Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 26: Ở Hạ Giới




Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

10c1f374d4248cb4f8ace1cc7cf6f2a5

“Năng lực của chiến sĩ kia chắc chắn không thấp, mà là cao đến mức có thể tùy ý che giấu năng lực của mình. Ta nói không sai đi?”
Khó được khi thời tiết sáng sủa, tuyết đọng trên đường cái ở bách bộ doanh được các nô lệ dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ tuyết đều bị quét dồn sang hai bên đường và giữa những khe hỡ của các lán lớn.

Nghiêm Mặc vốn nghĩ đến việc bày quán hành nghề y ở chợ giao dịch mà người địa phương thường đi, nhưng hắn vừa ra khỏi cửa liền thấy người của các bộ lạc và các thành khác đều tự mở quán hàng ngay cửa lán của mình trong bách bộ doanh, bảo Đinh Phi đi thăm hỏi mới biết, hóa ra ở bách bộ doanh cũng có thể giao dịch như vậy, chẳng qua thời tiết hai ngày trước không tốt nên mọi người mới không bày quán.

Mà ngày diễn ra cuộc tuyển chọn đã gần tới, người của các thành và các bộ lạc khác chắc đã tới đông đủ rồi, ngay cả cái lán lớn ở cạnh Cửu Nguyên cũng có một đám người mới tới ở vào chạng vạng ngày hôm qua. Vì thế, thời tiết hôm nay vừa sáng sủa, mọi người liền không hẹn mà cùng bày quán.

Nghiêm Mặc để ý thấy, mỗi sạp đều được dựng một cây gỗ hoặc một cây gậy xương gì gì đó, bên trên treo các loại thẻ bài, màu lam là nhiều nhất, sau đó đến màu xanh, còn có mấy nhà treo thẻ bài tím, mà những thẻ bài màu trắng thì là ít nhất.

Nguyên Chiến cũng thấy, liền treo cái thẻ bài màu xanh mà hắn thắng được ra ngoài.

Đinh Phi lanh trí, chạy ra hỏi thăm mấy cái thẻ bài kia treo ở đó là có ý gì, sau khi trở về liền nói với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc: “Thẻ bài đại diện cho địa vị, màu trắng là thấp nhất, sau đó đến màu xanh, tiếp theo là màu lam, thứ tư là màu tím, nghe nói còn có thẻ bài màu đen là thẻ bài cao cấp nhất. Cấp thấp không thể giao dịch với cấp cao, nhưng cấp cao có thể đến tìm cấp thấp. Kiểu như chúng ta chỉ có thể giao dịch được với những bộ lạc có thẻ bài màu xanh hoặc màu trắng.”

Nói xong, Đinh Phi đột nhiên tức giận bảo: “Đám người đeo thẻ xanh đó vậy mà khinh thường chúng ta, lúc tôi đi tìm bọn họ hỏi thăm, bọn họ không thèm để ý tới tôi. Sau đó tôi chạy đi hỏi bộ lạc có thể trắng, bọn họ mới nói cho tôi biết, bảo rằng ai cũng biết cái thẻ bài xanh kia là do chúng ta đánh nhau mới có được, cho nên dù chúng ta đưa thẻ xanh ra, thì đám bộ lạc vốn có thẻ xanh đều không muốn giao dịch với chúng ta, bọn họ còn cười nhạo bộ lạc chúng ta nghèo kiết xác đến mức ngay cả nô lệ cũng không có!”

Nghiêm Mặc cười, xoa xoa đầu cậu: “Không giao dịch với chúng ta thì thôi, chúng ta có năn nỉ bọn họ đâu nào? Lần này chúng ta tới thành Hắc Thổ chủ yếu không phải vì giao dịch, lấy được thứ tốt thì vui, không được thì cũng chẳng sao.”

