Ngộ Không Truyện

Chương 78: Hối tiếc không kịp




Cung Thần Hạo mua ba ly kem Haagen - Darz đi đến, nhìn đôi mẹ con ở vòng xoay ngựa gỗ vẫy vẫy tay, thời tiết hiện tại tương đối nóng, nếu như ko ăn kem vậy thì quá phí rồi, mà hắn đã tính toán thời gian vừa vặn sao cho khi mua xong kem quay về là lúc vòng xoay ngựa gỗ đã dừng lại

"Oa , kem ly, tiểu Huyên Huyên thích ăn nhất" Lôi Tử Huyên bước nhỏ chạy về phía Cung Thần hạo, miệng vui vẻ kêu lên

"Đi, chúng ta qua bên dãy ghế bên kia nghỉ ngơi, ngồi ăn kem" Cung Thần Hạo chỉ tay về chiếc ghế dưới bóng cây nói

"Dạ" Lôi Tử Huyên đưa tay nhỏ bé lấy một ly kem, cong miệng vui vẻ , phấn chấn nắm tay Cung Thần Hạo đi đến dãy ghế

Lôi Dĩnh đi phía sau họ, một lớn một nhỏ này phối hợp thật có ý tứ, nhìn nhìn nở nụ cười, chờ họ ngồi xuống, nàng mới mở miệng nói "Hai người ngồi ở đây chờ một chút, em đi rửa tay"

"Mẹ, mẹ phải nhanh một chút trở lại nha, nếu không tiểu Huyên Huyên sẽ ăn sạch ly kem của mẹ" Lôi Tử Huyên cầm ly kem chỉ còn một nửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dính đầy bọt sữa

Vậy ly kem kia của mẹ cho tiểu Huyên Huyên ăn" Lôi Dĩnh cười nói, từ trong túi xách lấy ra một bao khăn giấy đưa cho Cung Thần Hạo, có ý bảo hắn một lát nữa giúp tiểu Huyên Huyên lau

"Em biết phòng vệ sinh ở đâu ko?" Cung Thân Hạo đưa tay nhận bao giấy hỏi

"Ừ, lúc mới đến có để ý đến" Lôi Dĩnh gật đầu trả lời một cái, nàng ko phải con ngốc,nếu như không biết vị trí của nó thì cũng có thể tìm người hỏi nha!

"Thiên Mạch ca, chúng ta chơi vòng xoay ngựa gỗ đi!" Úc Tiêm Nhi lôi kéo Minh Thiên Mạch cười nói, truyền thuyết về vòng xoay ngựa gỗ, nhiều người cho rằng, vòng xoay ngựa gỗ là một trò chơi hạnh phúc, có người lại nói, vòng xoay ngựa gỗ sẽ minh chứng cho hai người yêu nhau, chỉ cần hai người thật lòng ngồi một con ngựa gỗ, ngựa gỗ sẽ chở họ đến một thiên đường hoàn mỹ, tình yêu của bọn họ sẽ trường tôn , cho nên nàng nhất định phải cùng Thiên Mạch ngồi

Minh Thiên Mạch nhíu mày một cái, cái trò chơi này chỉ có con nít mới thích đi "Em chơi đi, anh đứng bên cạnh chờ"

"Không muốn, Thiên Mạch ca, anh hãy cùng Tiêm Nhi ngồi một lần đi mà, mới vừa rồi , chỉ có một mình em chơi, anh đều đứng một chỗ đợi, lần này bất kể anh dùng lý do gì, anh cũng phải ngồi cùng em" Úc Tiêm Nhi quả quyết muốn cùng hắn ngồi, tay lúc lắc cánh tay của Minh Thiên Mạch, trong giọng nói mang chút vẻ làm nũng

Minh Thiên Mạch chân mày càng ngày càng thít chặt, nhưng mà hắn vẫn gật đầu đồng ý, nếu như ko đáp ứng nàng, nàng nhất định sẽ ko yên , quấy nhiễu, nếu là như vậy, thì không bằng hiện tại đáp ứng, đỡ cho lỗ tai bị tội

"a.... .... em biết Thiên Mạch ca tốt với em nhất, bây giờ chúng ta đến đó đi" Úc Tiêm Nhi kéo tay hắn, đi về phía "vòng xoay ngựa gỗ"

Đợi Lôi Dĩnh trở lại, Cung Thần Hạo và Lôi Tử Huyên đã giải quyết sạch toàn bộ số kem, hai cha con họ vui vẻ cười đến huyên náo "Em xong rồi, hiện tại muốn chơi cái gì?"

"Người một nhà chúng ta đến "mã thiên luân" đi!" Cung Thần Hạo ngẩng đầu chống lại ánh nhìn của Lôi Dĩnh đề nghị

"Mã Thiên Luân"? Nhớ trước kia có người nói qua, "mã thiên luân" là biểu tượng của hạnh phúc,là sợi dây liên kết của hai người yêu nhau thật lòng, không biết câu nói này có chính xác hay ko, nhưng nàng vẫn rất muốn ngồi vào "mã thiên luân", vì vậy đã cười, nói "Ừ, được!"

