Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 41: Ta nguyện ý ở lại!




Bạch Tâm Nhu tức giận đến hai mắt phun lửa, chà chà chân, hướng Nguyệt Nga hừ nói: “Không nghĩ tới hắn thật muốn cầu hôn nữ nhân ngốc nghếch kia, hiện tại ta phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Nguyệt Nga chạy nhanh nắm lấy tay tiểu thư nhà mình, vươn tay làm tư thế “im lặng”, nhỏ giọng nói:“Tiểu thư, nói nhỏ thôi, đừng để cho bọn họ phát hiện, nếu không ngốc quận chúa kia không cười nhạo chúng ta mới là lạ.”

Bạch Tâm Nhu hừ lạnh một tiếng, hé ra dung nhan xinh đẹp nhưng lại đỏ bừng giống quả hồng lớn, một tay đánh vào núi giả, bị đau nói:“Chim trĩ làm sao có thể xứng với phượng hoàng? Tĩnh vương chỉ có thể là của ta, ngoài ta, ai cũng đừng mơ có thể tới gần hắn.”

Giờ phút này, nữ tử nằm trên tháp mỹ nhân sớm đã để ý tới nam nhân đang nhìn mình, liền chậm rãi ngồi thẳng dậy, bộ dáng này vô cùng giống một con mèo Ba Tư cao quý đang buồn ngủ .

Lại nhìn trong tay nàng cầm một cuốn sách, Lan Lạc Tô nhịn không được khinh miệt nói:"Không biết chữ cũng đừng làm ra vẻ mình tiểu thư khuê các!”

Bạch Tâm Nhị không giận không oán, con ngươi đen như mực thản nhiên lóe lên mỉa mai, như trước lười nhác ngồi ở trên tháp, không có chút ý muốn đứng dậy hành lễ với Lan Lạc Tô, cố ý hách xì một cái nói:“Xin hỏi Vương gia tới nhà của ta, có chuyện gì? Nếu không có việc gì, ta còn muốn tiếp tục ngủ, không rảnh để tiếp ngài !”

Lan Lạc Tô vừa nghe, hé ra khuôn mặt tuấn tú cứng rắn giống như tảng đá, ở trong lòng nàng, ngủ so với hắn còn quan trọng hơn, xem một Vương gia như hắn là cái gì .

Lan Hải bởi vì chuyện bị bắt đứng đợi ngoài cửa lên tức giận, bây giờ lại thêm chuyện ngốc quận chúa dám vô lễ với chủ tử của mình, lúc này nhịn không được hướng Bạch Tâm Nhị quát:“Quận chúa, đây là đạo đãi khách của ngươi? Một chút phong thái của quận chúa cũng không có, ta khinh, ngươi xem Vương gia nhà ta là cái gì?”

Lan Hải nói xong, Lan Lạc Tô tắc hướng hắn vẫy tay mạnh một cái, trầm giọng nói:“Lan Hải, câm mồm.”

Bạch Tâm Nhị vô lễ, không có nghĩa là người của hắn cũng như vậy thất lễ, nàng dám kiêu ngạo với hắn, hắn sẽ làm nàng trả giá thật lớn.

Bạch Tâm Nhị thản nhiên nâng mắt, hướng Lan Lạc Tô không lạnh không nhạt nói:“Không có việc gì, ta cũng không cùng hạ nhân chấp nhặt.”

“Ngươi......” Một câu này khiến sắc mặt Lan Hải đỏ lên, toàn bộ mặt mũi đều không còn.

Tuyết Thiền khinh thường liếc Lan Hải liếc mắt một cái, ai kêu hắn bình thường ỷ vào được Tĩnh vương xem trọng diễu võ dương oai, còn dám lớn tiếng với quận chúa của các nàng, quả thật là tìm chết.

Quận chúa một câu hạ nhân, trực tiếp đem thân phận của hắn nói ra, xem hắn về sau còn dám kiêu ngạo.

Bạch Tâm Nhị sau khi nói xong, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn theo trên người Lan Hải chợt lóe mà qua, chậm rãi đứng lên, bộ dáng xa cách mà đạm mạc, trong mắt là nồng đậm khinh thường cùng trào phúng, hướng Lan Lạc Tô khẽ nhún người thi lễ, chỉ vào bàn đá bên cạnh nói,“Vương gia mời ngồi!”.

Lan Lạc Tô chắp tay, đồng dạng thi cái lễ, theo sau khinh thường nâng mắt lên, khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhíu mày nói:“Không cần, hôm nay ta đến, là nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng, cầu hôn quận chúa .”

“A?” Bạch Tâm Nhị nghe xong, cố ý vãnh tai, đột nhiên cười to nói:“Ta không có nghe lầm đi, đệ nhất tài tử, đường đường là một Vương gia thế nhưng lại hướng ta, ngốc quận chúa cầu hôn, thật sự là thiên hạ chê cười! Vương gia, ngài đừng đùa ta !”

Bạch Tâm Nhị cười đến thập phần châm chọc, Bạch Tâm Nhu núp ở sau núi giả phía đối diện tức giận đến cắn chặt răng, nắm chặt quyền.

Cầu hôn, thật là cầu hôn, không nghĩ tới nam nhân nàng một lòng yêu mến lại cầu hôn tiện nhân Bạch Tâm Nhị kia, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Lan Lạc Tô lạnh lùng cắn răng, muốn phát hỏa, lại nhớ tới cảnh cáo của Hoàng Thượng, cố gắng nhịn xuống tức giận trong lòng, tiếp tục nói:“Đây là do Hoàng Thượng ban hôn, Hoàng Thượng khen ngợi quận chúa dịu dàng hiền thục, cung hậu thuần lương. Quận chúa đừng để trong lòng, chuyện trước kia là do ta không đúng, cho nên ta đặc biệt mang theo sính lễ đến cầu hôn, hy vọng quận chúa quên đi chuyện trước kia, về sau ta sẽ đối xử tử tế với ngươi. Lan Thâm, Lan Hải, đem sính lễ mang lại đây.”

