Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 11: Kẻ Ngốc




Cung gia phủ đệ.

Nơi Cung Thiên Vũ được an bài để điều trị là một khu kiến trúc đơn tầng phía đông, được đặc biệt thiết kế thuận tiện cho việc theo dõi cùng khám bệnh của các bác sĩ cùng y tá.

Khu kiến trúc này chia làm hai gian, phân biệt là gian ngoài cùng gian trong.

Gian ngoài chia là hai khu vực chính.

Một là khu hội thảo cùng thí nghiệm thuốc men, cũng chính là nơi ban nãy Diệp Phàm bốn người tiến vào. 

Hai là khu nghỉ ngơi cho các bác sĩ và y tá.

Kế đến là gian trong, cũng chia ra làm hai.

Một căn phòng là phòng bệnh cho Cung Thiên Vũ, phòng còn lại chính là phòng để các bác sĩ quan sát cùng ghi lại số liệu về tình hình của hắn.

Các gian phòng trong tòa nhà không phải được xây dựng trực tiếp thông nhau, mà đều phải qua một cái hành lang dài rộng để đi từ phòng này qua phòng khác.

Lúc này, Mạc Kình Thiên cùng Diệp Phàm bốn người, chính là đang đứng trên dọc hành lang, thông qua cửa sổ làm bằng kính pha lê, để nhìn vào trong.

"Chúng ta vào thôi" - Mạc Kình Thiên hướng Diệp Phàm nói.

Sau đó, hắn liền vẫy một cái nữ y tá:

"Không cho bất luận một ai khác tiến vào"

Hắn biết rõ, vừa rồi đã có một vài bác sĩ trước hết đi vào trong này, thế nhưng lại không thấy xuất hiện trong phòng bệnh của Cung Thiên Vũ, khẳng định là đang ở quan sát thất kiểm tra số liệu.

Đối với mấy cái bác sĩ này, Mạc Kình Thiên trong lòng mang phản cảm.

Rõ ràng khi người bệnh có chuyển biến, điều đầu tiên một bác sĩ có y đức cần phải làm là nhanh chóng tự tay kiểm tra một lượt toàn bộ cơ thể bệnh nhân, từ nhịp tim, nhiệt độ, độ co giật của các cơ,...

Nói chung là, nơi bác sĩ cần có mặt không phải là quan sát thất, mà là trong phòng bệnh của Cung Thiên Vũ.

Mạc Kình Thiên trong lòng rõ ràng, bệnh trạng của Cung Thiên Vũ lúc này trong mắt mọi người ở đây đã là cửu tử nhất sinh, nếu không nói là thập tử vô sinh.

Vì vậy, rất nhiều bác sĩ sinh ra lòng thoái ý, muốn trốn tránh trách nhiệm.

Bọn họ minh bạch rằng, nếu Cung Thiên Vũ không thể qua khỏi, bọn họ ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, mà cũng không ai có thể đoán trước được phản ứng của Cung gia sẽ là gì.

Bất quá, bọn họ lại không dám trốn, cuối cùng đánh chơi trò đánh lận con đen, chính là như bây giờ, giả vờ tiến vào gian trong, rồi nhốt mình tại quan sát thất.

Nếu bệnh tình của Cung Thiên Vũ chuyển biến xấu đi, bọn họ liền vô sỉ mặt dày nói rằng mình không động gì vào lão gia tử, không có một chút liên quan.

Nếu bệnh tình của Cung Thiên Vũ trở nên tốt đẹp, bọn họ sẽ không ngần ngại mà tranh công, tuyên bố mình tiến vào khám xét cho lão gia tử đầu tiên.

Loại người này, không có chút y đức cùng điểm mấu chốt đáng nói, trong đầu tất cả là danh dự cùng mặt mũi.

Chính vì thế, Mạc Kình Thiên mới phân phó y tá không cho bọn họ tiến vào, một đám con sâu làm rầu nồi canh, khẳng định không giúp được gì, chỉ khiến cục diện thêm khó khống chế.

