Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 47: Giết chết mỹ nhân nhi, đáng giá!




Ánh mặt trời sớm đã bao trùm kinh thành Tebe rộng lớn, dát lên mái cung điện những màu sắc rực rỡ. Trong đại điện của hoàng cung Ai Cập, vị sứ giả đột ngột đến từ Hittite bất chợt đến và cũng bất chợt rời đi.

Adonis nhìn pharaoh trẻ tuổi của Ai Cập, nói ra những lời khách sáo để từ biệt rồi ra về. Asisu không xuất hiện. . . con bé hận ông đến mức này sao? Menfuisu nhìn thấy ánh mắt của Adomis, hắn cũng phần nào đoán ra mọi chuyện. . . Nhưng nàng không muốn gặp, hắn nhất định sẽ không để ông ta chạm mặt nàng.

Kết thúc những nghi lễ thủ tục cần thiết, đoàn sú giả lại lên đường trở về Hittite, Adonis bước vào trong xe ngựa. Ông đưa mắt nhìn người đang ngồi sát vách trong cùng, Izumin nhắm chặt đôi mắt lại, môi mím chặt đến nỗi trắng bệt. Trên lồng ngực nơi trái tim, bi quấn băng vải trắng, máu đang theo miệng vết thương mà rỉ ra ngoài.

Chỉ chệch một chút. . . một chút nữa thôi, thì nàng . . . đã giết chết anh rồi, An him lặng rời khỏi Ai Cập. Hình ảnh của nàng tối hôm đó sáng rực trong tâm trí của anh, đôi mắt đen láy chỉ còn lại sự hận thù lấn áp. . . không còn chút tình cảm mong manh mà trước đây anh ảo tưởng thuộc về mình.

Hết rồi. . . thật sự hết rồi. . . Izumin ngã đầu vào thành xe ngựa, con tim tan nát đến nỗi nó không còn cảm nhận được điều gì nữa. Nếu so với lần trước anh nghĩ rằng nàng đã chết, thì sẽ chẳng là gì. . . nhưng. . . biết nàng còn sống mà hận thù anh. . . thì cũng khac nào giêt chết anh lần nữa. . .

Asisu, nàng đúng là lời nguyền cay độc nhất trong cuộc đời của Izumin. . . một lời nguyền mà anh sẽ vui vẻ chấp nhận,. . . cho dù phải chết đi nữa. . .

Một góc của cung điện nhìn thẳng ra ngoài cổng thành, Asisu thu mình trong chiếc áo choàng rộng, tránh những cơn gió gào thét xung quanh. Nàng đứng ở nơi đó, nhìn ra ngoài thành, dõi theo đoàn người đang dần dần đi xa.

Nàng cũng nhắm chặt mắt lại, cuối cùng thì nàng vẫn không thể rat ay được,. . . mũi kiếm đâm chệch tim của hắn chỉ 1mm. Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm tưởng chừng đã đâm xuyên qua trái tim hắn. . . nàng đã. . .

Asisu mở bừng mắt, cho dù nàng không thể xuống tay nhưng nàng nàng cũng không thể để hắn lại, nàng yêu cầu Adonis phải trở về. . . Cơn gió càng thổi mạnh hơn, hất tung mái tóc đen của nàng. . . tình yêu này. . . nàng đã tự tay chặt đứt nó rồi. . . Đưa tay sờ lên nơi trái tim mình đang đập, đau quá. . . . Thật sự đau quá!

Kirke được thả ra ngay sau khi Adonis trở về Hattusa, bà bước ra khỏi nhà giam từng bước một. Ở quá lâu trong nơi u tối khiến bà chưa kịp thích ứng với ánh sáng mặt trời chói chang.

Adonis đến đón bà, Kirke cười nhạt rồi bước qua ông, mà không thèm ngoái đầu lại. Bà không muốn chờ đợi nữa, tình yêu này. . . coi như là sai lầm của bà đi. . . Ngày hôm đó, Kirke đã rủ bỏ thân phận sát thủ, chính thức khoác lên mình trang phục nữ tư thế thần điện thái dương.