Cung Thần Hạo thấy nàng gật đầu đồng ý, liền ngay sau đó bồng Lôi Tử Huyên đang ngồi trên ghế lên "Đi thôi.... .......đến "mã thiên luân" nào!"

Lôi Tử Huyên cũng vui vẻ hùa theo "Đi đến "mã thiên luân" này.... ....." Đột ngột mắt nó sáng ngời, nhìn thấy bóng người quen thuộc, nó vội mở miệng hét lớn "Ba Mạch.... ....ba Mạch.... ......ba Mạch"

Lôi Dĩnh nghe được hét của nó, lòng "thịch" một tiếng, không cần trùng hợp như vậy chứ? Hắn cũng đến chỗ này? Không thể tin được, nàng ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy trước mặt đi đến hai, thì nàng lại có cảm giác bị bắt gian tại giường

ngay khi tiểu Huyên Huyên lên tiếng kêu người,Cung Thần Hạo đã chú ý đến hai người phía trước, hơn nữa hai người họ còn rất thân mật ở chung với nhau, khiến hắn ko tự chủ nhíu mày, vậy mà "hắn" bảo sẽ ko buông tay sao? Nhìn hắn hiện tại nhàn hạ ở bên phụ nữ khác đến khu vui chơi như vậy, Cung Thần Hạo thật hoài nghi tình yêu của hắn

"Ba Mạch.... ......" Đây là giọng nói của tiểu Huyên Huyên, chẳng lẽ Dĩnh và tiểu Huyên Huyên cũng đến, theo bản năng, hắn nghiêng đầu nhìn qua, tiểu Huyên Huyên đang hướng hắn vẫy tay nhỏ bé, mà nó lại đang được Cung Thần Hạo ôm trong lòng, tiểu Dĩnh lộ ra nét mặt tràn ngập kinh ngạc, xem ra nàng rất bất ngờ khi gặp hắn ở tình huống này

"Thiên Mạch ca, chúng ta đi chơi đi" Khi Úc Tiêm Nhi thấy Lôi Dĩnh, cánh tay nàng kéo hắn càng dùng sức hơn, Thiên Mạch ca là của nàng, nàng sẽ ko để ai cướp đi

Minh Thiên Mạch căn bản không để ý đến lời của nàng, thẳng bước đi đến chỗ tiểu Huyên Huyên, giờ phút này lòng hắn quặn đau, cả ánh mắt né tránh của Lôi Dĩnh, lại thật sâu khắc vào lòng hắn đau đớn, nếu sự thật giống như Dương đã nói, nàng sẽ chọn Cung Thần Hạo để ở chung thì, không.... ....... hắn sẽ ko cho phép sự tình này xảy ra, nhất quyết ko cho phép

"Thật là đúng dịp nha, không ngờ tới, ở chỗ này cũng có thể gặp ngài Minh đây" Cung Thần Hạo nhìn hắn dừng bước lại, đón đầu mở miệng nói, tay phải tự nhiên khoác lên vai Lôi Dĩnh, chứng tỏ quyền sở hữu, mà Lôi Dĩnh cũng ko phản kháng, bởi vì nàng bây giờ vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ

"Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy rất đúng dịp" Minh Thiên Mạch mặc dù treo móc nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, nhưng tim hắn đang rỉ máu, tại sao nàng ko cự tuyệt cái ôm của Hạo

Thấy một màn như vậy, Úc Tiêm Nhi rất vui, người đàn ông trước mắt này hẳn là chồng trước của Lôi Dĩnh đi! Quả là một người khôi ngô , thật khó hiểu tại sao người phụ nữ này lại muốn ly hôn với người đàn ông rất có sức quyến rũ này, đã vậy còn chạy tới giành Minh Thiên Mạch của nàng

"Ba Mạch, tiểu Huyên Huyên rất nhớ ba nha! Ba có nhớ tiểu Huyên Huyên ko?" Lôi Tử Huyên híp mắt to, cười hì hì hỏi Minh Thiên Mạch, nó mở vòng tay nhỏ bé, muốn ôm Minh Thiên Mạch

"Đương nhiên là có nhớ tiểu Huyên Huyên nha, ba Mạch mỗi ngày đều nhớ con đây!" Minh Thiên Mạch đưa tay muốn ôm tiểu Huyên Huyên, nhưng mà cánh tay trái lại bị Úc Tiêm Nhi dùng sức kéo, hắn nghiêng đầu nói với nàng "Tiêm Nhi, buông tay ra"

"Không buông" Úc Tiêm Nhi nói cứng, nàng ko buông, buông hắn để hắn chạy đến bên cạnh con ả kia sao

