Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 12




Sau vận động ngày hôm đó, sau đó mỗi lần Lâm Hô đều đợi Mông Hiểu Dương ăn cơm tối xong liền khiêng y trở về phòng làm một lần, chỉ là không có giữ y lại ngủ chung mà thôi. Không phải là hắn không muốn làm như vậy, thật sự hắn không dám khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của mình.

Mà Mông Hiểu Dương, làm làm cũng thành thói quen, chỉ là trong đầu y vẫn không có buông tha cho ý niệm áp đảo Lâm Hô. Nên lúc đầu mang theo tín niệm áp đảo Lâm Hô mà làm, rồi lại bị làm đến khóc lóc cầu xin mà kết thúc.

Cách thời gian Lâm Hô nói gặp gia trưởng càng ngày càng gần, Mông Hiểu Dương đối với hy vọng áp đảo hắn cũng càng lúc càng xa vời. Xem ra, chỉ có thể suy nghĩ kỹ hơn.

Mông Hiểu Dương, cậu vẫn chưa chịu từ bỏ sao, chúc cậu một đường bình an nha...

Bên trong Lâm gia đại trạch, Lâm phu nhân tiếp nhận kết quả xét nghiệm từ trong tay của nhân viên công tác đang vô cùng hưng phấn. Biểu tình kích động trên mặt của người này rõ ràng nói cho Lâm phu nhân biết, á thú nhân mà con trai mình nhìn trúng nhất định có giá trị dựng dục rất cao.

Mở kết quả xét nghiệm, Lâm phu nhân hít sâu một hơi, trên đó số 'Tám' thật to, làm cho ông cũng giật mình sửng sốt.

"Các vị xác định, không phải là kết quả xét nghiệm bị sai?" Chẳng trách Lâm phu nhân hỏi như vậy, thật sự trị số này quá kinh khủng.

Trị số chấn kinh tinh tế lần trước chỉ có sáu, còn là chuyện của một trăm năm trước. Hiện nay trị số tối cao là năm, là Hoa gia một vị tiểu giống cái. Có giá trị dựng dục hơn phân nửa, dẫn đến vô số gia tộc muốn cưới gã, ngay cả bản thân Lâm phu nhân cũng đã từng động tâm. Cho nên cũng không phải ông không để ý giá trị dựng dục, chỉ là nếu Lâm Hô thật sự thích, cũng sẽ không quá mức phản đối mà thôi.

Bây giờ tỷ suất trẻ con sinh ra càng ngày càng thấp, như chính ông, giá trị dựng dục cũng có bốn, thế nhưng cũng chỉ sinh được hai đứa con. Nếu giá trị dựng dục thật sự có tám, vậy không phải là rất nhanh thì ông có thể ôm cháu rồi, đương nhiên nếu giá trị này là thật.

"Đương nhiên là thật, chúng tôi làm sao dám lừa phu nhân. Ban đầu chúng tôi cũng không thể tin, thẳng đến dùng xong toàn bộ dịch thể phu nhân ngài đưa tới, hơn mười lần xét nghiệm, kết quả đều giống nhau, đây thật là phát hiện vô cùng vĩ đại của thế kỷ." Người này kích động không thôi nói.

Lâm phu nhân kiềm chế tâm tình kích động trong lòng, mỉm cười một cái, thế nhưng ánh mắt sắc bén nhìn hai nhân viên công tác tóc hoa râm đối diện, "Kết quả xét nghiệm này, trừ hai người các vị cùng tôi ra, còn có ai biết nữa không?"Nguyên bản Lâm Hô sợ giá trị dựng dục của Mông Hiểu Dương quá thấp bị người khác biết sẽ phiền phức, mới dặn Lâm phu nhân tìm hai người có thể tin được xét nghiệm, đồng thời không được nói cho bất luận kẻ nào, không nghĩ tới bây giờ lại thành một loại bảo hộ khác.

Hai người lắc đầu như trống bỏi, "Không có, không có, chúng tôi làm sao dám vi phạm phu nhân phân phó, kết quả xét nghiệm này vừa ra tới, chúng tôi liền nhanh chóng tiêu hủy tất cả vết tích xét nghiệm. Nên hiện tại, chỉ có ba người chúng ta biết mà thôi."

