên cạnh: “Bế ta ra ngoài.”
Đạt Cáp cũng không thể kiên trì được bao lâu, ông ta và Đạt Cáp phải trở về chỗ ở của người thành Cao Cương trước khi chú thuật mất đi hiệu lực.
Cách Nhĩ chưa bao giờ nhận thức được sự uy hiếp cực lớn đến từ một người như vậy.
Ông lão đó có thể phá giải lời nguyền của một người, thì chắc chắn có thể phá giải được lời nguyền của những người khác. Hơn nữa, cách ông ta giải trừ nhẹ nhàng như vậy, nói không chừng năng lực nguyền rủa của đối phương cũng không yếu hơn ông.
Chỉ có người biết nguyền rủa mới hiểu những kẻ tinh thông nguyền rủa đáng sợ tới cỡ nào. Nếu Cửu Nguyên đối địch với họ, nếu thành Hắc Thổ lợi dụng Mặc vu để đối phó với họ, thì thành Cao Cương gặp nguy rồi!
Mà bây giờ, ông ta là người có bước đi nhanh hơn, vì trên tay ông ta có tóc của các chiến sĩ trong bộ lạc đối phương, không thể không nói, điều này quả thật là chuyện vô cùng may mắn.
Vừa lúc ông muốn đối phó và uy hiếp thành Hắc Thổ, nên đã sớm có chuẩn bị. Chỉ tiếc bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để ra tay, nhưng ông ta không chờ kịp nữa, ông ta sợ đối phương sẽ xuống tay trước.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ra khỏi cốt phòng, Nghiêm Mặc đi tới cửa thì hơi dừng chân một chút.
Trong mắt Nguyên Chiến lóe lên một tia sáng lạ lẫm, nhưng hắn không hỏi nhiều lấy một chữ.
Bốn người Đinh Ninh đã chạy xuống khán đài, lúc thấy hai người đi ra, cả bọn liền chạy nhanh hơn: “Đại nhân!”
Nghiêm Mặc kéo khăn quàng cổ lên che bớt gió lạnh, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Về thôi.”
Nguyên Chiến kề sát vào người hắn, không hỏi hắn vì sao lại từ bỏ phần thắng, mà vừa đi vừa thấp giọng nói: “Trên tay Cách Nhĩ vẫn còn tóc của những người khác, cậu có thể đối phó với ông ta không?”
Loại nguyền rủa này thật sự không phải thứ mà chiến sĩ có thể đối phó, Nguyên Chiến đã dùng bản thân mình để nghiệm chứng điều ấy. Hắn càng thêm cảnh giác, dù cấp bậc của hắn cao thì cũng có kẻ địch mà hắn không đối phó được, chuyến trộm bảo lần này ở thần điện thổ Thành chỉ sợ sẽ khó khăn hơn so với hắn tưởng tượng.
Nghiêm Mặc xoa xoa ấn đường, hắn còn 4226 điểm tín ngưỡng… Ủa? Hình như nhiều một chút? Lên 4230 rồi.
Nhưng chút điểm tín ngưỡng này căn bản không đủ dùng, nếu Cách Nhĩ lại lần nữa thi triển chú thuật, hắn chỉ có thể cứu hai người, đến lúc đó hắn phải chọn ai và bỏ ai?
Vì thế, hắn tuyệt đối không thể để Cách Nhĩ có cơ hội thi triển chú thuật một lần nữa.
Cho dù có vì vậy mà làm bại lộ thực lực thật sự của mình, cho dù sách hướng dẫn có trừng phạt hắn!
Có điều, ban nãy hắn đã nhịn đến khi Nguyên Chiến ngã xuống trước mới ra tay giết người, dựa theo quy tắc, sách hướng dẫn chắc sẽ không trừng phạt hắn đâu.
“Mặc?” Nguyên Chiến cho rằng hắn đang lo lắng.
Nghiêm Mặc cười lạnh: “Ông ta sẽ không có cơ hội đó.”
Nguyên Chiến nghe hắn nói như vậy, không hỏi nữa, lập tức hạ lệnh: “Đáp Đáp!”
“Ngao!”
“Cùng tôi đi giết chết tất cả người thành Cao Cương, tôi sẽ nhốt chúng trong phòng, nếu có kẻ nào chạy ra, dù là nô lệ, anh cũng phải giết sạch, cố gắng đừng để lộ mặt, biến thành hình thú là tốt nhất.”
“Ngao!” Đáp Đáp hưng phấn tới mức mũi phình to.
