Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 90: Thú Hoàng hiện thân!




Chở Quyên về tới nhà trọ, thấy sao hôm nay mấy đứa xóm trọ của tôi trang hoàng dữ quá, treo đèn sáng rực cả xóm luôn vậy. Xe thì quăng hết ở bên ngoài đường để lấy chổ trống, nhưng mà hình như tôi thấy có gì đó sai sai thì phải @@

Quyên bước xuống xe, nhìn tôi cười mỉm, tay nâng cái bánh kem kia lên rồi nói với tôi.

_Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé, giờ thì vào trong đi nào, còn có bất ngờ dành cho anh đấy!

_Ơ -tôi nghệch mặt ra, mặt ngu dần đều theo từng lời Quyên nói.

Rồi em đi trước, dẫn tôi tiến bước về phía cuối dãy trọ, nên tiếng nói cười rộn ràng cả lên, nơi mà ánh sáng vẫn đang lấp lánh cả một khu vực. Tôi đơ người ra, chỉ biết chập chững bước theo sau lưng Quyên mà thôi. Bất ngờ! Thật sự khá là bất ngờ khi em nói thế, nhưng mà em còn nói có 1 bất ngờ khác nữa kia mà.

Và đúng là bất ngờ thật!

_Ơ... -tôi đứng ngây người ra, khi tôi đến được với cái khoảng sân cuối dãy trọ.

Trước mắt tôi, những gương mặt thân quen đang cười nói vui vẻ, rồi khi thấy tôi, chúng nó đều lao tới mà hỏi thăm sức khỏe.

_Cái DM nhà mày mất tích lâu quá rồi đấy -thằng K mập quàng cổ tôi.

_Tính trốn anh em hả mày -thằng V heo tay cầm chai rượu chỉ vào mặt tôi.

Rồi sau hai thằng nó là đám anh em thời cấp ba của tôi, thằng A, thằng Đ, rồi nhỏ Thy, chị em nhỏ Linh, và có cả thằng Hưng với DThuỳ cũng có mặt nữa, chẳng hiểu hai đứa này bay vào đây từ khi nào nữa.

_Tụi mày... -tôi xúc động chẳng nói nên lời.

_Tránh ra nước sôi nước sôi -nhỏ Hương tay cầm cái nồi to tổ bố đi ra, sau lưng là nhỏ Lan, và MNgọc, và...MThư.

Chút gì đó ngạc nhiên xuất hiện trong tôi, khi mà em lại 1 lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, 1 vị khách không mời mà đến. MThư có vẻ ngại khi gặp tôi, do đó MThư chỉ cuối đầu chào tôi, rồi líu ríu đi theo MNgọc để phụ việc.

Hôm nay là ngày vui, thôi thì tôi cũng chẳng muốn nhắc tới chuyện cũ làm gì cho buồn, tôi gật đầu chào lại MThư, rồi cười với MNgọc 1 cái.

Hôm nay MNgọc khá là xinh trong bộ váy ngắn, nhìn muốn sặc máu mũi mổi khi nhỏ cười vậy, tính ra cũng đã khá lâu rồi tôi mới được gặp nhỏ đấy.

_Thôi dọn đủ hết rồi, nhập tiệc đê -thằng A hét to ra lên.

Cả đám quây quần bên đống thức ăn đầy vun kia, an toạ cả rồi tôi mới có thể hỏi những cái thắc mắc của tôi từ nãy đến giờ.

_Ê mà sao tụi bây gom về đây hết được hay vậy -tôi hỏi đám bạn.

_Haha thì Quyên đó, Quyên dt gọi tụi tao tới đây để phá cái sinh nhật của mày -thằng K mập nói.

_Ngon đòi phá sinh nhật anh à mập -tôi nhướng mắt với nó, tay chụp lấy chai rượu nở nụ cười bí hiểm.

_Ấy đại ca bình tĩnh đê -nó cười hoà.

_Rồi ai chủ mưu cái bữa tiệc này? -tôi thắc mắc

_Là Quyên với hai nhỏ nữa, tên gì tao quên rồi -thằng A lên tiếng

_Ủa ai ta -tôi khó hiểu.

_Là Yến với My á anh, hai bạn đó giúp em làm nên buổi tiệc này á -Quyên lên tiếng.

_Ơ nhưng sao hai nhỏ biết em, với lại hai nhỏ đó đâu biết sinh nhật anh đâu -tôi ngờ nghệch.

_Hì thì hôm bữa em gặp anh ở quán cafe á, rồi sau này em lại quán đó tìm anh mà không thấy, rồi hỏi My, rồi quen từ lúc đấy luôn - Quyên cười.

_Ra vậy, à mà hai nhỏ đó đâu -tôi thắc mắc khi hai nhân vật đứng sau kia chẳng thấy có mặt ở nơi đây.