"Như vậy không còn gì tốt hơn, nhớ kỹ, sau này các người càng không thể tiết lộ việc này ra ngoài, bằng không, lấy thế lực của Lâm gia, cho dù các người có rời khỏi đế quốc cũng chạy không thoát." Giỡn hoài, có con dâu giá trị dựng dục cao như vậy, đương nhiên phải giữ lại cho con trai. Nếu như chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, nhất định có vô số người muốn cướp vợ của thằng nhóc.

Đợi hai người đi rồi, Lâm phu nhân nhanh chóng gọi cho Lâm gia chủ, được phu nhân gọi, Lâm gia chủ đương nhiên buông xuống mọi công việc, nhanh chóng về nhà.

"Xảy ra chuyện gì?" Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, Lâm phu nhân cũng không phải loại người không hiểu đạo lý, trong thời gian làm việc lại tìm ông, vậy thì nhất định là có chuyện gì rồi.

Lâm gia chủ tiếp nhận kết quả xét nghiệm nhìn một cái, mạnh đứng dậy, "Đây là kết quả xét nghiệm của giống cái nào?" Nếu là phu nhân cho ông xem, đó nhất định là thật sự, Lâm gia chủ sẽ không hoài nghi cái này, cho nên trực tiếp hỏi là của ai.

Giá trị dựng dục tám, đã có bao lâu không xuất hiện rồi, này......... ít nhất muốn ngược dòng đến ngàn năm trước!

Lâm gia bọn họ cũng coi như là đại gia tộc, nhưng con nối dòng trực hệ không tới mười người, cường thú nhân cũng chỉ có ba, nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định sẽ tuyệt tự. Đây vẫn là ưu phiền lớn nhất giấu kín trong lòng Lâm gia chủ, nhưng hiện nay xuất hiện 'giống cái' có giá trị dựng dục tám, ông nhất định phải làm cho Lâm Hô cưới về nhà.

Cười nhìn ông một cái, Lâm phu nhân rút về kết quả xét nghiệm trong tay ông, không khỏi đắc ý nói: "Mấy hôm trước không phải Tiểu Hô nói muốn dẫn một á thú nhân trở về sao, em liền nói nó lấy máu xét nghiệm, không ngờ lại xét nghiệm ra kết quả này." Tuy không phải máu, thế nhưng dịch thể Lâm phu nhân cũng khó nói rõ, liền sơ lượt qua.

Lâm gia chủ thong thả đi tới đi lui vài bước, có chút không dám tin nhìn Lâm phu nhân, á thú nhân? Giá trị dựng dục cao như thế cư nhiên là á thú nhân?

Không đúng, Lâm Hô muốn mang về nhà là á thú nhân bị Mông gia đuổi ra, nếu thật sự giá trị dựng dục cao như thế, Mông gia gia chủ tuyệt đối coi y là bảo bối mà sủng lên trời, làm sao có thể tùy ý giống cái cùng con trai trong nhà khi dễ, cuối cùng còn đem tiểu á thú đuổi ra khỏi nhà.

Làm Lâm gia thiếu chủ, bên cạnh hắn tự nhiên có vô số nhân viên tình báo, đương nhiên tư liệu của Mông Hiểu Dương cũng đã sớm bị tra xét triệt để, cũng sớm đưa đến trong tay Lâm gia chủ cùng Lâm phu nhân.

Lâm gia chủ có thể nghĩ tới, đương nhiên Lâm phu nhân cũng đã nghĩ đến. Nên vào lúc gọi Lâm gia chủ về nhà, ông cũng đã cho người đi tra giá trị trắc thí trước đây của Mông Hiểu Dương. Giá trị dựng dục cao như thế, chắc chắn Mông gia giống cái cũng không dám giấu giếm.

Nên không đợi Lâm gia chủ đem vấn đề này hỏi ra, thì có người đã đem tư liệu truyền tống tới rồi.

