Ngõ Ô Y

Chương 23: Trở Về Tế Đàn




Đường Các Vân là Thành Chủ của Tu La thành, đây là một ông lão già khọm, khoác trên mình một tấm trường bào màu đen, trên mặt làn gia nhăn nheo, giống như đã sống hơn trăm năm rồi. Đây cũng là diện mạo thật của hắn. Đạt tới Phong Hào Đấu La cấp độ, tuổi thọ có thể kéo dài, đồng thời ngươi có thể cải lão hoàn đồng. Nhưng lại có một số người không muố?n như vậy, chỉ muốn giữ lấy diện mạo thật của mình. Đường Các Vân là như thế.

Đường Các Vân nghe Vực Chủ chỉ đích danh tên mình, trong lòng rùng mình một cái, sau đó ngẩng mặt lên, chấp tay đáp:

“Hồi bẩm Vực Chủ, thuộc hạ tất nhiên hoài niệm vẻ ngoài tiêu sái năm đó rồi.”

Vực Chủ nghe vậy, hậm hực nói:

“Vậy tại sao không mau hóa hình, còn đứng đó làm gì.”

Đường Các Vân nghe rõ thanh âm Vực Chủ có chút không vui, mặt mày biến sắc, hắn lập tức phất tay áo, ngay tức thì dung mạo thay đổi, biến thành một tên trung niên nam tử, vóc người lực lưỡng khôi ngô, nhìn có sức sống hơn rất nhiều.

“Tốt lắm.” Vực Chủ gật đầu, sau đó hắn đứng lên, giơ hai tay sang ngang, lớn tiếng nói:

“Nếu các ngươi muốn đạt được thành tựu hơn nữa trên con đường tu luyện chông gai này, muốn giữ bản ngã không bị đọa lạc bởi thế giới u mê ngoài kia, các ngươi cần phải giữ cho lòng mình thanh tịnh, duy trì tinh thần tuổi trẻ sung mãn nhiệt huyết năm đó. Có như vậy, mới có thể theo đuổi cực hạn của bản thân mình.”

“Đó là lý do tại sao ta lại thích ngắm nhìn tiểu hài tử một hồi tranh đấu như vậy. Duy trì Vực Chủ khảo nghiệm hơn trăm năm qua cũng chính vì điều cao cả nhất, đó là trùng chấn nhân loại, đẩy lui tà ma ra khỏi Đấu La Đại Lục.”

Nói tới đây, Vực Chủ thanh âm có chút trầm xuống:

“Nếu như kiếp này của ta không thể hoàn thành, ta chỉ mong một trong mười hai người các ngươi, sau này ai có tư cách bước lên Vực Chủ Long Tọa này, liền có thể thay ta hoàn thành ước nguyện đó. Và hãy nhớ, lúc nào cũng phải giữ cho mình một tinh thần tuổi trẻ a.”

Dứt lời, Vực Chủ có chút thất thần nhìn lên trời cao, ngắm nhìn những đám mây bay ngang qua, trong lòng có chút chờ mong.

“Chúng thuộc hạ ghi nhớ. Vực Chủ xin ngài yên tâm.” Mười hai vị Thành Chủ đồng thanh đáp.

Vực Chủ năm nay tuổi đã vượt qua hai trăm tuổi, tuy trở thành Cực Hạn Đấu La đem tới cho hắn sinh mệnh kéo dài so với Phong Hào Đấu La nhiều lắm, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bánh xe sinh mệnh. Mộ?t khi bánh xe ngừng xoay, hắn một đời liền trở thành truyền thuyết, không có cách nào vãn hồi lại được.

“Long Quần.” Vực Chủ đột nhiên kêu lên. Hàn Long Quần nghe vậy, lập tức tiến lên quì một chân xuống, cúi đầu nói: “Có thuộc hạ.”

Vực Chủ lười biếng đưa mắt nhìn lên màn hình giả lập, ánh mắt rơi vào tiểu tử tóc trắng trên đó, hạ giọng hỏi:

“Vân Chính Thiên là cháu của ngươi?”

Hàn Long Quần nhất thời sửng sốt, hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy, Vực Chủ.”

“Tại sao nó lại tóc trắng?”

Một câu hỏi đơn giản, lập tức đánh vào điều bí mật nhất về thân phận của Vân Chính Thiên. Nếu như hắn thực sự là con của Hàn Phi, không lý gì lại truyền thừa xuống mái tóc trắng dài. Trong gia phả năm đời nay của Hàn gia, chưa từng có người nào có mái tóc màu trắng như thế.

Về điểm này, Hàn Long Quần tất nhiên có đi điều tra và từ lâu đã biết Vân Chính Thiên không phải con ruột của nàng, thế nhưng Hàn Phi hết mực yêu thương hắn, mà hắn vẫn luôn lo lắng cho nàng, thậm chí tình nguyện hy sinh tính mạng để cứu nàng ra, cho nên Hàn Long Quần cuối cùng bỏ qua tất cả, dù Vân Chính Thiên có là con nuôi đi chăng nữa, hắn vẫn xem nó như máu mủ của mình.