Dạng người đặt danh dự cùng mặt mũi lên đầu, khi nhìn thấy Diệp Phàm tham dự trong phòng bệnh, khẳng định sẽ không nhịn được lên mặt dạy đời một phen, chả cần lý do gì, chỉ vì chứng minh mình tài năng cùng thượng đẳng, nhất là được một phen Diệp Phàm tuổi trẻ như vậy.

Cái này Mạc Kình Thiên cơ hồ không nghi ngờ, bởi đến bản thân hắn lần trước còn nhìn lầm..

Thế nên, hắn sợ, ngộ nhỡ Diệp Phàm bị chọc giận phất áo mà bỏ đi, vậy coi như một tia hy vọng của Cung lão gia tử cũng liền bị chặt đứt nốt.

Tuy có một tầng quan hệ với Cung Vô Song tại đấy, hẳn sẽ không đi tới mức không cứu vãn được, thế nhưng tốt nhất vẫn là không để rơi vào tình cảnh ấy.

...

Nữ y tá dù không hiểu vì cái gì, thế nhưng do dự một thoáng liền gật đầu rồi.

Nàng tuy có nghi vấn, bất quá nàng cũng minh bạch công việc của mình chỉ cần vâng lệnh là đủ rồi, tò mò hại chết mèo.

Mạc Kình Thiên chủ động mở cửa phòng bệnh, để Diệp Phàm trước một bước tiến vào. 

Diệp Phàm ánh mắt hơi đảo qua người trước một cái, có chút ý vị thâm trường, bất quá cũng không khách sáo mà tiến vào trước, một đường tới trước giường bệnh của Cung Thiên Vũ.

Hắn cúi xuống, cẩn thận vạch mí mắt dưới của lão gia tử, tỉ mỉ quan sát.

Tiếp đến, là miệng, rồi da vùng ngực, vùng cánh tay, gan bàn chân,..

Cuối cùng, hắn vươn hai ngón tay ra, bắt lấy cổ tay của Cung lão gia tử.

Từ bề ngoài nhìn vào, hắn trông như đơn giản là bắt mạch

Chỉ có chính Diệp Phàm tự trong lòng hiểu rõ, hắn đang sử dụng tiên lực cùng thần thức điều tra cụ thể bệnh tình của Cung lão gia tử.

"Cần phải nhanh chóng đột phá tới Ngưng Khí Cảnh, sau đó tu luyện một môn nhãn thuật, cứ như vậy tra xét tình hình bên trong cơ thể người khác liền không cần phức tạp như thế này" - Diệp Phàm nghĩ thầm.

Sử dụng thần thức cùng tiên lực để kiểm tra cơ thể, cũng không chính xác là nội coi, trong rất nhiều trường hợp sẽ không nhìn ra hư thực, bởi có một số tồn tại hoàn toàn có thể đánh lừa thần thức, như Ngưng Thần Thạch chẳng hạn.

Đương nhiên, để đối phó với bệnh tật của một giới phàm nhân, vậy là đủ rồi.

Hai phút sau, Diệp Phàm thu tay về, đứng thẳng người lên.

"Diệp Thần Y, thế nào?"

Mạc Kình Thiên vội vã hỏi, trong lòng cầu nguyện mấy biến, hy vọng Diệp Phàm có thể trị liệu cho Cung Thiên Vũ.

Rốt cục thiếu niên này nắm trong tay thủ đoạn của tiên nhân nha!

Diệp Phàm không vội trả lời hắn, mà khẽ trầm ngâm.

Không nghĩ tới, quả thực là không nghĩ tới a!

Có ai dám tưởng tượng trong trái tim của Cung lão gia tử lại có tử khí.

Chỉ là một sợi cực mỏng manh thôi, cơ hồ không thể nhận ra, vậy nhưng chỉ thế cũng đủ lấy mạng hắn.

Trước đó Mạc Kình Thiên có nói tới việc mạch máu quanh tim Cung Thiên Vũ bị hoại tử mỗi ngày một nặng thêm, vậy nhưng không máy móc nào tra ra nguyên do.

Hóa ra là tử khí, vậy tất cả mọi việc đều có thể giải thích thông.

Tử khí!

