Nghiện

Chương 44: Mang Thai Không Nên Nối Giận




Về sau Dịch Kiếm Môn đấu sinh tử với Cản Thi Phái nên bắt đầu suy sụp, Bích Huyết Thanh Sơn Đường liền muốn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, lại bị Mạnh Kinh Tiên một người một kiếm tiến vào Sơn Nam đạo tổng đường Bích Huyết Thanh Sơn Đường, hắn hàn huyên một giờ với tổng đường chủ ‘ Cửu Biến Thần Quân ’ Hàn Thiên Sơn, kiếm khí xông lên trời.

Sau khi Mạnh Kinh Tiên rời đi, Bích Huyết Thanh Sơn Đường lập tức thu tất cả lực lượng nhắm vào Dịch Kiếm Môn, đồng thời Hàn Thiên Sơn tuyên bố bế quan ba năm.

Tình huống bây giờ cũng giống như vậy, Đường Hiển đại biểu cho triều đình, hắn không lên tiếng cũng bỏ đi, một khi Đường Hiển tỏ thái độ, cho dù là Trần Thiên Đông hay Thượng Quan Đường cũng không dám cường thế ra tay với hắn.

Tô Tín chắp tay nói với Đường Hiển:

- Đa tạ Đường công công xuất thủ tương trợ.

Đường Hiển lười biếng nói:

- Tô đại nhân không cần khách khí, chúng ta cũng vì mặt mũi triều đình mà thôi.

- Người Bích Huyết Thanh Sơn Đường làm quá phận, chúng ta nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát.

Trò khôi hài chấm dứt, Cao Trường Thanh không có ý định đánh lôi đài tiếp, hắn hắn đứng sau lưng Tô Tín, bộ dạng cung kính.

Những võ giả khác cũng chậc chậc lưỡi cảm thán, không nói chuyện khác, tối thiểu thái độp của Tô Tín vừa rồi không có tật xấu gì.

Đi theo đại nhân như vậy, tối thiểu an tâm phải không?

Cơ Ngôn Thành hậm hực mà quay về, Đường Hiển đã ra tay, vấn đề này cũng chỉ có thể thôi.

Kế tiếp Lạc Dương lôi tiến hành theo thường lệ, Tô Tín cũng không có tham dự nhiều, hắn không đặt võ giả tầm thường vào mắt, đi mời chào bọn họ còn không bằng đi hảo hảo bồi dưỡng võ giả Giang Nam đạo của mình.

Lúc này có một võ giả lên lôi đài làm Tô Tín chú ý tới.

Tên võ giả này nhìn như không có gì kỳ lạ, võ công bình thường, nhưng Tô Tín lại cảm giác trên người hắn có mùi vị lạ, đó là mùi thi thể thối rữa.

Tên võ giả này thắng liên tiếp hai trận nhựng lại bị Phương Đoạn mời chào tới.

Võ giả có thể thắng liên tiếp hai trận cùng không kỳ lạ, huống chi nhìn đối phương ra tay cũng không có gì xuất sắc.

Trước kia Phương Đoạn đạt thành hiệp nghị với Tô Tín và Thiết Vô Tình, hắn không đoạt những nhân tài xuất sắc, cho nên tên võ giả nhìn như bình thường bị Phương Đoạn mời chào, Tô Tín và Thiết Vô Tình cũng không đi phá.

Cơ Ngôn Dự cùng Cơ Ngôn Thành cũng như thế, người phía trước không có thù với Lục Phiến Môn, thứ hai chỉ nhắm vào Tô Tín mà không phải cả Lục Phiến Môn, cho nên Phương Đoạn mới mở miệng cũng không ai đi tranh với hắn.

Qua mấy vòng kế tiếp, Tô Tín lại cảm giác có chút không đúng.

Những võ giả lên lôi đài kế tiếp, cứ bình quân vài vòng sẽ có võ giả thực lực thường thường đi lên, trên người mang theo mùi thi thể thối rữa lại bị Phương Đoạn mời chào dưới trướng.

Một là trùng hợp, nhưng nhiều thì không phải trùng hợp.

Liên tưởng đến Phương Đoạn chủ động tìm bọn họ nguyện ý giúp bọn họ lựa chọn võ giả, cũng không tranh đoạt với bọn họ, hiển nhiên Phương Đoạn cố ý làm như vậy.

Chỉ sợ hắn nhận ra những võ giả này, hiện tại chẳng qua tìm lý do phù hợp xếp vào trong Lục Phiến Môn mà thôi.

- Mang tư liệu những võ giả kia tới cho ta.

Tô Tín phân phó bộ khoái bên cạnh mình.

Qua một hồi, bộ khoái Lục Phiến Môn mang một xấp tư liệu tới cho hắn, Tô Tín liếc mắt nhìn, tư liệu rất bình thường, đều là võ giả tán tu, gần như không tìm ra tật xấu gì.

Tô Tín lại tìm ra một điểm trùng hợp giữa những người này với nhau, những võ giả này đều xuất thân từ Tương Tây đạo!

Liên tưởng đến hành động quái dị của Phương Đoạn, còn có mùi thối rữa của thi thể và xuất thân Tương Tây, ba chữ Cản Thi Phái xuất hiện trong đầu Tô Tín.

Cũng chỉ có xuất thân Tương Tây Cản Thi Phái mới có mùi thối của thi thể nồng như vậy, cho dù bọn chúng đã che giấu nhưng có lẽ chỉ lừa gạt võ giả tầm thường, nhưng mùi thi thể thối rữa đã bám sâu và da thịt bọn chúng, căn bản không cách nào giấu diếm được cảm giác của võ giả Nguyên Thần Cảnh.

Lúc trước Cản Thi Phái bị Dịch Kiếm Môn giết nguyên khí đại thương, chưởng môn vẫn lạc, Cản Thi Phái trân tàng Huyền Thiên Kim Thi nhiều năm cũng bị hủy hoại trong chốc lát, nghe nói chí bảo truyền thừa của tông môn cũng bị hao tổn.

Cản Thi Phái trốn vào sâu trong rừng rậm Tương Tây thời gian dài như vậy, bọn chúng thật vất vả khôi phục nguyên khí còn dám đặt chân võ lâm Trung Nguyên?

Phải biết rằng thù hận giữa Dịch Kiếm Môn và Cản Thi Phái chưa tiêu tan đâu, nếu Dịch Kiếm Môn biết rõ Cản Thi Phái xuất hiện lần nữa, tất nhiên sẽ ra tay toàn lực giết tới khi Cản Thi Phái triệt để diệt môn mới thôi.

Tô Tín cảm thấy khó hiểu, có lẽ Cản Thi Phái đi tìm núi dựa lớn.

Núi dựa này chính là ‘ Xích Luyện Phi Long ’ Phương Cửu Nguyên.

Tuy Phương Cửu Nguyên là võ giả Dung Thần Cảnh nhưng là một trong tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn, lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, hắn còn không có tư cách để Cản Thi Phái đầu nhập vào.

Như vậy cách giải thích duy nhất chính là Cản Thi Phái đầu nhập vào Sở vương Cơ Ngôn Hạo sau lưng Phương Cửu Nguyên, lần Lạc Dương lôi này chính là vì tẩy trắng thân phận đệ tử Cản Thi Phái, để tránh bị người Dịch Kiếm Môn phát hiện.

Nhưng Cơ Ngôn Hạo đúng là lớn mật, Cản Thi Phái và Dịch Kiếm Môn có thù hận không chết không thôi, hắn còn dám cấu kết với Cản Thi Phái, hắn sẽ không sợ lửa giận của Dịch Kiếm Môn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.