Quan trọng hơn chính là, Vân Chính Thiên thực sự là thiên tài tu luyện, Hàn Long Quần xem thấy, tương lai của tiểu tử này tất không tầm thường. Người này nếu không thể trở thành bạn, cũng đừng nêu kết thù oán với hắn làm gì.

Thế nhưng trước mắt, Vực Chủ đại nhân lại quan tâm đến chuyện này, thực có chút giật mình khó hiểu. Bất quá hắn cũng không thể giấu giếm Vực Chủ, trực tiếp nói ra đầu đuôi mọi thứ hắn biết.

Nghe Hàn Long Quần giảng giải, Vực Chủ gật đầu một cái lại hỏi tiếp:

“Có thực hắn là đệ tử của Bao Lão không?”

Hàn Long Quần lập tức gật đầu: “Hắn đúng là được Bao Lão Tiên Sinh nhận làm đệ tử. Lý do tại sao thuộc hạ thực không rõ.”

"Thú vị." Vực Chủ lại liếm môi một cái.

Mấy vị Thành Chủ còn lại trong lòng không khỏi có cảm giác kỳ lạ, hiếm khi Vực Chủ lại đặc biệt chú ý tới một tên binh sĩ như thế này. Vân Chính Thiên của Long Thần thành, có gì nổi bậc?

....

Từ khi Vân Chính Thiên nắm giữ lộ trình trong Thiên Đạo trong tay, Long Thần thành tiểu đội lộ tuyến di chuyển thập phần linh hoạt. Lương Thế Nhân hấp thụ Tuyệt thế địa bảo Lôi Huyền Tử Vân Hồ xong, khả năng chưởng khống lôi nguyên tố thành thục hơn rất nhiều, hồn lực trong thể nội cũng dày đặc hơn, tạo nền móng vững chắc cho tương lai.

Sau đó đến lượt Tiếu Phong tiếp nhận Tuyệt Thế Địa Bảo. Hắn bản thân võ hồn là Phong là một loại thuộc tính võ hồn, cho nên xác suất hấp thụ địa bảo thành công là rất cao.

Vân Chính Thiên tìm đến cho hắn một loại quả, gọi là U Phong Minh Quả, quả này qua trăm năm uẩn dưỡng mới ra, thiên địa nguyên lực cực kỳ dồi dào, hiệu quả tăng lên mạnh nhất chính là hồn lực.

Tiếu Phong nuốt U Phong Minh Quả, sau đó trực tiếp khoanh chân minh tưởng, đến tối liền hoàn thành, hồn lực đề thăng hai cấp, đạt tới bốn mươi tám cấp Hồn Tông.

Mười bảy tuổi, bốn mươi tám cấp Hồn Tông. Tiếu Phong hoàn toàn có thể lấy làm tự hào.

Lại đi thêm một ngày đường, Hoa Quyển Sinh và Hàn Thanh Chi được Vân Chính Thiên dẫn tới một nơi tràn ngập dương khí, gọi là Thuần Dương Chi Địa. Nơi này cũng không có vật phẩm đặc thù để hấp thụ, mà chính môi trường không khí cùng ánh nắng chỗ này đã cực kỳ bổ dưỡng.

Cho dù là Mạn Đà La Hoa võ hồn hay Đại Nhật Cửu Quang võ hồn, đối với địa phương này phi thường thích hợp, hai người bọn hắn dành ra hai ngày hấp thu dương khí, bồi bổ khí huyết, tăng cường thể chất. Ngay cả hồn lực cũng đề thăng một cấp bậc.

“U Oa.”

Hàn Thanh Chi oằn mình một cái, nghe rõ tiếng xương khớp bên trong kêu răng rắc. Hấp thu dương khí tại Thuần Dương Chi Địa suốt hai ngày thời gian, nàng quả thực có chút buồn chán. Đừng nói ngày thường nàng rất ít khi tu luyện về đêm, bởi vì võ hồn của nàng chỉ thích hợp tu luyện vào ban ngày.

Chỉ có tu luyện dưới ánh mặt trời mới có thể đem hồn lực của nàng tăng lên nhanh nhất.

Ròng rã hai ngày thời gian, tốc độ ngưng tụ hồn lực tăng lên kinh khủng, so với binh thường nhanh hơn ít nhất hai lần.

Cuối cùng vào cuối ngày thứ hai, cả hai người đều có đột phá. Hoa Quyển Sinh mười tám tuổi, hồn lực bốn mươi ba cấp. Hàn Thanh Chi mười lăm tuổi, hồn lực bốn mươi ba cấp.

Cả hai đều là phụ trợ hệ khí võ hồn, cấp bậc hồn lực như vậy đã là rất nhanh. Hàn Thanh Chi nhanh hơn một chút chủ yếu là do từ nhỏ nàng phục dụng không ít thiên tài địa bảo từ Thành Chủ mang đến, cho nên mới có thể ở tuổi mười lăm, có tu vi ngang với Hoa Quyển Sinh tuổi đã mười tám.