"Không biết vị tiểu thư này là?" Cung Thần Hạo có ý dò hỏi Úc Tiêm Nhi

Lôi Dĩnh nghe được câu hỏi của hắn, phục hồi tinh thần, lúc này mới để ý tới người phụ nữ bên cạnh Minh Thiên Mạch , hơn nữa còn là một người rất quen? Trong đầu cẩn thận lượt qua , mới nghĩ ra, cô gái xinh đẹp , đáng yêu này chính là con dâu "tiêu chuẩn" mà Minh phu nhân đã chọn lựa trong bữa tiệc kia, nhìn nàng kéo tay Minh Thiên Mạch, Lôi Dĩnh lại có chút nhẹ nhõm, nhưng mà nàng vẫn chưa điều tra kỹ việc này, thì lại bị người cắt đứt

"Tôi là vị hôn thê của anh ấy" Úc Tiêm Nhi ở ngoài sáng trả lời trước khi Minh Thiên Mạch mở lời, nói xong vẫn ko quên cho Lôi Dĩnh 1 ánh mắt khiêu khích

"A........ra là vị hôn thê!" Cung Thần Hạo cố ý lặp lại 3 chữ này, người đàn ông này cũng là một kẻ hoa tâm, vậy thì hắn càng ko có lý do để buông tay

"Ba, ko phải ba nói muốn đi mã thiên luân sao?" Lôi Tử Huyên nghe không hiểu chuyện người lớn, chỉ cảm thấy chuyện của họ thật nhàm chán, nó muốn ngồi "mã thiên luân" thôi

"Đúng vậy! 3 người muốn đến mã thiên luân sao? Vậy 3 người đi đi, tôi và Minh Thiên Mạch muốn chơi vòng quay ngựa gỗ" Úc Tiêm Nhi như cũ vẫn treo móc nụ cười tươi, chơi đi, chơi đi, không gặp nhau là tốt nhất!

"Vậy chúc hai người vui vẻ, tôi và bà xã đi trước" Cung Thần Hạo cũng không muốn nấn ná ở đây thêm, một tay ôm lấy Lôi Dĩnh, một tay ẵm tiểu Huyên Huyên lướt qua hai người đi về phía trước

Lôi Tử Huyên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, hướng về phía Minh Thiên Mạch kêu lên "Ba Mạch, tiểu Huyên Huyên đi trước đây, nhớ phải nhớ tiểu Huyên Huyên nha!" Kêu xong nó lại nằm trên vai Cung Thần Hạo, ánh mắt ngó nghiêng xung quanh

Lôi Dĩnh từ đầu đến cuối không mở miệng nói lấy một câu, bởi vì nàng ko biết nên nói gì, cũng ko biết phải làm gì để đối mặt hắn, cho nên nàng lựa chọn im lặng, lúc lướt qua hắn , nàng vẫn ko nhịn được nhìn hắn một lần, tổn thương tràn ngập trong mắt hắn, nàng lại một lần nữa tổn thương hắn, nhưng chuyện này ko phải là điều nàng muốn

Úc Tiêm Nhi nhìn bóng người đi xa, nụ cười sâu không ít "Thiên Mạch ca, chúng ta đến vòng xoay ngựa gỗ đi" Nói xong, liền kéo tay Minh Thiên Mạch, cũng ko chú ý đến vẻ mặt u buồn của hắn

Nàng cứ như vậy lướt qua hắn, ko nói tiếng nào, Minh Thiên Mạch ngồi trên ngựa gỗ, cặp mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mà Úc Tiêm Nhi ngồi phía sau cũng ko chú ý đến nét mặt của hắn, vẻ mặt mang theo sự vui vẻ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, chỉ cần như vậy, nàng đã hạnh phúc

________________________

Chơi cả ngày, ăn cơm tối xong họ mới trở về nhà, sau khi cùng Cung Thần Hạo nói tiếng chúc ngủ ngon, nàng liền ôm tiểu Huyên Huyên bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, giúp tiểu Huyên Huyên tắm rửa sạch sẽ, sau đó cũng trầm mình trong bồn tắm, hôm nay quả là một ngày mệt mỏi

Vén chăn lên, nằm xuống giường, nhưng ngay cả một chút buồn ngủ, nàng cũng ko có, vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện về ánh mắt bi thương của hắn, đem gối lót đầu kéo cao, nàng nâng mắt nhìn khoảng tối

Cũng ko biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại chợt reo, đưa tay cầm điện thoại, trên màn hình hiện lên số của hắn, nàng chần chờ 1 chút, rồi nhấn nút nghe

"A lô!" Lôi Dĩnh có chút run giọng, nhưng ngay cả nàng cũng ko phát hiện

"Là anh" Minh Thiên Mạch lúc này cũng vừa tắm xong, tựa vào giường gọi điện thoại

"Đã trễ thế này, vẫn chưa nghỉ ngời sao?" Thật ra thì nàng đã đoán được, hắn sẽ gọi điện thoại đến, nhưng mà ko ngờ lại trễ thế này

"Lời nói ngày đó của em còn hiệu lực ko?" Minh Thiên Mạch nhắc qua câu hỏi, trực tiếp hỏi vấn đề mình muốn biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.