Đinh Phi vẫn còn hơi bất bình, nhưng thấy thủ lĩnh và tư tế đều mang vẻ mặt không sao cả, cậu cũng nhanh chóng cho qua, một lát sau liền vui vẻ sửa sang lại quán hàng của mình.

Xà Tam dẫn người tới thu phí, dù là thẻ bài màu gì thì đều phải nộp năm mươi viên nguyên tinh cấp một.

Cái giá này ở những bộ lạc giàu có và Hạ Thành đều không nhiều lắm, nhưng đối với một ít bộ lạc nhỏ không quá giàu có thì lại là cái giá đắt, nhất là những bộ lạc treo thẻ bài trắng, lúc trả nguyên tinh mà mặt mũi đầy vẻ đau khổ, trong đó bao gồm cả Cửu Nguyên.

Mới đầu trên đường không có khách khứa nào, nhưng từ khi người bản địa đầu tiên dẫn theo hai nô lệ đi vào bách bộ doanh, dần dần, đường cái ở bách bộ doanh càng lúc càng nhiều người, tới giữa trưa, tiếng người đã ồn ào huyên náo.

Sạp Cửu Nguyên vừa bày ra liền có người đi qua hỏi cục đá màu đen kia là cái gì.

Đám người Nguyên Chiến thừa biết trong lòng, trước đó Đinh Phi đã được dặn dò, nhiệt tình trả lời: “Cái này gọi là đá cháy, có thể đốt như củi, nhưng đốt lâu hơn củi, một cục lớn như vầy, đập ra có thể đốt suốt một buổi tối.”

Người nọ lập tức hỏi: “Tôi muốn mấy cái đá lửa đó, bao nhiêu cốt tệ?”

Đinh Phi đếm đếm: “Tổng cộng hai mươi cục đá cháy, có lớn có bé, năm mươi viên nguyên tinh.”

“Nguyên tinh?” Người tới thất thanh cười mắng: “Anh biết một bó củi giá bao nhiêu cốt tệ không?”

“Đá cháy đương nhiên không giống với củi, nói thật thì nếu không phải nguyên tinh bọn tôi không đủ xài thì sẽ không lấy ra giao dịch đâu, như vậy chúng tôi đỡ phải ra ngoài nhặt củi giữa trời đông. Nếu anh không cần thì cũng chẳng sao hết.”

Người tới suy xét mãi, cảm thấy nếu bảo nữ nô hoặc tự mình đi trộm đám đá cháy này, vậy còn không bằng tốn năm mươi viên nguyên tinh mua chúng, quý thì quý, hy vọng Xà Đảm đại nhân có thể bồi thường cho hắn.

Người tới lập tức đếm năm mươi viên nguyên tinh, sau đó muốn hốt bao than đá chất lượng kém bày trên sạp đi.

“Người anh em này, từ từ, tuy đá cháy có thể thay thế củi, nhưng nó cũng có chỗ không tốt, tôi phải nói rõ ràng với anh trước, mắc công anh lại bảo tôi lừa anh.” Đinh Phi ra vẻ thành thật nói: “Khi đốt nó sẽ tạo ra rất nhiều khói, nếu xử lý không tốt, người trong phòng có thể sẽ bị ngộp khói mà chết.”

Người nọ nhíu mày, nữ nô truyền tin cho hắn không nói kỹ càng như vậy: “Xử lý thế nào?”

“Làm lỗ thông khói, tốt nhất là đừng đốt trong phòng.” Đinh Phi nói các kiến thức đại khái với phương pháp sử dụng than đá an toàn, xác định đối phương nhớ kỹ rồi mới nhận nguyên tinh, giao than đá.

Đinh Phi bán hàng, những người khác cũng không nhàn rỗi.

Sáng sớm Nguyên Chiến đã kiếm một đống bùn vàng không biết từ đâu về, ngồi ở cửa chơi bùn, Đáp Đáp cũng chơi cùng hắn, hình như rất vui vẻ.