Mỗi loại khí tồn tại trong thiên địa tự nhiên, bình thường rất khó gặp, là khắc tinh của sinh cơ.

Đặc điểm cơ bản nhất của nó là hủy hoại sinh mệnh, không cho phép bất cứ thứ gì sống sót nơi nó đi qua.

Đối với trình độ công nghệ kĩ thuật hiện tại, muốn phát hiện ra tử khi quả thật là mơ mộng hão huyền.

Nếu là một cái Tông Sư võ tu, may mắn có thể nhìn ra một hai, bất quá mấy nhân vật võ tu Diệp Phàm gặp qua đều chỉ có hiểu biết về thứ gọi là nội lực, đối với các chi khí chi lực khác chỉ có điều cảm ứng chứ không có khả năng phân biệt, chưa chắc đã có thể phán đoán được ngọn nguồn của căn bệnh là từ dòng khí hết sức mỏng manh này.

Có ý tứ!

Mọi chuyện dần trở nên thật có ý tứ!

Diệp Phàm thầm cười khổ, kiếp trước hắn dùng ánh mắt phàm nhân đi chứng kiến mọi chuyện, thế nên mới không nhìn ra được một chút nào nông sâu.

Bây giờ hắn quả thật phải tự đánh giá lại tình hình một chút...

Có đơn giản chỉ là Cung Khải cùng Cung Ngọc là người đứng sau màn, hay vẫn còn có thêm một kẻ khác nữa nhúng tay vào?

Việc Cung Thiên Vũ trúng độc cùng việc Cung Vô Song bị người từ nơi thần bí treo giải thưởng ám sát có liên quan gì tới nhau?

Diệp Phàm cảm giác có chút phiền toái, xem xét tình hình, chỉ sợ đây là một cái bố cục thật lớn, mà trở ngại lớn nhất ở hiện tại là ta minh địch ám.

Hắn không sợ đối phương gây ra được cái bọt sóng gì, chỉ là hắn ghét rơi vào trạng thái bị động.

Trong một giây lát, hắn nghĩ đến nhờ Đông Hoàng Phi Phi tìm ra chủ sự sau màn, chỉ cần người này còn tồn tại trên Địa Cầu, liền không thể qua mắt được nàng.

Chỉ là lập tức, Diệp Phàm liền bác bỏ điều này, nếu vậy đại giới Đông Hoàng Phi Phi phải trả tương nghiêm trọng, hắn không đủ nhẫn tâm.

Một khi nàng làm vậy, ý chí Địa Cầu khẳng định sẽ phản cảm, bởi lẽ muốn làm Thiên Đạo Địa Cầu cần phải chí công vô tư.

Tranh đấu, báo ân cùng trả thù đều là nhân chi thường tình, nói trắng ra là một mắt xích trong vòng đời một con người.

Nếu là Thiên Đạo can thiệp, thiên hướng về bất kỳ một ai, vậy cân bằng của một giới liền sẽ bị phá vỡ.

Ý chí Địa Cầu xuất hiện ác cảm, Đông Hoàng Phi Phi liền không thể hoàn toàn luyện hóa Thiên Địa Chi Tâm.

Thôi thôi, vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến đi, Diệp Phàm nhủ thầm, bất quá cần phải chuẩn bị một chút cho an toàn của chúng nữ.

...

"Diệp Thần Y, Diệp Thần Y!"

Diệp Phàm hồi tỉnh lại, liền thấy Mạc Kình Thiên đang lo lắng cùng sốt ruột gọi hắn. 

"Nga, xin lỗi, vừa rồi có chút suy nghĩ thất thần"

"Ngươi đối với bệnh tình của Cung lão có ý kiến gì không?" - Mạc Kình Thiên không để ý phất phất tay, hỏi chuyện chính sự.

"Cung gia gia bị thế này, tất cả đều là nhân vi" - Diệp Phàm nhàn nhạt phun ra một câu.

Hắn dứt lời, Mạc Kình Thiên sững sờ, ngây người mất một lúc, mới dùng một giọng nói khó tin để nhắc lại:

"Nhân vi?"

"Không thể nào đi!"