Mở quang não, rất ít chữ, lại có thể khái quát tất cả mọi chuyện. Hai vợ chồng Lâm gia liếc nhau, đều thấy được sự vui mừng trong đáy mắt đối phương. Không ngờ bởi vì ở Mông gia Mông Hiểu Dương biểu hiện quá tầm thường, mới có thể bị quên đi không có trắc thí, cái này nhưng là tiện nghi con của bọn họ.

"Em làm gì?" Lâm gia chủ ngăn lại Lâm phu nhân đang muốn gọi đến quang não của Lâm Hô.

"Đương nhiên là gọi cho Lâm Hô, kêu nó ngày mai mang tiểu á thú về nhà. Không được, liền hôm nay đi." Lâm phu nhân có chút kích động nói, hiện tại tốt nhất phải kêu con trai đem tiểu á thú nhân mang về, để ngừa vạn nhất.

Nắm tay Lâm phu nhân, trực tiếp đóng quang não, "Em muốn cho tất cả mọi người nghi ngờ sao?" Thấy Lâm phu nhân còn chưa lấy lại tinh thần, Lâm gia chủ nói tiếp: "Tiểu Hô muốn kết hôn với á thú nhân, chúng ta không phản đối còn hưng phấn tiếp thu như vậy, em nghĩ người khác sẽ không hoài nghi sao?"

Lâm phu nhân đột nhiên lấy lại tinh thần, không thể được, Lâm gia thiếu chủ cưới một á thú nhân, nhưng Lâm gia lại mừng rỡ như điên, không phải nói rõ á thú nhân kia có giá trị dựng dục rất cao sao.

"Hơn nữa, giá trị dựng dục này bản thân tiểu á thú cũng không biết. Em kích động như vậy, nếu như y mà biết..." Lâm gia chủ tuy rất tin tưởng con trai của mình, nhưng chưa gặp được á thú nhân, cái gì cũng không thể quá võ đoán.

Lâm phu nhân gật đầu, là ông nghĩ quá đơn giản rồi, "Vậy có nên nói cho trưởng lão biết hay không?"

Gật đầu, "Nói đi, nếu là Tiểu Hô tự mang về nhà, chứng minh nó thật sự thích, có thể vào mắt Tiểu Hô, bản thân cũng sẽ không quá kém." Suy tư một hồi, "Nhưng trước đó không thể nói cho Tiểu Hô, cả Tiểu Cẩn nữa." Cứ để cho bọn trẻ phát triển một cách tự nhiên, đó mới là tốt nhất.

"Em biết rồi." Nghĩ đến tính cách con trai út, Lâm phu nhân chỉ biết cười cười.

Mông Hiểu Dương hoàn toàn không biết giá trị dựng dục của mình đã bị hấp thụ ánh sáng, hiện tại đang rất vui vẻ cùng Lâm Hô chơi trò chơi, chuẩn xác mà nói là Lâm Hô dẫn y đi chơi trò chơi.

Kỳ thực là trò chơi thăng cấp đơn giản, thế nhưng đối với cổ nhân chưa từng chơi giả thuyết mà nói, đây thật sự đã là cao cấp.

Lâm Hô đứng ở bên trái hai tay ôm ngực, chỉ lúc nào Mông Hiểu Dương sắp chết mới giúp đỡ, thấy y chơi vui vẻ như vậy, thật sự không đành lòng nói cho y biết, đây chỉ là trò chơi trí não của trẻ con mà thôi.

Lâm Hô: Từ điểm đó cũng có thể nhìn ra, Hiểu Dương lúc trước ở Mông gia đã chịu khổ rất nhiều rồi, sau này mình nhất định sẽ không để cho Hiểu Dương bị người khi dễ nữa.

Kỳ thực Mông Hiểu Dương ở Mông gia cũng không quá khổ bức như vậy, chỉ là bị bỏ qua, ngẫu nhiên bị Mông Yên khi dễ mà thôi. Đương nhiên, Mông Hiểu Dương không biết người Lâm gia não bổ như vậy, cho dù biết cũng sẽ không giải thích. (←_←)Chơi trò chơi một buổi chiều, Mông Hiểu Dương rốt cuộc lưu luyến không rời xuống quang não, răng rắc gặm mấy miếng hoa quả, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Hô.

