Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 39: Thái Tử Nam Phượng




Vệ Thanh Phong biểu tình cương ở trên mặt, giống như đang tiêu hóa cái gì. Nửa ngày, tựa hồ hắn cuối cùng đã nghĩ thông suốt cái gì, từ cổ họng phát ra nụ cười khinh miệt.

“Ninh, lần này tôi nhận cậu báo ân, cậu và tôi thanh toán xong không còn thiếu nợ nhau. Nhưng cậu thật sự nghĩ rằng cứ như vậy liền thoát khỏi tôi? Nếu cậu thật sự muốn không có bất cứ dây dưa nào với tôi, nên giết tôi ở đây. Tình cũ quá khứ gì đều là chó má! Ninh, cậu vẫn quá ngây thơ, không thích hợp sinh tồn ở thế giới này. Còn có Ngô Hạo…” Vệ Thanh Phong quay đầu nhìn Ngô Hạo, “Ngay từ đầu ta còn nghĩ ngươi là một nhân vật có thể chống lại Lạc Dục Đan, không nghĩ tới ngươi lại yếu đuối như vậy. Chẳng qua chỉ là lời nói của một nô lệ, liền thả ta ra. Lực phá hoại của ta có bao nhiêu ngươi rất rõ ràng. Cơ hội bắt ta có lần đầu. không nhất định sẽ có lần thứ hai. Ngươi cũng ngây thơ như Ninh, không đủ làm việc lớn. Lòng tốt nói cho ngươi, tình nhân chỉ dùng để đùa, không phải dùng để sủng.”

“Ta nghĩ ta xử lý sự việc như thế nào không cần ngươi dạy ta, ngươi chỉ cần cảm thấy may mắn mình nhặt về một cái mạng là được rồi.” Ngô Hạo vừa nói vừa đem chìa khóa của còng tay ném qua.

Vệ Thanh Phong lạnh nhạt nhặt chìa khóa lên, mở ra còng tay của mình, đứng lên đi ra ngoài. Lúc lướt qua bên người Trạch Ninh, hắn thấp giọng nói bên tai Trạch Ninh, “Ninh, tôi nhất định phải có được cậu, cậu không thoát được tôi.”

Lúc này Trạch Ninh cũng không có đem những lời này làm thật, y cũng không cho rằng bản thân sẽ thua Vệ Thanh Phong. Nhưng y lại không nghĩ tới chính mình thật sự sẽ có một ngày rơi vào trong tay Vệ Thanh Phong.

Ngô Hạo nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện kim đồng hồ đã lặng yên hướng về phía năm giờ. Hắn quyết định không nghĩ về Vệ Thanh Phong đáng ghét nữa. mà là đi cùng nô lệ của hắn hưởng thụ thế giới hai người mà hắn đã chuẩn bị tốt.

“Ninh, đi lên thay quần áo, ta muốn mang ngươi đi ăn cơm.”

Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, đi ra ngoài ăn cơm? Lại là cái gì xã giao sao? Nhưng nhật trình của Ngô Hạo hình như không có hạng mục này.

“Nhanh đi, ta ở đại sảnh chờ ngươi.” Ngô Hạo cũng không có giải đáp nghi hoặc cho tiểu nô lệ của hắn, mà là thúc giục một tiếng, trong mắt lộ ra một tia thần bí.

Đi ăn cơm hẳn là trường hợp chính thức đi? Trạch Ninh do dự một chút, từ tủ quần áo lấy ra một cái áo bành tô dài thay.

Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh anh khí bức người từ trên thang lầu đi xuống, ý cười trong mắt càng sâu, ngay cả khóe miệng cũng không tự giác mà hơi hơi cong lên.

“Chủ nhân?” Trạch Ninh bị Ngô Hạo nhìn có chút lúng túng. Ánh mắt Ngô Hạo không là ôn nhu như nước cũng là mãnh liệt như lửa, chưa bao giờ trong ôn nhu mang theo ba phần thi ngược, trong thi ngược lại mang theo chút lửa nóng như vậy. Trạch Ninh không xác định chính mình có phải là làm sai cái gì hay không lại khiến cho chủ nhân lộ ra ánh mắt kỳ quái như vậy.

“Không có việc gì.” Ngô Hạo thu hồi ánh mắt xoay người liền đi ra ngoài, Trạch Ninh chỉ có thể vội vàng đuổi kịp.

Ngô Hạo không gọi lái xe, mà là tự mình từ gara lấy xe ra, trừ bỏ Trạch Ninh ai cũng không mang theo.

Nghi hoặc trong lòng Trạch Ninh càng sâu, Ngô Hạo đi ra ngoài xã giao mang chính mình không mang vệ sĩ còn chưa tính, ngay cả lái xe cũng không dùng, hơn nữa xe càng lái càng lệch, sớm đã đi ra khoải trung tâm ẩm thực của thành phố.

Trạch Ninh không có đem nghi hoặc của bản thân nói ra, y biết bất luận Ngô Hạo muốn dẫn y đi nơi nào y chỉ cần đi theo là được.

Ngô Hạo cũng không có đi đến chỗ khách sạn nào, xe của hắn dựng lại ở cổng của nơi từng đánh vỡ Trạch Ninh.

Đây là? Tâm tình Trạch Ninh càng ngày càng không yên, bên trong tầng tầng nghi hoặc thế nhưng có chút chờ mong. Chính là ở nơi này Ngô Hạo đánh vỡ y, cứu chuộc y. Chính là ở nơi này, Ngô Hạo lần đầu tiên muốn y, muốn thân thể cùng toàn bộ của y. Lần này Ngô Hạo lại dẫn hắn đến chỗ này là vì cái gì?

“Nhắm mắt lại.”

Trạch Ninh nghe lời nhắm mắt lại, tùy ý Ngô hạo dẫn y đi tới, sau khi chuyển qua mấy vòng Ngô Hạo để cho y ngồi xuống một cái ghế.

“Nhắm mắt, không được cử động.” Ngô Hạo chỉ để lại một câu như vậy liền rời đi. Trạch Ninh liền im lặng ngồi ở chỗ kia không hề động, không có mở mắt.

Trong phòng trải thảm rất dày, Trạch Ninh không nghe được Ngô Hạo đi chỗ nào, nhưng trong lòng y không hề có chút bất an, y biết Ngô Hạo nhất định sẽ trở về.

Trong lặng im, thời gian chậm rãi trôi qua, không biết qua bao lâu, Trạch Ninh lại bị Ngô Hạo dẫn đến một chỗ khác ngồi xuống.

“Mở mắt đi.” Ngô Hạo cúi xuống hôn, ở bên tai Trạch Ninh nhẹ giọng nói. Khoảng cách giần gũi làm cho Trạch Ninh tựa hồ có thể ngửi được mùi khói dầu như có như không trên người Ngô Hạo.

Trạch Ninh chậm rãi mở mắt, ngay nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt tất cả thanh âm của y đều bị ngăn trong cổ họng, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.