_Hai người đó có việc rồi, nên không đi được -Quyên nói.

_Ừ nhưng mà sao hai con kia nói tối nay liên quan hả -tôi hỏi nhỏ Hương.

_Hihi thì giấu N chứ sao, biết trước mất vui -Hương cười híp mắt

_Ờ ờ giờ thì vui rồi nè.

_Thôi nhập tiệc đê nào, nói chuyện quài đồ ăn nguội hết -thằng A càu nhàu

_Nâng ly đi mọi người, hôm nay xin cám ơn tất cả nhé, làm cho N bất ngờ quá, nhưng trên hết vẫn cám ơn em nhé Quyên, vì em mà anh mới có được 1 buổi sinh nhật đáng nhớ như thế này -tôi đứng lên dõng dạc nói, rồi quay xuống nhìn Quyên cười biết ơn.

_Nói nhiều quá, uống đi mày -thằng V đưa tôi lu rượu.

_Xin cám ơn tất cả -tôi nốc trọn nguyên ly, xem như là lời cảm ơn của tôi dành cho tất cả những người bạn đang ngồi ở đây, cùng tôi đón cái sinh nhật lần thứ 18, đón cái thời khắc mà tôi đã có thể làm những việc trên 18+, hay nói cách khác là chính thức có thể đi bốc lịch được rồi.

Buổi tiệc diễn ra vui vẻ, có thể xem như đây là cái sinh nhật mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, tuy rằng không được ở cùng bên gia đình để đón lấy cái khoảnh khắc bước sang tuổi 18,cái tuổi chập chững vào đời, nhưng mà ít ra tôi còn có những người bạn, còn có Quyên, còn có MNgọc bên cạnh... nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho tôi hạnh phúc lắm rồi.

Nhìn đám con trai chí choé cãi nhau, rồi lại quăng cho nhau những cái ánh mắt hậm hực, nhưng rồi 1 ly rượu xoá tan tất cả, lại ôm lấy nhau cười hề hề như những đứa trẻ. Bạn tôi là thế đấy, chân thật, giản dị, tự nhiên, luôn sống chết có nhau, luôn kề vai sát cánh bên tôi mỗi khi có chuyện xảy ra. Bạn là bạn, còn bè là bè, nhưng đối với tôi tôi không xem những đứa này là bạn, mà còn hơn thế, vì chúng không hẳn chỉ là bạn, chúng còn thân với tôi như những anh em trong cùng gia đình. Mãi mãi là bạn nhé, những người anh em.

Nhưng trong cuộc vui này lại có 1 người thầm lặng. Là MThư, trong suốt cái thời gian mà buổi party kia diễn ra, MThư chỉ ngồi cuối đầu, chẳng buồn nói chuyện với ai cả, lâu lâu nhỏ mới mở miệng đáp lời lại với MNgọc, hay với Quyên, rồi tiếp tục trở lại cái vẽ im lặng kia. Nhìn em như cách biệt với mọi người ở đây, hay nói đơn giản em chỉ ở đây cho có mặt mà thôi, thật sự tôi chẳng thể biết là thật lòng em muốn đến chúc mừng sinh nhật tôi, hay chỉ đơn giản là đáp lại lời mời của Quyên chăng.

Hai chai rượu hết nhẵn, nhưng vẫn chưa đủ để thấm tháp vào đâu so với sức uống của bọn tôi. Nhưng cũng phải tạm dừng để đến cái phần cầu nguyện. Ừ thì làm cho có lệ vậy thôi, vì trước giờ tôi cầu nguyện có bao giờ thành sự thật đâu, những người tôi yêu toàn bỏ tôi mà ra đi hết cả rồi...

Chấp tay nguyện cầu, tôi nhắm mắt lại lẩm nhẩm cái lời cầu nguyện trẻ con của mình như mọi năm. Kết thúc, tôi vừa mở mắt ra cũng là lúc đại chiến bắt đầu =]]

Quyên đang ở sát bên tôi, tôi nhanh tay quẹt bánh kem trét vào má em rồi chạy biến đi, trước khi Quyên nhận ra được điều gì thì tôi đã chạy đi mất rồi.

_Áaaa! Anh đứng lại đó cho em- Quyên quẹt tay 1 vệt kem, rồi dí theo tôi.

Có vẻ như tôi là động lực khai nguồn cho trận chiến, cả đám liền nhào tới cái bánh kem, quẹt lấy quẹt để kem rồi dí nhau mà trét, mà ném nhau, làm hỗn loạn cả 1 góc sân.