Đỡ trán, "Không thể ở thế giới quang não ngốc lâu quá."

"Ai nói, tôi đi điều tra, có thể ở trong đó ngốc một ngày đêm cũng không có việc gì." Chỉ cần không đói bụng, hoặc là uống một bình dinh dưỡng tề cao cấp.

Nhíu mày, "Không được." Đối với đại não không tốt.

Bĩu môi, "Vậy tôi tự đi." Không có anh theo chiếu cố, bất quá chết thêm vài lần mà thôi.

Khiêng lên —— trở về phòng —— ném lên giường —— làm một lần. Toàn bộ quá trình có thể nói quen tay hay việc, Mông Hiểu Dương bị làm toàn thân như nhũn ra, tỏ vẻ không còn thời gian nghĩ trò chơi.

Mông Hiểu Dương: Chết tiệt! Lại là chiêu này, đổi chiêu khác sẽ chết sao? Sẽ chết sao? (ㄒoㄒ)

Có đôi khi muốn thờigian trôi qua chậm một chút, hết lần này tới lần khác lại qua thật nhanh, không phải sao, hôm nay là ngày Lâm Hô mang theo Mông Hiểu Dương về nhà.

Ở trong phòng do dự hồi lâu, trong đầu y có suy nghĩ, cho dù bị hệ thống trừng phạt cũng dứt khoát không đi. Thẳng đến Lâm Cẩn lại ở bên ngoài dùng dụng cụ khuếch đại âm thanh rống to, mới cọ sát chần chừ mở cửa xuất hiện.

"Chị dâu, con dâu xấu cũng cần phải thấy cha mẹ chồng, cậu cũng không cần xấu hổ nha!" Lâm Cẩn tiến lên kéo cánh tay Mông Hiểu Dương, cười nói.

Mông Hiểu Dương: Con dâu xấu cái đầu cậu chứ con dâu xấu, tôi là đi gặp cha mẹ vợ nhá.

Tuy trong lòng không ngừng phun tào, cuối cùng Mông Hiểu Dương vẫn theo hai người Lâm Hô đi đến Lâm gia. Khi đến Lâm gia đại trạch, nhìn khu kiến trúc nguy nga tráng lệ này, Mông Hiểu Dương lại khiếp đảm.

"Vào thôi." Lâm Hô cầm tay Mông Hiểu Dương, đi vào.

Mông Hiểu Dương: Chỉ là vì mình sợ không hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, sẽ bị thần xui xẻo bám vào người ba ngày, sẽ chết rất khổ bức. Ừ, chính là như vậy.

Vừa tự mình thôi miên vừa đi vào cửa, ngoài ý liệu, y vào cửa liền gặp Lâm mỗ mụ đã sớm chờ ở đó. Không có cao ngạo khinh thường, cũng không có làm khó dễ, tương phản còn rất ôn hòa từ ái nói chuyện với y, đây thật là làm cho y có chút thụ sủng nhược kinh. Ngay cả Lâm Hô cũng không nhịn được nhìn mỗ mụ mình vài lần.

Mặc dù biết mỗ mụ sẽ không phản đối mình cưới một á thú nhân, nhưng cũng sẽ không quá nhiệt tình, bộ dáng ngày hôm nay là sao? Lâm Hô đè xuống nghi ngờ trong lòng, bất động thanh sắc kéo Mông Hiểu Dương về phía mình, làm cho y đi song song với mình.

Đem động tác của con trai thu hết vào mắt, Lâm phu nhân híp mắt che lại ý cười, thằng nhóc chết tiệt này, bộ ông nhìn giống như sẽ khi dễ con dâu của mình sao, che chở cẩn thận như vậy. Nhưng thấy tình cảm của chúng nó tốt như thế, tâm ông treo lâu như vậy cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Vào đại sảnh, Lâm Hô liền phát hiện ngoài phụ thân ra, tất cả năm vị trưởng lão đều trình diện, ngoài ngày tế tổ hàng năm thì các vị trưởng lão cũng sẽ không đồng thời ra mặt, hiện giờ lại cùng xuất hiện, Lâm gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.