Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 14




Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, hai ngày này toàn bộ Lâm gia đều bận đến tối tăm mặt mày, thành viên mới Mông Hiểu Dương hết ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, thảnh thơi dường như đính hôn không phải là y.

Kỳ thật cảnh tượng chân thực là, Mông Hiểu Dương nôn nóng sợ hãi kinh khủng, đặc biệt là lúc sáng nay, y cảm thấy chùn bước, hoàn toàn không muốn đi ra ngoài chút nào!

Không đợi y lùi bước, Lâm phu nhân và Lâm Cẩn liền lôi kéo y đi thay lễ phục phải mặc hôm nay. Tiếp nhận y phục, Mông Hiểu Dương nghiêng mình đi vào phòng thay đồ. Thật sự là y không có biện pháp bình tĩnh, không hề cố kỵ mà thay y phục trước mặt một 'nam' nhân đã sinh hai đứa con.

Bỏ qua khuy áo bằng bảo thạch, bộ lễ phục màu trắng này cũng coi như là đơn giản lại trang nhã, Mông Hiểu Dương nhìn vào gương ngắm ngía trái phải một hồi, hài lòng gật đầu, lúc này mới mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài.

Mông Hiểu Dương: Mình đẹp trai như vậy, có khi nào sẽ bị ghen tị không ta?

Lâm Hô mặc lễ phục màu đen cùng kiểu dáng với Mông Hiểu Dương, không biết đã đứng ở đây từ khi nào, Mông Hiểu Dương vừa ra tới liền vừa vặn cùng Lâm Hô đối diện. Nhìn Mông Hiểu Dương từ trên xuống dưới, lễ phục đặt may mặc ở trên người y có một loại dụ hoặc thản nhiên, đảo mắt, Lâm Hô thu hồi đường nhìn trên mông cùng đôi chân dài thẳng tắp của y.

"Bộ y phục này rất hợp với em." Đặc biệt chờ đến lúc anh cởi nó.

Tại thời điểm Lâm Hô nhìn Mông Hiểu Dương, y cũng đang nhìn Lâm Hô, bộ lễ phục màu đen cùng kiểu mặc ở trên người Lâm Hô, dĩ nhiên là càng khốc suất cuồng bá duệ hơn mình, làm cho trong lòng Mông Hiểu Dương rất bất bình.

"Đương nhiên, cũng không nhìn là ai đang mặc." Liếc Lâm Hô một cái, tuyệt không thừa nhận bản thân đố kị dáng người của anh ta.

Lâm phu nhân cười đi tới, một tay kéo một người, "Đều rất đẹp trai, đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Đính hôn ở tương lai kỳ thực là tương đương với kết hôn, sau khi đính hôn trừ phi một bên chết hoặc là phạm vào tội không thể tha thứ, nếu không sẽ không thể giải trừ hôn ước.

Lần này Lâm gia trực hệ trưởng tử đính hôn, tự nhiên tân khách chật kín. 

Đây còn là Lâm gia đã hạn chế khách mời, không muốn quá phô trương. Một ít nhận được tin tức muốn tham gia, thế nhưng có rất nhiều người không có thiệp mời. Bất quá đều là thập đại gia tộc, Đông Phương gia, Phượng gia và cả Mông gia đương nhiên không thể vắng mặt, hơn nữa trình diện đều là gia chủ đương nhiệm.

Lúc này, Mông gia chủ mang theo chính quân đang trò chuyện cùng với Phượng gia chủ. Sau vài câu xã giao, Phượng phu nhân liền nhiễu đến á thú mà lần này Lâm gia muốn cưới.

"Nghe nói hôm nay đính hôn cùng Lâm đại thiếu là một á thú nhân, hơn nữa cũng họ Mông?" Phượng phu nhân kéo tay Phượng gia chủ, cười nhẹ nói.Mông phu nhân kéo kéo áo khoác, "Thật sao? Hôm qua chúng tôi mới nhận được thiệp mừng, trước đó cũng không nghe được tin tức gì, con trai nhà các vị cũng thân với Lâm đại thiếu, chắc đã sớm biết đi, sao lại không nói với tôi tiếng nào vậy?" Chết tiệt, con á thú nhân ti tiện kia đã dùng thủ đoạn gì mà trèo lên Lâm gia vậy chứ?