Nép mình sau cánh cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm khi Quyên không đuổi kịp tôi. Nhưng bù lại, 1 dáng người nhỏ nhắn nữa đã tách khỏi đám đông, tiến bước ra phía ngoài đường, nơi bóng tối đang bao trùm. MThư vừa đi lững thững, đôi lúc lại ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy sao kia, nhìn em u buồn khó tả. Tôi lặng lẽ rời khỏi chổ núp, đi đến bên cạnh em.

_Sao lại buồn thế -tôi hỏi.

_Ơ... đâu có đâu -em giật mình, lấy tay lau vội đi những giọt nước mắt, nhưng em vẫn không quay lại nhìn tôi.

_Sao thế? -tôi hỏi lại.

_Hì không gì đâu, sao anh lại ra đây?

_Né trận chiến kia thôi.

_Vậy à -em nói, rồi lại im lặng, ngước mắt lên nhìn bầu trời.

_Nay sinh nhật anh mà, anh không muốn thấy em buồn đâu -tôi nói, có chút ngập ngừng. Dù sao thì trong tôi cái tình cảm dành cho em vẫn còn rất lớn, rất nhiều.

_Hì em đâu buồn đâu. À quên chúc anh sinh nhật vui vẻ nha, luôn thành công trong cuộc sống -em cười nhẹ nhàng.

_Cảm ơn em. Mà thôi vào trong đi -tôi nói, định quay vào trong luôn.

_Anh này...

_Sao em? -tôi quay mặt lại khi nghe em kêu

Em ôm chầm lấy tôi, vòng tay em xiết chặt lắm. Tôi bất lực đứng đó, đưa mắt nhìn vào bóng tối sâu thẳm, tay tôi thả lỏng, nửa muốn ôm em, nửa lại không, hai bàn tay cứ giơ lên định ôm lấy em, rồi lại bất lực buông thỏng xuống.

_Cho em ôm anh lần cuối nhé -em thủ thỉ

Yên lặng hồi lâu, em cũng buông tôi ra, chút bối rối hiện lên trong đôi mắt em, nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi.

_Mình vào trong thôi -tôi nói, rồi bước vội trở lại với mọi người luôn.

Em đứng đó giây lát, rồi cũng bước theo tôi. Xem như là lần cuối em nhé, có duyên không phận thì tình mình chỉ đến được tới đó mà thôi. Mỉm cười cho qua, dù sao thì hôm nay cũng là ngày sinh nhật của tôi, không nên phải buồn vì những chuyện đã qua đó nữa.

Lúc này thì mấy đứa kia đang tẩy trang khuôn mặt đầy vết kem, may mà tôi chẳng dính miếng nào cả. Mặt nhỏ MNgọc trắng xoá đầy kem, còn Quyên thì hai bên má nhìn hài lắm.

Tan tiệc, cả đám kéo nhau ra về, chỉ còn lại đám thân thích mà thôi. MThư thì có xe rước rồi, chiếc Nexus màu đen, và thằng Thắng rước. Giờ thì chỉ còn lại Quyên với MNgọc. Còn mấy đứa kia thì về hết rồi.

Hai nhỏ phụ tôi dọn dẹp, rồi trưng dụng luôn căn phòng của tôi hôm đó làm chổ ngủ, đẩy tôi xuống sàn =]] khổ ghê vậy.

Sáng hôm sau thì ra sân bay sớm, để đưa thằng Hưng với DThuỳ bay về ngoài HN.

_Lâu quá mới gặp mày, mà chẳng ngờ lại phải chia tay sớm quá. -tôi nói

_Ừ tại tụi tao cũng bận học mà, vào thăm mày vậy thôi cũng vui rồi -thằng Hưng nói.

_Hì à mà MThuỳ lúc này sao rồi DThuỳ -tôi hỏi.

Chút gì đó bối rối hiện ra trong hai đứa nó, rồi DThuỳ cũng nói với tôi

_Chị hai đang đi cai nghiện anh à.

_Sao thế -tôi ngạc nhiên

_Nó xài đá, bị công an phát hiện nên đưa vào trung tâm cai nghiện rồi -thằng Hưng thở dài.

_Haizz thiệt là... à cho anh gửi lời hỏi thăm cô Lan nha em.

_Dạ em biết rồi.

_Thôi hai đứa tao vào đó đây, hẹn gặp lại nhé mày -thằng Hưng vỗ vai tôi.

_Ừ tạm biệt -tôi vẫy tay chào hai đứa nó.

Trên đường trở về nhà trọ, tôi lại đắng đo suy nghĩ. Hai người con gái, hai tính cách, hai số phận, MThư thì rời bỏ tôi, còn MThuỳ thì lại nhiều toan tính quá, giờ thì lại vướng vào ma tuý, thiệt chẳng ngờ được mà. Hi vọng sau này MThuỳ hiểu chuyện hơn, sống tốt hơn, còn MThư thì... chúc em hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.