“Đinh Ninh, Đinh Phi, Băng, ba người bảo vệ tư tế, nếu trở về mà còn nhìn thấy ba nữ nô kia thì giết chúng.”
Ba người Đinh Ninh nhận lệnh.
Nghiêm Mặc mở miệng: “Để Băng đi cùng anh đi, anh ta có thị lực tốt, có thể quan sát được bọn cá lọt lưới, đồng thời cũng có thể cảnh giới, Đáp Đáp thì phối hợp với anh ta, phần thắng sẽ lớn hơn.”
Nguyên Chiến dùng ánh mắt hỏi hắn: Chỉ hai người có đủ không? Có cần gọi Cửu Phong về không?
Nghiêm Mặc gật đầu: “Yên tâm đi, nói tới chuyện tự bảo vệ mình thì không có ai sánh được với tôi đâu. Hơn nữa, tôi nghĩ lúc này sẽ không có kẻ nào dám trêu chọc chúng ta. Mặt khác, cái này cho anh, rải lên thi thể, cẩn thận đừng chạm phải.” Sau đó hắn nói ra cách sử dụng đơn giản và hiệu quả nhất.
Nguyên Chiến nghe xong, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý, cầm lấy cái bình kia, nhét vào ngực, rồi dẫn Băng cùng Đáp Đáp đi mất. Hắn không dám xem thường người thành Cao Cương, cũng không muốn thả bất kỳ kẻ nào chạy thoát, cho nên hắn phải mai phục trước khi người thành Cao Cương trở về.
Khi trên tay Đại Tư Tế của đối phương có tóc của bọn họ, bất kỳ lúc nào cũng có thể uy hiếp bọn họ, bọn họ và người thành Cao Cương đã định sẵn một kết cục là không chết không ngừng. Thay vì bị động chờ kẻ khác nguyền rủa mình rồi mới nghĩ cách giải quyết, chi bằng chủ động giết qua, tiêu trừ hậu hoạ ngay từ đầu.
Còn về sau thành Cao Cương có tìm tới Cửu Nguyên hay không? Đó cũng là chuyện về sau.
Cách Nhĩ cũng đang dùng bí pháp thúc giục Đạt Cáp đi nhanh hơn.
Khi Đạt Cáp bế ông ta bước ra khỏi cửa cốt phòng, Cách Nhĩ bỗng cảm thấy tim đập nhanh bất thường.
Tựa hồ như ông ta ngửi thấy mùi của cái chết đang phảng phất quanh đây…
Khán giả bên ngoài tan đi, không ít người thấy Nghiêm Mặc và Cách Nhĩ trên đường đi, nhưng không có ai dám tới gần bọn họ.
Nhất là Đạt Cáp đang bế Cách Nhĩ, ai nhìn thấy hắn cũng nhanh chóng trốn sang một bên, dân chúng trên đường sợ hãi không thôi.
Đạt Cáp đi rất nhanh, lướt qua ba người Nghiêm Mặc.
Cách Nhĩ nhìn thấy Nghiêm Mặc thì muốn nói cái gì đó, nhưng Nghiêm Mặc lại lấy một pho tượng đá ra, chỉa mặt pho tượng về phía Cách Nhĩ.
Khi Cách Nhĩ thấy rõ hình dạng của pho tượng, ông ta càng hoài nghi đối phương thật sự am hiểu thuật nguyền rủa. Nhìn hình con chim mặt người vặn vẹo quái dị kia đi! Trên cổ chim mặt người còn đeo một cái vòng đầu lâu nữa!
Lúc nãy vậy mà ông ta không để ý tới hình thù quái dị của mấy pho tượng đá, thật đúng là quá thất bại mà!
Chờ khi Cách Nhĩ và Đạt Cáp đi qua bọn họ, Nghiêm Mặc yên lặng cất pho tượng đá đi, cái này có thể nói là thành phẩm tốt nhất rồi, ít ra còn có thể nhìn thấy là khắc một con chim mặt người bên trên, tuy cái dây leo đeo trên cổ lại giống một đống đầu lâu…
Người Đại Áo chờ tin tức ở ngoài từ nãy tới giờ vốn muốn đến gần Nghiêm Mặc, nhưng bị trưởng lão Hạo giữ lại, pho tượng đá kia nhìn thật đáng sợ, nói không chừng năng lượng nguyền rủa vẫn còn đó, bọn họ nên chờ tới tối rồi đi tìm người Cửu Nguyên thì tốt hơn.