Nhà mẹ đẻ của Mông phu nhân họ Lâm, là một chi nhỏ của Lâm gia, tính ra chính là bác họ của Lâm Hô, đương nhiên ông ta còn chưa đủ tư cách cho mình là bác.

Ba tháng trước, Mông Yên nói cho ông biết Mông Hiểu Dương đang hẹn hò với Lâm Hô, vốn tưởng rằng quá lắm cũng chỉ là một thị quân, không ngờ lại thành chính quân. Hiện tại Phượng phu nhân lại nhắc tới chuyện này, sao ông có thể không tức giận cho được.

Phượng phu nhân bật cười, "Trạch Khiêm là thú nhân, làm sao sẽ đi để ý vấn đề này." Nhắc tới việc đính hôn này thì ngoài Lâm gia, Phượng phu nhân chính là người vui vẻ nhất. Phượng Trạch Ngọc không phải ông ta sinh, nếu thật sự bị gã trèo lên Lâm gia, vậy trắc quân trong nhà còn không phải leo lên đầu ông luôn sao.

Giống cái đối thoại đối với thú nhân cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, Phượng gia chủ cùng Mông gia chủ sớm đi hướng bên kia đàm giao tình. Mông gia chủ trên mặt mang theo dáng tươi cười, trong lòng lại vô cùng tiếc hận.

Sớm biết rằng một á thú cũng có thể trèo lên Lâm gia, trước đây có nói thế nào đi nữa cũng sẽ không đuổi nó ra khỏi nhà. Chỉ là, một á thú, tại sao Lâm gia sẽ tiếp nhận, và còn cử hành yến hội đính hôn linh đình như vậy? Đây là Mông gia chủ trăm ngàn lần không hiểu.

Khi Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô đến, yến hội mới chính thức bắt đầu. Lúc trước những người chưa từng gặp Mông Hiểu Dương đều suy đoán, á thú nhân này có chỗ nào hấp dẫn Lâm gia thiếu chủ, còn có thể làm cho trên dưới Lâm gia bằng lòng tiếp nhận y.

Vào lúc giữa trưa, Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô đi tới trung tâm yến hội, nơi đó xây dựng một đàn tế hình tròn thật lớn, trên đó bày mười đầu động vật cực lớn, đại trưởng lão đã đứng đợi ở giữa đàn tế.

Lâm Hô dắt Mông Hiểu Dương chậm rãi lên đàn tế, quỳ một gối xuống trước mặt đại trưởng lão, đại trưởng lão niệm niệm một hồi, đưa hai chén nước màu xanh lá cây cho bọn họ uống, nghi thức đến đây liền kết thúc.

Mông Hiểu Dương: Vậy là xong rồi hả? Hoàn toàn khác với những gì y đã nghĩ nha! (⊙ o ⊙)

Đáy mắt hiện lên một chút ý cười, Lâm Hô ôm lấy Mông Hiểu Dương ném lên cao, tiếp được, lại ném lên, trong miệng rống to một tiếng, nguyên bản thú nhân phía dưới đang an tĩnh xem lễ nhất thời cũng rống lên thật to.

Bị ném đến chóng mặt, Mông Hiểu Dương vừa lấy lại tinh thần liền phát hiện yến hội đã thành một mảnh hỗn loạn, 'Má ơi! Trong một giây quý tộc biến thân thành dã thú sao?'

Không đợi y cảm thán xong, Lâm Hô liền lấy tốc độ ánh sáng ôm y trở lại tân phòng. Sau đó không đợi y kịp phản ứng, liền đem y đặt ở trên tường hôn lên, đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng y.