Lan Lạc Tô vẻ mặt tự tin nói xong, nhìn về phía Bạch Tâm Nhị đang chăm chú lắng nghe. Bạch Tâm Nhị trên mặt không chút sợ hãi, trầm ổn bình tĩnh, trong lòng oán thầm, hắn rõ ràng là vì vị trí thái tử mới đến cầu hôn, lấy lại thể diện đã mất trước mặt Hoàng Thượng, ý đồ làm cho Hoàng Thượng lại trọng dụng hắn, cái gì mà dịu dàng hiền thục, người hắn nói căn bản không phải là nàng.

Thấy hai huynh đệ Lan Thâm, Lan Hải nâng hai giương sính lễ đỏ thẩm lại đây, Bạch Tâm Nhị kinh ngạc nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Thấy Bạch Tâm Nhị có chút kinh ngạc, Lan Lạc Tô lúc này tự tin tràn đầy ngẩng cao đầu, nghĩ rằng, xem nàng như thế nào giả vờ trấn định.

Vừa rồi vẻ mặt nàng còn bình tĩnh, bây giờ nhìn thấy sính lễ rồi liền cảm thấy vui mừng kích động ?

Hắn chỉ biết, nàng muốn dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với hắn, muốn dùng phương thức này khơi dậy hứng thú của hắn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã lộ nguyên hình, nữ nhân như vậy thật đúng là làm cho hắn cảm thấy ghê tởm.

Không nghĩ tới, một đôi mắt lạnh nhạt của nữ tử ở trên hai giương sính lễ mà đảo qua, nhíu mày hướng nam tử nói:“Vương gia nhắc tới cầu hôn, chỉ mang đến có như vậy? Xem ta là Tam muội sao ?”

Ngụ ý là nói, Bạch Tâm Nhu giá rất rẻ, chủ động đưa lên cửa.

Bạch Tâm Nhu núp sau núi giả nghe thấy như vậy, cảm thấy hai bên tai đỏ lên, buồn bực trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, nữ nhân ngốc nghếch này, nhưng lại âm thầm nói nàng không đáng tiền, tức chết nàng !

Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt nói xong, vừa chuyển mắt liền nhìn thấy sau núi giả lộ ra một góc áo màu hồng nhạt, Bạch Tâm Nhu muốn xem nàng diễn trò, nàng sớm nhìn thấy nàng ta, chẳng qua là không vạch trần mà thôi, khiến nàng ta ở trong chỗ tối sốt ruột.

Cái này tử, Lan Lạc Tô sắc mặt càng thêm khó coi , hắn thập phần kinh ngạc nâng mắt, ngạc nhiên nhìn nữ tử chói lóa trước mắt, không thể tin nói:“Vậy ngươi trước kia?”

Trước kia nàng không phải rất thích hắn, nay nàng, cả người tràn ngập linh tính, tinh linh thông thấu, hắn phát hiện hắn lại như thế nào cũng nhìn không thấu nàng.

Bạch Tâm Nhị hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt tiêu sái nói:“Trước kia là trước kia, đáng tiếc, hiện tại, ta đã không còn thích ngươi. Vương gia vẫn là mời trở về đi, ta Bạch Tâm Nhị, không xứng với ngươi!”

Đang nói đến đây, Bạch Tâm Nhu phía sau nghe được vừa đố kị lại vừa cao hứng, đố kị là nam nhân của nàng nhưng lại cầu hôn nữ nhân ngốc nghếch kia mà không phải là nàng, cao hứng là nàng ta này lại cự tuyệt Tĩnh vương cầu hôn, nếu Tĩnh vương thật sự cầu hôn không thành, vị trí Tĩnh vương phi kia nhất định thuộc về nàng.

Nhưng nàng có một chút nghi hoặc, trước kia Bạch Tâm Nhị rất thích Tĩnh vương, vì hắn có thể không muốn sống, không nghĩ tới hiện tại nói không thích sẽ không thích, thật sự rất kỳ quái.

Chẳng lẽ đúng như nàng suy nghĩ, Bạch Tâm Nhị đã thay đổi không còn là ngốc quận chúa như trước kia, hoặc là bị quỷ nhập?

Nếu thật như vậy, vậy thì tốt rồi.

Lời này nói ra, cả người Lan Lạc Tô không khỏi cứng đờ, không biết phải làm như thế nào, vừa nghe nàng nói không thích hắn, tâm hắn thế nhưng có chút ẩn ẩn đau, đây là vì sao?

Bạch Tâm Nhị thấy núi giả sau kia phiến phấn y rung động, giờ phút này chắc Bạch Tâm Nhu đang vui mừng đến phát điên rồi, lập tức ánh mắt hơi đổi, trong lòng nghĩ ra kế sách, hướng Lan Lạc Tô ý cười trong suốt nói:“Nhưng mà, nếu Vương gia có thể vì ta hái sao trên trời xuống, ta đồng ý lời cầu hôn của ngài.”

“Ngươi......” Lan Lạc Tô khóe miệng lạnh lùng gợi lên, Bạch Tâm Nhu sau núi giả vẻ mặt đầy cô đơn, cả người phát run, nàng thật muốn lao ra ngoài, bóp chết Bạch Tâm Nhị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.