Đến ngày thứ tám từ khi tiến vào Thiên Đạo, dưới sự dẫn đường của Vân Chính Thiên, Can Hữu Long và Mã Thiên Hoa cùng tìm được Tuyệt Thế Địa Bảo thích hợp cho mình.

Ngàn năm Long Lân Quả, mang tới cho loài rồng võ hồn không ít chỗ tốt. Huyết thống thuần khiết hơn, cường độ thân thể cũng được tăng phúc nhất định. Hắn hấp thu năng lượng từ Long Lân Quả thời gian trong mọi người nhanh nhất, có lẽ là do tố chất võ hồn cực kỳ phù hợp với địa bảo này.

Tuyệt Thế Địa Bảo của Mã Thiên Hoa chính là Huyết Phượng Linh Chi, loại linh chi này được tìm thấy tại một vùng đất ngập tràn hỏa diễm. Tương truyền năm xưa Huyết Phượng Hoàng trọng thương ngã xuống vẫn lạc nơi đây, qua ngàn năm tại vị trí trái tim Huyết Phượng mọc lên cây linh chi này.

Mã Thiên Hoa võ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, đối với loại này cực kỳ ưa thích. Phục dụng Huyết Phượng Linh Chi, nàng chìm vào trạng thái minh tưởng sâu, suốt ba ngày thời gian mới tỉnh dậy. Trực tiếp đột phá tới bốn mươi lăm cấp Hồn Tông.

“Lão đại, ta phục ngươi rồi.”

Can Hữu Long nhe răng cười nói, trong đó pha lẫn một chút hoảng sợ. Vân Chính Thiên không biết vì sao lại biết vị trí của mấy loại kỳ bảo này, nhưng điều đó lúc này đã không còn quan trọng nữa.

Nhờ hấp thu kỳ bảo, Long Thần thành tiểu đội có thể tiết kiệm được ít nhất vài tháng tu luyện bình thường a. Thế nhưng bây giờ cả đội đang đối mặt với một trường hợp cấp bách hơn.

Hành trình xuyên Thiên Đạo đã bị gián đoạn vì cả đội tốn không ít thời gian để săn tìm kỳ bảo, theo phán đoán của Vân Chính Thiên bây giờ, vị trí thứ ba e rằng đã bị đội khác chiếm giữ.

Hiện tại bọn hắn đang đứng ở một vùng đồi núi tĩnh lặng, bốn phía toàn bộ đều là thực vật tươi tốt, thi thoảng lại có tiếng gầm gừ của hồn thú vang lên.

Vân Chính Thiên lướt nhìn một lượt từng người, sau đó nói:

“Bây giờ chúng ta có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, Tuyệt Thế Địa Bảo mà chúng ta hấp thụ mấy ngày vừa qua vẫn chưa phải là đỉnh tiêm địa bảo trong Thiên Đạo này.”

“Còn có cao hơn địa bảo?”

Lương Thế Nhân giật mình nói. Mặc dù Tuyệt Thế Địa Bảo chưa phải cao nhất nhưng bản thân bọn hắn ở đây, không ai dám tự nhận trăm phần trăm hấp thu toàn bộ năng lượng của nó mà không có thất thoát một phần. Như vậy cao cấp hơn địa bảo sẽ tới mức độ nào.

Vân Chính Thiên gật đầu nói:

“Lựa chọn thứ nhất là chúng ta thử đi tìm loại này, hoặc có thể bỏ qua để đi thẳng một mạch tới Thiên Sơn.”

Cả đội nghe vậy nhất thời trầm mặc suy nghĩ. Thiên tài địa bảo trong Thiên Đạo này quá mức mê hoặc lòng người, chỉ cần hấp thu một chút tựa như ngày tiến vạn dặm. Mà cơ hội tiến vào Thiên Đạo một đời có lẽ chỉ có một lần, nếu lựa chọn bỏ qua thật có chút tiếc nuối.

Vân Chính Thiên chậm rãi nói:

“Ta đã sớm đưa ra quyết định rồi, thế nhưng việc này tối trọng yếu, ảnh hưởng tới quyền lợi của từng người, cho nên ta muốn nghe ý kiến cá nhân của các ngươi trước.”

Sáu người bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đồng thanh kêu lên:

“Đi tới Thiên Sơn.”

Vân Chính Thiên ánh mắt kinh ngạc, bọn hắn nhanh như vậy liền đưa ra quyết định. Hắn quay sang nhìn Hàn Thanh Chi hỏi:

“Thanh Chi, vì sao ngươi muốn bỏ qua cơ hội hấp thu cao cấp dược vật, ngươi nên biết cơ hội này sẽ không có lần hai.”

Hàn Thanh Chi nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:

“Ca ca không cần thử bọn ta nữa, lựa chọn nào tốt hơn cho cả đội, bọn ta tất nhiên biết chứ, không có mù quáng chạy theo cái hư vô như vậy đâu a.”

Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng thầm tán thưởng, đồng bọn của hắn, không có người nào tầm nhìn hạn hẹp cả. Gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một vệt hàn quang.

“Vậy ta quyết định, chúng ta tiến thẳng đến Thiên Sơn.”

“Với tốc độ nhanh nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.