Nghiêm Mặc không biết pho tượng đá đã phát huy được uy lực lớn, lúc dẫn Đinh Ninh và Đinh Phi trở về thì đụng phải Xà Đảm cũng dẫn theo vài tên chiến sĩ.
“Mặc vu đại nhân.” Xà Đảm mở miệng chào hỏi trước.
Nghiêm Mặc nhìn con đường bị chắn mất, đành phải dừng bước: “Có việc gì?”
“Mặc vu đại nhân thật sự đến từ Cửu Nguyên sao?” Xà Đảm kéo lại vạt áo lông cừu đẹp đẽ của mình, cười như không cười hỏi.
“Vậy anh cho rằng tôi từ đâu đến?”
Xà Đảm không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Không biết Mặc vu có nghe nói tới Vu Thành bao giờ chưa?”
“Đương nhiên, Vu Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành, người có thể tới đây thì có ai mà chưa từng nghe qua?”
“Người nghe qua thì nhiều, nhưng người tới Vu Thành lại cực kỳ ít, Vu Thành là tòa thành thần bí nhất trong Cửu Đại Thượng Thành, và cũng là tòa thành không dễ tiến vào nhất, muốn tiến vào Vu Thành phải qua được khảo nghiệm của người Vu Thành, nếu muốn trở thành cư dân chính thức của Vu Thành thì phải nhận khảo nghiệm một lần nữa, muốn tiến vào thần điện Vu Thành lại càng khó, có điều, một khi tiến vào Vu Thành, sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.”
Xà Đảm nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm, cẩn thận quan sát những thay đổi nhỏ nhặt nhất trên mặt hắn: “Tôi nghe nói Đại Vu của Vu Thành trước khi trở về vòng tay của Mẫu Thần, sẽ ra khỏi Vu Thành tìm người truyền thừa.”
Nghiêm Mặc đáp lại bằng một chữ: “À.”
“Nhưng mà! Vu Thành có một quy tắc mà tất cả người Vu Thành đều cần phải tuân theo, đó là vu giả ra ngoài tìm kiếm người truyền thừa tuyệt đối không thể thành lập bất cứ thế lực nào, cũng không được ra tay trợ giúp bất kỳ thế lực nào.”
“À.”
Trong mắt Xà Đảm hiện lên vẻ tức giận, nhưng nét mặt vẫn mang theo ý cười mà nói tiếp: “Nếu để Vu Thành biết có Đại Vu nào không tuân thủ theo quy tắc này, bọn họ sẽ phái người ra đưa vị Đại Vu đó về để trừng phạt.”
“À.” Nghiêm Mặc xấu tính, một chữ cái dư thừa nào cũng không thêm cho hắn nghe.
Xà Đảm nhìn cái bản mặt già của Nghiêm Mặc mà khó chịu trong người, thậm chí hắn còn ác độc đoán rằng, ông già này có thể sống lâu như vậy, chắc là nhờ ông ta có bí pháp đặc biệt nào đó có thể hấp thu sinh mệnh của những chiến sĩ cường tráng bên cạnh.
Nghiêm Mặc thấy Xà Đảm vẫn chưa chịu nhường đường, tay siết cây gậy xương, nhẫn nại nói: “Cảm ơn Xà Đảm đại nhân đã nói cho tôi biết, tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi.”
Đinh Ninh, Đinh Phi vừa nghe Nghiêm Mặc nói mệt, liền mặc kệ hắn nói thật hay giả, nhanh chóng tiến lên, một trái một phải đỡ lấy hắn. Đinh Phi chạm vào tay phải đang rũ xuống của Nghiêm Mặc, cảm giác lạnh lẽo của nó khiến cậu đau lòng nâng tay hắn lên hà hơi, bao tay Nghiêm Mặc trong tay mình không buông.
Đinh Phi tức giận vì Xà Đảm cản đường làm tư tế đại nhân của bọn họ bị lạnh, hung tợn trừng Xà Đảm một cái.
Xà Đảm thấy Đinh Ninh và Đinh Phi cẩn thận hầu hạ một lão già như vậy, nhịn không được tưởng tượng cảnh tượng vị chiến sĩ cao lớn cường tráng tên Nguyên Chiến kia cùng những người khác hầu hạ lão già này, khi hắn tưởng tượng đến cảnh vị chiến sĩ cao lớn cường tráng kia làm cho lão già rên rỉ không ngừng, còn các chiến sĩ khác thì liếm láp thân thể lão, nỗ lực khiến nơi nào đó đã mất đi chức năng lại lần nữa thức tỉnh, sắc mặt hắn liền trắng bệch, ghê tởm chửi thầm: Già mà không biết xấu hổ!