Vị trí vốn thuộc về bà cách đây đã hai mươi năm rồi. . . Kirke cầm trên tay quỳên trượng của tư tế, lướt qua Adonis đang nhìn bà. Một lần bỏ lỡ, hối hận cả đời. . . từ nay . . . chấm dứt mối vấn vương. . .

Carol mệt mỏi ngủ gục trên chiếc bàn bên cạnh giường bệnh, mặc dù đã thử mọi cách nhưng lại không có cách nào hiệu quả cả. Bệnh tình của Minosu càng ngày càng tệ hơn, đến lúc này nàng đã thật sự không biết nên làm gì.

Bà Nafutera bước vào từ cửa chính, nhẹ nhàng đánh thức nàng dậy, chuyển cho nàng lá thư từ Ai Cập, do chính tay Menfuisu viết. Đọc xong bức thư ấy, Carol như choàng tỉnh giữa cơn mê, nàng nghiêm túc nhìn về phái giường bệnh, rồi nahnh chóng bước ra ngoài.

Bây gời đã không còn là chuyện cá nhân của nàng nữa rồi, nếu giải quyets không khéo sẽ trở thành vấn đề của cả hai quốc gia. Menfuisu nói chắc chắn có kẻ gở trò. . . và Asisu sẽ sớm đến đó nên bảo nàng phỉa tuyệt đối cân thận.

Cơn gió biển mang theo hơi mát lành thổi đến Carol, lần đầu tiên trong suốt máy ngày qua, nụ cười lại nở trên môi của nàng. Sự ấm áp lan tỏa từ tận trái tim, chỉ hai chữ “Cẩn thận” của anh đã khiến nàng cảm thấy ấm lòng.

Ánh mặt trời vừa lên dát vàng rực rỡ, dưới nắng sớm cánh chim hải âu chao lượn không ngừng. Chói mặt và rực rỡ hơn bao giờ hết, Carol nhìn về phía đó, nàng có cảm giác. . . mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng trước hết phải giữ mình cho đến khi Asisu đến đây, tuyệt đối không thể để mình bị lơi dụng làm quân cờ chống lại Ai Cập. Là một hoàng phi, nàng phải học cách bảo vệ con dân của mình, cuộc chiến chỉ mới nắt đầu mà thôi.

Amuntaket nằm dài trên người nàng, nhất quyết không cho nàng đi, khuôn mặt đẫm nước mắt của thằng bé níu chân nàng lại. Asisu đau lòng dỗ dành nó, quả thật nàng trở về chưa được bao lâu đã phải rời xa con mình.

Nhưng Minoa đường xa lại nguy hiểm không lường được, nàng làm sao có thể mạo hiểm đem con mình theo kia chứ. Lita đón lấy Amun từ tay nàng, dịu giọng dỗ dành thằng bé, cuối cùng nó cũng phụng phịu hôn lên trán nàng rồi vẫy bàn tay nhỏ bé tiễn nàng rời đi.

Asisu bước lên thuyền, con thuyền hoàng gia Ai Cập xuất phát đến Minoa trong sự chứng kiến của rất nhiều người. Menfuisu tự tay đỡ nàng xuống thuyền, dặn dò lần cuối: “Tỷ nhất định phải bình an trở về.”

Asisu phì cười vẫy tay với hắn, từ phía xa nàng nhìn thấy áo choàng của một người đứng đó. Vì ở xa quá nàng không thể thấy được hắn đang vui hay buồn, chỉ biết đến khi con thuyền của nàng khuất dạng, hắn vẫn đứng đó mãi trông theo.

Hassan thở dài nhìn bờ sông Nile vắng lặng, nàng. . . hắn mãi mãi không bao giờ có được trong tay. Hắn quay gót trở về đại điện, cũng nên chuẩn bị một chút, nếu Minoa có hành dộng gì gây bất lợi cho nàng, hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.