Băng thì phụ trách lấy mấy cái thùng bùn do Nguyên Chiến nặn ra để lên lửa nung, chú ý không khiến chúng nó bị vỡ trong khi nung.

Nghiêm Mặc và Đinh Ninh thì ngồi trên da thú sửa sang lại thảo dược, khó được khi rảnh rỗi, Nghiêm Mặc vừa xử lý thảo dược vừa dạy Đinh Ninh, tỷ như làm thế nào để xử lý các bộ phận mang dược tính của thảo dược, làm thế nào để sử dụng, và các kiến thức xử lý bệnh.

Không phải Nghiêm Mặc không muốn đi sang quầy hàng khác dạo chơi, nhưng ai biểu bọn họ khiến người khác tưởng bộ lạc mình là một bộ lạc bần cùng chứ, nên chỉ có thể chịu đựng mà thôi, trước tiên cứ làm bộ bán vài món, chờ khi trên tay có một số nguyên tinh nhất định thì sẽ hành động sau, vậy khá là hợp lý.

Nhưng qua một buổi sáng, ngoại trừ cái người tới mua hai mươi cục than đá chất lượng kém thì bọn họ không bán được bất cứ thứ gì.

Theo lý thuyết, vị trí lán lớn mà bọn họ ở không tồi, bởi vì nằm gần chợ giao dịch ở thành bắc, nên phần lớn người ở thành bắc của thành Hắc Thổ sẽ đi qua sạp bọn họ trước, nhưng không biết là do bọn họ bày ít đồ quá, hay là do người thành Hắc Thổ đã nhìn thấy quá nhiều thứ tốt nên không có bao nhiêu người dừng chân trước sạp của bọn họ.

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, lấy ra một tấm vải bố, xé một miếng xuống, dùng than viết trên đó bốn chữ bằng chữ Cửu Nguyên: Xem bệnh chữa thương. Sau đó ghép ba nhánh cây lại cột chặt thành hình chữ nhật, rồi bảo Đinh Ninh cầm miếng vải qua tròng lên, để cạnh thẻ bài xanh.

Người đã học chữ Cửu Nguyên có thể hiểu được bốn chữ này, nhưng những người khác thì nhìn không hiểu.

Nhưng tấm vải này khá bắt mắt, chỉ cần đảo mắt qua sạp Cửu Nguyên liền bị cái ‘cờ’ đặc biệt của họ thu hút, nhìn không hiểu đương nhiên sẽ tò mò, tò mò đương nhiên sẽ muốn hỏi rõ.

“Xem bệnh chữa thương? Đây là Đại Vu tộc các cậu?”

Thấy Nghiêm Mặc thừa nhận, vẻ mặt người hỏi lập tức trở nên tôn kính hơn vừa rồi không ít, nhưng đồng thời cũng trở nên kiêng kị, thậm chí có người không dám hỏi nhiều, mau chóng rời đi, có người còn do dự một hồi hỏi tác dụng của các loại thuốc pha chế sẵn, nhưng không ai dám để Nghiêm Mặc chữa bệnh cho mình.

Nghiêm Mặc không hiểu nổi, hắn nhớ lão Đại Vu của tộc Ngư Phụ cũng xem bệnh cho người ta ở chợ Ma Nhĩ Càn mà những người đó đâu có kiêng kị gì đâu, ngược lại còn đến tìm lão Đại Vu rất nhiều. Sao đến phiên hắn thì không được?

Nếu nói thành Hắc Thổ không cho phép tư tế của bộ lạc khác hay của tòa Hạ Thành nào khác xem bệnh, thì khi Xà Tam dẫn người tuần tra đi ngang qua sạp bọn họ cũng hỏi ý nghĩa của bốn chữ kia, nhưng Xà Tam không nói gì cả, cũng không bắt hắn dẹp quầy.

Không lâu sau, người Đại Áo tới thăm bọn họ, liền cho họ một đáp án.