Tiếc là Nghiêm Mặc không biết hắn đang ảo tưởng cái quỷ gì trong đầu, nếu không chắc hắn sẽ móc hết số thuốc độc có trên người đắp hết lên mặt Xà Đảm.
Đương nhiên Xà Đảm không có ảo tưởng bậy bạ, hắn đã từng gặp qua rất nhiều lão già còn hoang dâm hơn cả Nghiêm Mặc, cảnh tượng mà hắn ảo tưởng vừa rồi hắn đã từng gặp qua rất nhiều lần ở Tam Thành, đối tượng luôn là một quý tộc nào đó.
Có điều, Xà Đảm hoàn toàn không cảm thấy kiểu sinh hoạt này có gì không đúng, thậm chí hắn còn không cảm thấy việc hấp thu sinh mệnh người khác để kéo dài sinh mệnh mình là sai, hắn chỉ thấy tiếc cho vị chiến sĩ tên Nguyên Chiến kia thôi.
Xà Đảm quan sát Nghiêm Mặc rất cẩn thận, thế nên cũng thấy rõ vẻ chán ghét trong mắt đối phương.
Xem ra bọn họ đều không ưa nhau. Nhưng Xà Đảm không định làm gì Nghiêm Mặc, nếu người này thật sự am hiểu nguyền rủa, hắn vẫn nên tránh xa một chút tốt hơn, ít nhất thì không thể đích thân ra tay.
“Mặc vu đại nhân, nếu Cửu Nguyên có thể lọt vào danh sách hai mươi người đầu tiên của cuộc tuyển chọn thành Hắc Thổ, thì dù không thể vào được danh sách mười người, Cửu Nguyên cũng có thể trung thành với quốc vương Ngô Thượng chúng tôi.”
Điều này tương đương với việc cam đoan, nếu là các bộ lạc nhỏ khác, khi biết được quyền thế của Xà Đảm ở thành Hắc Thổ, và nghe Xà Đảm nói như vậy, chắc sẽ mừng đến phát điên, có khi còn tổ chức tiệc ăn mừng rầm rộ nữa.
Nhưng Nghiêm Mặc thèm thuồng cái này ư? Hắn không muốn Cửu Nguyên trở thành vật phụ thuộc của bất kỳ thế lực nào, cho dù là Cửu Đại Thượng Thành đi chăng nữa cũng không được.
Cho nên Nghiêm Mặc không nói cảm ơn, nhưng cũng không từ chối ngay, chỉ ra vẻ mình vô cùng mệt mỏi mà mỉm cười với Xà Đảm, rồi để Đinh Ninh với Đinh Phi dìu hắn đi tiếp.
Xà Đảm phất tay, bảo người phía sau tránh đường.
Sau hôm nay, mọi người đã được chứng kiến lực chiến của tư tế Cửu Nguyên, Cửu Nguyên có muốn khiêm tốn cũng không được nữa rồi, nhưng đồng thời, một vài kẻ muốn nắn quả hồng cũng biết khó mà lùi bước.
Nhìn theo bóng dáng ba người Nghiêm Mặc đi xa, tâm phúc của Xà Đảm lên tiến hỏi: “Đại nhân, Mặc vu thật sự đến từ Vu Thành ư?”
Xà Đảm cũng không chắc chắn lắm, trong những gì hắn nói về Vu Thành vừa rồi có một cái bẫy, không phải tất cả Đại Vu của Vu Thành ra ngoài trợ giúp một thế lực nào đó là vi phạm tới quy tắc của Vu Thành, mà là chỉ có Đại Vu được tiến vào thần điện mới bị cái quy tắc này trói buộc.
Nếu Nghiêm Mặc thật sự là người Vu Thành, vậy ông ta không thể không biết điều này, nhưng ông ta lại không phản bác lời hắn, vậy rốt cuộc đối phương thật sự không biết gì về Vu Thành, hay là đang giả vờ?
Thăm dò không có kết quả, điều này làm Xà Đảm có chút khó chịu, hắn không thích thành Hắc Thổ xuất hiện thứ mà hắn không thể khống chế.
Nhưng trong thành lại mau chóng xuất hiện chuyện còn lớn hơn nữa, mà chuyện đó hắn lại hoàn toàn không đoán trước được!
Buổi tối, Xà Đảm đang được chúng nô lệ hầu hạ dùng bữa tối, một thám tử được nô lệ dẫn vào, quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Đại nhân, người thành Cao Cương biến mất rồi!”