Hai tay Mông Hiểu Dương còn dừng trên cổ Lâm Hô, cũng không kịp làm ra phản ứng gì đã bị hôn đến choáng váng. Lâm Hô ôm chặt hông của y, vừa hôn hai tay vừa trượt xuống dưới. Không biết lúc nào, bọn họ đã lăn đến trên giường, y phục trên người cũng cởi được không còn một mảnh, y trần như nhộng bị Lâm Hô đè ở dưới thân.Mông Hiểu Dương: Bây giờ là tình huống gì?

Tay để trên vai Lâm Hô muốn đẩy hắn ra, "Anh nổi điên làm gì? Bên ngoài còn có nhiều người như vậy." Sáng sớm y đã nghĩ đến buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, còn dùng trị số thành công tại hệ thống mua thuốc nhuyễn cơ, liền tính đợi tối nay dùng đến trên người Lâm Hô, nhưng y không ngờ Lâm Hô lại gấp gáp như vậy.

"Em không biết sao? Uống xong nước thánh còn không tính chân chính hoàn thành nghi thức, giao hợp xong mới tính." Ngậm vành tai phấn nộn của Mông Hiểu Dương, thanh âm hàm hồ nói.

Mông Hiểu Dương: Vậy thuốc mình trao đổi với hệ thống không phải là uổng phí rồi sao? (ㄒoㄒ)

"A...!" Mông Hiểu Dương bất ngờ không kịp phòng bị phát sinh một tiếng rên rỉ trầm thấp, thân thể run lên, chẳng biết Lâm Hô đã di chuyển xuống ngực y từ lúc nào, đang cắn một hồng đậu đáng yêu trên đó.

Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Lẽ nào hôm nay mình sẽ bị làm thịt sao?

Phát hiện y thất thần, Lâm Hô cảnh cáo bằng cách nghiến răng, làm cho thân thể mẫn cảm của Mông Hiểu Dương lại run lên, trong miệng phát ra dồn dập thở dốc.

"Em muốn không?" Tay Lâm Hô vuốt ve qua lại dưới quần y, nhưng lại không hướng đến địa phương mà Mông Hiểu Dương đang cần hắn an ủi. Mông Hiểu Dương thở dốc dồn dập, trừng đôi mắt hoa đào ngập nước nhìn chằm chằm vào Lâm Hô.

"Chết tiệt, đây là em tự tìm." Lâm Hô bị nhìn đến thân thể run lên, mắt đỏ ngầu mắng một tiếng, miệng và tay lại tiếp tục động.

Mông Hiểu Dương: Vừa nãy mình làm cái gì, tự tìm là sao?

Lâm Hô ngậm nhũ châu của y, một tay cầm tiểu Tiểu Dương, tay kia thì tại cánh hoa giữa hai mông y vuốt ve.

"Ưm..." Hơi ngửa cổ, Mông Hiểu Dương nửa mở mắt, y chưa bao giờ biết chỗ giữa hai mông mình cư nhiên sẽ mẫn cảm như vậy, chỉ bị sờ vài cái liền truyền đến vô số cảm giác tê dại.

"Ướt rồi." Lâm Hô vẻ mặt nghiêm túc giơ tay lên đưa tới trước mắt y, khe hở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa nhỏ xuống một giọt dịch thể trong suốt, vô cùng dâm mỹ.

Mông Hiểu Dương đỏ mặt không nhìn nữa, nhấc chân đá hắn. Lại bị Lâm Hô bắt lại cẳng chân y, tách ra hai bên, làm cho tất cả cảnh sắc giữa hai chân Mông Hiểu Dương đều bại lộ ra ngoài.

"Anh buông ra." Tuy rằng hai người cũng thường vuốt ve cho nhau, lại chưa bao giờ bị nhìn chằm chằm như vậy, hiện tại quả thật Mông Hiểu Dương xấu hổ và giận dữ muốn chết.

"Rất đẹp." Lâm Hô đương nhiên sẽ không như y mong muốn, một tay kia từ tiểu Tiểu Dương trượt xuống, đi tới mật địa hắn mong chờ đã lâu, đầu ngón tay nhiễu hai vòng quanh cái miệng nhỏ nửa mở đã hoàn toàn ướt át kia, không chút trở ngại mà đâm cả ngón tay vào, tại tràng bích vô cùng mềm mại động đậy liên tục.