“Người thành Hắc Thổ tới bách bộ doanh giao dịch đều thuộc kiểu người không cần quá lo cho cuộc sống sinh hoạt, bọn họ tin tưởng tư tế và thần thị trong thần điện của mình, sao có thể tốn nguyên tinh để tìm Đại Vu của bộ lạc khác xem bệnh chứ? Bọn họ còn sợ bị nguyền rủa đấy.” Trưởng lão Hạo giải thích.

“Hơn nữa, thần điện thành Hắc Thổ đã từng nói, người thành Hắc Thổ tìm Đại Vu và tư tế khác trị liệu đều là người không trung thành với quốc vương Ngô Thượng, về sau mặc kệ những người này sống hay chết, thần điện thành Hắc Thổ đều sẽ không ra tay cứu giúp họ và người nhà của họ. Ông nghĩ xem, như vậy có được bao nhiêu người dám tìm người ngoài xem bệnh chữa thương giúp mình chứ?”

Nghiêm Mặc nhướng mày: “Tôi nghe nói muốn nhờ thần thị của thần điện thành Hắc Thổ ra tay cứu giúp rất khó khăn, dân chúng bình thường của thành Hắc Thổ có mời nổi không?”

“Cái này ta cũng không biết, dù sao bọn ta cũng không phải người thành Hắc Thổ, không tiếp xúc nhiều với bọn họ.” Trưởng lão Hạo cảm thấy thật có lỗi khi người Đại Áo không giúp được gì.

Nghiêm Mặc lại hỏi: “Chúng tôi có thể tự do đi lại trong thành Hắc Thổ không? Nơi nào chúng tôi có thể đi, nơi nào thì không thể?”

Cái này trưởng lão Hạo biết, lập tức nói ra những nơi mà người bên ngoài có thể đi.

Khi họ đang nói chuyện, một đám người tiền hô hậu ủng đi tới, nhìn trang phục của những người này liền biết họ khá giàu có, không ít người mặc áo lông cừu được chế tác đẹp đẽ quý giá, trên người còn đeo trang sức đính nguyên tinh.

Nguyên Chiến đang nghịch bùn dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn nhóm người nọ. Hắn cảm nhận được địch ý và sát khí đến từ họ!

Băng cũng đồng thời dừng tay, cầm cung tên sau lưng trong tay, nhưng mũi tên vẫn còn nằm ngang cung, tạm chưa kéo dây.

Đáp Đáp cầm một quả cầu bùn lẻn đến bên cạnh Nghiêm Mặc, cùng Đinh Ninh và Đinh Phi chia ra hai bên trái phải bảo vệ Nghiêm Mặc.

Người Đại Áo còn đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Ê! Nghe nói tụi bây đi xem bệnh cho tù trưởng của bộ lạc Hắc Thủy?”

Nghiêm Mặc được Đinh Ninh dìu đứng dậy: “Các người là?”

Vóc dáng của người hỏi cũng không cao lớn mấy, nhưng rất chắc nịch, lông mày và tóc đều là màu đỏ, vẻ mặt của hắn rất kiêu căng: “Thành Cao Cương.”

Cùng một thái độ, đám người Nghiêm Mặc đã từng thấy trên mặt mấy người đến từ thành Lạch Trời rồi. Chiến sĩ Hạ Thành, quả thật có một chút tư cách để hất mặt kiêu căng trước những bộ lạc bình thường.

“Tao không biết tụi bây là bộ lạc nhỏ từ đâu tới, nhưng tụi bây dám xem bệnh cho tù trưởng bộ lạc của Hắc Thủy, thì chính là…” Lông mày đỏ chưa nói xong liền nghe thấy một tiếng ho nhẹ truyền đến từ phía sau, lông mày đỏ lập tức câm miệng, khom người nhìn ra sau.