Mạc Kình Thiên không thể không nghi ngờ, hắn chính tự tay kiểm tra tổng quát cho Cung Thiên Vũ những hai lần, thế những vẫn không thể tìm ra ngọn nguồn căn bệnh.

Diệp Phàm khen ngược, hai phút bắt mạch, liền thập phần khẳng đây điều này là nhân vi.

"Diệp Thần Y, không phải ta không muốn tin ngươi, chỉ là kết luận như vậy có phải có chút hơi... qua loa? Liệu ngươi có thể đưa ra bằng chứng gì làm cơ sở cho kết luận của mình chăng?"

Mạc Kình Thiên có chút thất vọng, xem ra vẫn là thiếu niên khinh cuồng a!

Diệp Phàm cười cười, hắn làm sao lại không đoán được Mạc Kình Thiên nghĩ gì, lão già này nói trắng ra là không tin hẳn, mỗi tội thái độ lần này có chút cải thiện mà thôi.

Nể mặt Mạc Tư Kỳ, hắn liền kiên nhẫn mà giải thích một chút sao, bất quá để cho lão bất tử này hiểu cái gì là tử khí trong khi không nhìn thấy nó thì hơi khó...

Vậy, bắt đầu từ vấn đề dễ trước đi.

"Rất đơn giản, trước nói về sự việc sáng hôm nay. Có phải khi Cung gia gia lên cơn co giật, ngươi có mặt ở đó?" - Diệp Phàm hỏi.

"Đúng vậy, bất quá người xử lý không phải là ta" - Mạc Kình Thiên gật đầu.

"Vậy còn có thể tha thứ... - Diệp Phàm thở dài - "Ngươi có để ý thấy tại thời điểm đó, Cung gia gia sắc mặt tím tái, dưỡng khí không đủ? Còn có, ngươi có chú ý rằng, toàn thân Cung gia gia toát đầy mồ hôi, trên miệng chảy đầy nước dãi?"

Mạc Kình Thiên trầm lặng một chút, hẳn là để nhớ lại rốt cục Cung Thiên Vũ biểu hiện như thế nào khi lên cơ co giật.

Ước chừng năm giây đồng hồ, hắn gật đầu.

Cả hai vấn đề vửa rồi Diệp Phàm đưa ra đều xuất hiện qua, bất quá điều này không phải bình thường sao?

Cung Thiên Vũ vốn dĩ vẫn luôn tồn tại trở ngại trong việc vận chuyển máu đi nuôi cơ thể, không đủ máu liền không đủ oxy nuôi dưỡng cơ thể, co giật lại biểu thị cần có sự hoạt động của cơ thể, các tế bào sẽ cần nhiều oxy hơn, do vậy hắn mới xuất hiện trạng thái thiếu không khí.

Về vấn đề sau, đây không phải cũng là triệu chứng thường thấy của người lên cơn co giật hay sao?

Nhìn ra Mạc Kình Thiên nghi hoặc, Diệp Phàm cười:

"Đương nhiên nếu chỉ có vậy liền không thể kết luận, bất quá ngươi liền lại đây ngửi miệng Cung gia gia liền hiểu"

Mạc Kình Thiên bán tín bán nghi lại gần, trong đầu phân vân không biết Diệp Phàm có phải đang hồ ngôn loạn ngữ hay không.

Ân?

Mùi vị này là...

Nôn?

Cung Thiên Vũ nôn qua?

Hắn không cấm lại dí sát mũi ngửi lại một lần.

"Không cần lại thử nữa, chính xác đó là mùi vị tồn đọng sau khi nôn qua" - Diệp Phàm lười biếng lên tiếng - "Bây giờ ngươi liền tổng hợp các dấu hiệu vừa rồi, liên hệ xem thứ gì có thể khiến cho một bệnh nhân có những triệu chứng như vậy"

Mạc Kình Thiên có điều suy nghĩ.

Nôn, co giật, thiếu khí cùng toát mồ hôi, chảy nước dãi...

Một tia ý tưởng xẹt qua trong đầu, lập tức ăn khớp.

Mạc Kình Thiên sắc mặt kịch biến.

"Ngươi nói, chính là..."

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.