Mông Hiểu Dương "A" mà kêu lên một tiếng, xoay hông chỉ muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đối phương. Lâm Hô thở hổn hển, ôm chặt y lại, ngón tay đang nhét vào hậu huyệt rút ra đút vào thật mạnh vài lần, làm cho Mông Hiểu Dương bị cắm đến hai chân run run liên tục.

"A... Buông ra, anh... Oa a..." Mông Hiểu Dương ôm lưng hắn, muốn ngăn cản rồi lại khó nhịn xoay hông nghênh hợp, mông lắc lư càng lúc càng nhanh, tiểu Tiểu Dương không người sờ lại càng lúc càng cứng rắn, cũng bởi vì hưng phấn mà trên đỉnh lưu lại vài giọt nước mắt trong suốt.

Ngón tay phía sau đột nhiên rút ra, làm cho Mông Hiểu Dương thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đáy lòng truyền đến cảm giác hư không làm cho y không biết làm sao, không đợi y kịp thích ứng, sau một khắc y đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Vật cứng rắn của Lâm Hô cũng không giống lúc trước chỉ ma sát ở trên đùi y, lúc này không chút do dự để tại huyệt khẩu đang co rút, từng chút một mà cắm vào, kích thước cùng nhiệt độ khác hẳn với thường nhân đỉnh đến Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa không thở nổi.

Không biết có phải bởi vì thân thể là á thú hay không, lại thêm nhiều dịch bôi trơn, nhục huyệt của y cư nhiên có thể nuốt vào vật cứng rắn như cánh tay trẻ con, thế nhưng cũng trướng đến có chút khó chịu.

"Phốc " dùng sức đẩy mạnh một cái, Lâm Hô đem cả căn thịt cứng rắn đều đỉnh nhập vào trong cơ thể Mông Hiểu Dương. Nếp uốn ở huyệt khẩu đã bị kéo giãn ra hết cỡ, trơn trượt như một mặt gương.

Hạ thân ( JJ) được một tiểu động ướt át ấm áp siết chặt, lúc này Mông Hiểu Dương vì bị trướng đến khó chịu mà giãy dụa vài cái, Lâm Hô gầm nhẹ vài tiếng, chế trụ thắt lưng không an phận của y, cũng khắc chế không nổi nữa mà bắt đầu luật động.

"Ưm a... Chậm, chậm một chút..." Mông Hiểu Dương hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy một cây thiết côn nóng hổi cắm vào chỗ sâu nhất trong thân thể, vừa đau vừa trướng, tiểu Tiểu Dương đều bị đỉnh đến chảy ra một chút nước, nắm lấy vai Lâm Hô, liều mạng lắc đầu: "Oa... Quá... Quá sâu... Không được... A a a..."

Tiếng y khóc cầu xin không chỉ không làm cho Lâm Hô buông tha y, ngược lại tách hai chân thon dài trắng nõn của y ra đặt ở khuỷu tay mình, dùng sức kéo mông y ra, tốc độ xỏ xuyên nhanh hơn, làm đến nhục huyệt không khép lại được, dịch thể từ chỗ kết hợp không ngừng nhỏ giọt xuống dưới, chân y để trên hai khuỷu tay Lâm Hô cũng bởi vì hắn xỏ xuyên liên tục mà không ngừng lắc lư.

"A a a... Không chịu nổi! Lâm... Lâm Hô... Oa a... Anh mẹ nó dừng... Dừng một chút... A a..." Mông Hiểu Dương bị làm đến kêu to không ngớt, viền mắt ướt át.

Nơi bị xỏ xuyên liên tục đã nóng rực như lửa, giống như muốn thiêu cháy, cuối cùng, Mông Hiểu Dương hét lên một tiếng đạt đến cao trào, hai chân buộc chặt, phía sau vẫn kịch liệt trừu sáp làm cho y thiếu chút nữa không thở nổi.