Một ông già nửa trăm bước ra từ đám người thành Cao Cương, chậm rãi đi đến nơi cách Nghiêm Mặc khoảng năm bước chân, cẩn thận đánh giá hắn.

“Ông là tộc vu của Cửu Nguyên?” Ông già nửa trăm cũng có mái tóc đỏ và lông mày đỏ, nhưng thái độ lại ôn hòa hơn.

“Ông là tư tế của thần điện thành Cao Cương?” Nghiêm Mặc cũng ngửi thấy mùi đồng loại.

Ông già nửa trăm gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến đang chậm rãi đi tới, vẻ ngạc nhiên chợt lướt qua trên mặt, sau đó ông ta đột nhiên cười: “Nghe nói khi các người vào đây được phát cho thẻ bài cấp thấp nhất – màu trắng?”

Nghiêm Mặc không rõ ý ông ta, chỉ ‘hiền lành’ nhìn đối phương.

“Ông có thể ‘trị liệu’ cho tù trường Hắc Thủy, hơn nữa, bên cạnh ông còn có vị chiến sĩ này, không cần biết các người từ đâu đến, mục đích vào thành Hắc Thổ là gì, thành Cao Cương bọn ta đều không muốn gây phiền phức cho các người.”

Nghiêm Mặc kinh ngạc, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không ngờ ông già nửa trăm này sẽ nói mấy lời như vậy, đây rõ ràng là yếu thế, tên chiến sĩ lùn lông mày đỏ phía sau ông già nửa trăm đã thiếu điều nhảy dựng lên kìa.

Cơ mà, vì sao tư tế thành Cao Cương lại ra vẻ yếu thế? Chẳng lẽ đối phương không chỉ nhận ra thực lực của Nguyên Chiến, mà còn biết tù trưởng Hắc Thủy không đơn thuần chỉ bị thương bình thường, mà là trúng phải lời nguyền của Thần Thú?

Vì sao đối phương lại biết? Và vì sao đối phương lại không nói cho người thành Hắc Thổ hay?

Nghiêm Mặc có một suy đoán đáng sợ, hắn đoán việc tù trưởng Hắc Thủy bị mắc bệnh dại rất có thể là tác phẩm của thần điện thành Cao Cương, bọn họ không chỉ muốn tù trưởng Hắc Thủy chết, mà còn muốn trừng phạt hắn, làm bác sĩ, hắn quá hiểu một người mắc bệnh dại đi đến thời kỳ cuối trước khi chết phải chịu đau đớn cỡ nào, đó là màn tra tấn kinh khủng nhất trần đời!

Mà vẻ mặt cùng giọng điệu của tư tế thành Cao Cương làm hắn không nhịn được nghĩ sâu hơn về phương diện này: Có lẽ thành Cao Cương còn muốn mượn cái chết của tù trưởng Hắc Thủy để lan truyền lời nguyền của Thần Thú vào thành Hắc Thổ, để bắt thành Hắc Thổ đáp ứng yêu cầu nào đó của mình trong cuộc tuyển chọn chiến sĩ.

Ông già nửa trăm còn nói thêm: “Ta không nhìn ra được vị chiến sĩ của ông có năng lực cấp mấy, có lẽ người khác sẽ cho rằng năng lực thần huyết của hắn rất thấp, thấp đến mức không cách nào cảm nhận được, nhưng một Đại Vu như ông, chiến sĩ bảo hộ của mình sao có thể là thực lực cấp bốn, cấp năm.”

Ông già nửa trăm quét mắt nhìn qua bốn người Băng và Đáp Đáp, cười nhạt nói: “Mà rõ ràng những chiến sĩ này đều xem vị chiến sĩ không rõ cấp bậc kia là thủ lĩnh, vậy nên rất dễ đoán, năng lực của chiến sĩ kia chắc chắn không thấp, mà là cao đến mức có thể tùy ý che giấu năng lực của mình. Ta nói không sai đi?”