Lâm Hô khó chịu nhíu mày, vật cứng rắn bị siết chặt làm cho hắn vừa đau vừa thoải mái, trong cổ họng hắn phát sinh tiếng gầm nhẹ của dã thú khi kích động, biểu tình có chút dữ tợn, nhanh chóng xỏ xuyên liên tục, khoái cảm kịch liệt làm cho hắn thiếu chút nữa biến thành thú thân, bất quá nếu như biến thân, hiện nay tiểu á thú còn không chịu nổi.

"Anh... Anh thế nào..." Mông Hiểu Dương mới từ trong dư vị khoái cảm phục hồi tinh thần lại, liền hoảng sợ phát hiện Lâm Hô căn bản không có bắn.Hơn nữa 'đồ vật' trong thân thể dĩ nhiên lại trướng lớn thêm, nghĩ đến lực thắt lưng cùng tốc độ giống như cơ khí của hắn, Mông Hiểu Dương liền thấy phía sau mình đau âm ỉ, nhất là hiện tại tựa hồ Lâm Hô càng trở nên kích động dũng mãnh hơn lúc nãy, ánh mắt nhìn y như hận không thể đem y ăn vào bụng.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Chẳng lẽ ông đây sẽ bị làm chết ở trên giường.

Chẳng biết lúc nào con ngươi của Lâm Hô đã biến thành dựng thẳng, phát ra lam quang quỷ dị, cúi người gặm cắn cổ cùng ngực Mông Hiểu Dương, đồng thời đè hai đùi y sang hai bên, mông cũng bị banh ra hết cỡ, hạ thân Lâm Hô nhanh chóng mãnh liệt cắm vào tiểu huyệt đã đỏ tươi, hai túi cầu đánh vào phần xương cụt của Mông Hiểu Dương bành bạch.

"A a... Không... Dừng lại..." Mới qua cao trào lúc này tiểu huyệt đang rất mẫn cảm, đâu chịu được xỏ xuyên mưa rền gió dữ như vậy, hiện tại Mông Hiểu Dương cũng không còn đầu óc tự hỏi, mông nhếch lên thật cao lung tung mà giãy dụa nghênh hợp, cũng không biết là khó chịu hay là thoải mái.

Mồ hôi trên đầu Lâm Hô rớt xuống từng giọt, luật động càng lúc càng nhanh, cơ bắp trên người buộc chặt, bụng dưới nổi lên gân xanh, miệng ngậm nhũ châu của Mông Hiểu Dương hung hăng hút mạnh.

"Không được... Đừng làm nữa... Lâm a... Xin anh... A a..." Mông Hiểu Dương bị hắn kịch liệt đỉnh lộng khóc gọi cầu xin tha thứ, nhưng bên dưới truyền tới khoái cảm lại làm cho y mong muốn càng nhiều hơn.

Chẳng biết tiểu Tiểu Dương đã cương từ lúc nào, theo Lâm Hô xỏ xuyên, lại truyền đến cảm giác đau trướng.

"Không... Buông ra, anh... Anh buông ra..." Mông Hiểu Dương đỏ hai mắt lắc đầu, phía dưới bị Lâm Hô ác ý nắm lại, không cho y bắn.

"Nhanh, chúng ta cùng nhau..." Nói xong, càng thêm dùng sức đĩnh động thắt lưng, sau đó rống to một tiếng, từng cỗ tinh dịch liên tục bắn thẳng vào trong cơ thể Mông Hiểu Dương.

"A..." Phía dưới bị nắm cũng đồng thời buông ra, Mông Hiểu Dương ngửa cổ, lớn tiếng thét chói tai.

Ôm chặt lấy y cảm nhận dư vị của cao trào, thì thầm gì đó vào tai y, Lâm Hô mới buông hai chân như nhũn ra của y, nhưng nơi giao hợp lại kết hợp chặt chẽ không rút ra.

Sớm mệt mơ mơ màng màng Mông Hiểu Dương cũng không có nghe rõ lời hắn nói, đẩy hắn một cái, thấy đẩy không ra, chỉ đành chìm vào giấc ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.