Không có ai thừa nhận điều này, ông già nửa trăm cũng không cần bọn họ thừa nhận, tự gật gù: “Đại Tư Tế của thần điện thành Hắc Thổ tự mình ra lệnh, bảo bọn ta lấy một thứ từ tay các người, ta không biết đó là cái gì, cũng không chắc có thể lấy được hay không, nhưng bọn ta phụ thuộc thành Hắc Thổ, mệnh lệnh của bề trên không thể không làm theo, nên, ông cảm thấy, tư tế chúng ta so đấu với nhau, hay là phái một chiến sĩ ra chiến đấu, người nào thắng, thì ngoại trừ thẻ bài thân phận, còn có thể yêu cầu một thứ từ tay đối phương.”

Nguyên Chiến đi đến cạnh Nghiêm Mặc: “Ông không sợ những lời mà ông nói truyền ra ngoài?”

Ông già nửa trăm cười nhạo một tiếng: “Các người sẽ truyền ra ngoài à? Hay những người này sẽ truyền?”

Người Đại Áo run lên, dưới ánh mắt của ông già nửa trăm, bọn họ có cảm giác như thể mình hẳn phải chết vậy, vô cùng sợ hãi.

Nghiêm Mặc bỗng nhoẻn miệng cười, đi đến chỗ nhóm người Đại Áo, chắn trước người bọn họ: “Tôi có thể đảm bảo bọn họ sẽ không nói bậy. Chiến sĩ của tôi hôm trước vừa mới đánh một trận nên còn mệt, hay là chúng ta so đấu đi?”

Nguyên Chiến không đồng ý, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Nghiêm Mặc cầm lấy cánh tay: “Tin tưởng tôi.”

“Đại Tư Tế!” Chiến sĩ hộ vệ của ông già nửa trăm cũng kêu lên không đồng ý, nhất là chiến sĩ lùn kia, tựa hồ như rất muốn khiêu chiến Nguyên Chiến.

Ông già nửa trăm quay đầu lại quét mắt nhìn bọn hắn, người của thành Cao Cương lập tức an tĩnh lại.

“Cậu muốn so như thế nào?” Ông già nửa trăm quay lại đầu.

“Chúng ta là vu giả, đương nhiên sẽ so vu thuật, mà vu thuật thì chia ra làm hai loại, một loại là hại người, một loại là cứu người. Ông muốn chọn loại nào?” Nghiêm Mặc bình thản hỏi ngược lại, hai mắt lòe lòe sáng, từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại tỷ thí phi vũ lực với một vu giả, mà vu giả này còn là Đại Tư Tế của thần điện Hạ Thành!

Ông già nửa trăm trông rất dửng dưng, nhưng kỳ thật cũng không muốn nhận thua, điều này có thể nhận ra từ sự lựa chọn của ông ta: “Chọn một trong hai đều không thích hợp, nếu chúng ta là vu giả, đương nhiên phải so cả hai loại thì mới có thể phân được cao thấp.”

“Ý ông là?”

“Chúng ta dùng vu thuật hại một chiến sĩ của đối phương, sau đó sẽ giải trừ vu thuật trên người chiến sĩ của mình, tỷ thí như thế này có phải rất đơn giản và dễ so kết quả không?”

“Tôi không thích chủ động làm hại người khác.” Nghiêm Mặc bị sách hướng dẫn canh chừng, sao có thể tùy ý ra tay hại người được.

“Không thích chủ động? Vậy ông định nhận thua?” Ông già nửa trăm không muốn buông tha cho hắn, ông ta không muốn so mặt cứu người với Nghiêm Mặc, đối phương ngay cả lời nguyền của Thần Thú cũng có thể giải trừ được, thì nếu ông chỉ so mặt cứu người, phần thắng sẽ rất thấp.

Nghiêm Mặc trầm mặc ba giây, mở miệng: “Được thôi, đây là do các người ép tôi, hy vọng các người sẽ không hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.