Nghiện

Chương 229: 20 Những Lần Triều Sơn Cùng Ngài Hư Vân




Trong tiếng thúc giục của Nhiếp Thiến, Nhiếp Thiên nhanh chóng lấy mảnh xương thú kia ra, trước tiên đem xương thú, đặt lên trên một khối Hỏa Vân Thạch nhô ra.

Một đốm lửa sáng, lóe lên từ trong xương thú.

Nhiếp Thiên ngưng thần chú mục, trên mặt hiện ra sắc thái vui mừng, nói:

- Xương thú bắt đầu hấp thu Hỏa Diễm!

- Thật tốt quá!

Nhiếp Thiến cũng hưng phấn.

Hai người đều chú ý tới, khi xương thú đặt ở trên Hỏa Vân Thạch còn chưa được khai thác, quang mang trong khối Hỏa Vân Thạch kia nhanh chóng ảm đạm.

Vậy tức là, xương thú giống như bọn họ dự đoán, đang hấp thu Hỏa Diễm.

Trong thời gian cực ngắn, khối Hỏa Vân Thạch hơn phân nửa khảm vào trong thạch bích, bởi vì bị hút sạch Hỏa Diễm, vỡ vụn thành tảng đá xám trắng bình thường.

- Bên kia!

Nhiếp Thiến đưa tay chỉ một khối Hỏa Vân Thạch càng lớn hơn, thúc giục nói:

- Mau lên!

Nhiếp Thiên không chút chần chừ, lập tức dựa theo nàng chỉ dẫn, cầm theo xương thú, dán vào một khối Hỏa Vân Thạch càng lớn hơn khác.

- Bên kia! Bên kia! Bên kia còn một khối lớn hơn!

Nhiếp Thiến sắc mặt kích động, vừa nhìn thấy xương thú hút hết Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch, liền lựựa chọn mục tiêu mới cho hắn.

Răng rắc.

Trong quặng mỏ, từng khối Hỏa Vân Thạch, lần lượt vỡ vụn ra.

Xương thú không ngừng hấp thu Hỏa Diễm, rất nhanh lại trở nên đỏ bừng, phóng thích ra ánh sáng rực lửa khác thường.

Từng đốm lửa hiển hiện từ trong xương thú, ở trong quặng mỏ tăm tối, những đốm lửa kia giống như sao sáng, rực rỡ phát sáng trên xương thú.

Phừng phực.

Phần lớn đốm lửa, trôi nổi xuất hiện, Nhiếp Thiên dần dần phát hiện, những đốm lửa kia lại bắt đầu quấn kết tập trung vào nhau.

- Ở đây!

Nhiếp Thiến lại đưa tay chỉ vào môt khối Hỏa Vân Thạch vươn ra ngoài.

- Bắt đầu ngưng kết!

Nhiếp Thiên cũng dần dần hưng phấn, cầm xương thú, đặt lên trên khối Hỏa Vân Thạch kia.

Bùm!

Một ngọn lửa đỏ rực, ở trong xương thú, giống như đột nhiên bùng cháy.

Nhiếp Thiên dùng linh thức cảm giác, cảm thấy được ngọn lửa đang bùng cháy kia, chính là giọt máu tươi đang ngưng kết.

Khi hắn nhìn rõ được điểm này, hắn chợt cảm thấy có một sức hút khác thường, giống như từ trong giọt máu kia đột ngột sinh ra.

Răng rắc! Răng rắc!

Trong quặng mỏ số bảy mươi ba, từng khối Hỏa Vân Thạch, đều truyền đến âm thanh vỡ vụn đáng sợ.

Cùng lúc đó, từng ánh lửa, bỗng chốc bắn vọt ra từ trong những Hỏa Vân Thạch, giống như ngàn vạn con đom đóm, bắn về phía xương thú.

Ầm ầm!

Đáng sợ hơn chính là, những quặng mỏ khác trong lòng núi, cũng dần dần truyền tới tiếng nổ vang.

Đi kèm theo tiếng nổ này, từng ánh lửa, bắn ra từ trong rất nhiều Hỏa Vân Thạch, giống như bị dị vật nào đó thu hút, đều tập trung tới quặng mỏ số bảy mươi ba ở chỗ Nhiếp Thiên.

- Xảy ra chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì?

- Quặng mỏ sắp sụp rồi, mau rời khỏi đây!

- Tất cả mọi người, lập tức rút khỏi quặng mỏ!

- Tai nạn đến rồi!

-...

Trong mỗi quặng mỏ, những tộc nhân chi thứ Nhiếp gia, còn có những lao công đang khai thác Hỏa Vân Thạch, đều hoảng sợ hét to.

Bóng người rối rít nhanh chóng chạy ra khỏi quặng mỏ, hoảng hốt vội chạy ra khỏi động.

- Tiểu Thiên1 Nguy rồi, xương thú này dữ dội quá đi, tốc độ hấp thu Hỏa Diễm của nó quá nhanh! Quặng mỏ này sắp sụp đổ rồi!

Nhiếp Thiến cũng luống cuống.

Nhưng mà, Nhiếp Thiên lúc này, tay cầm mảnh xương thú, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng la của nàng.

Linh thức tinh thần toàn thân Nhiếp Thiên, giống như bị kéo vào trong xương thú, trong đồng tử dường như lấp lánh đốm lửa, tràn đầy cảm giác thần bí sâu sắc.

Rầm rầm!

Cửa động quặng mỏ số bảy mươi ba, đá vụn rơi xuống từng mảng, trong chớp mắt, cả cửa động đã bị lấp kín.

Nhiếp Thiến vốn muốn ngăn cản Nhiếp Thiên dùng xương thú hấp thu Hỏa Diễm, kéo nó mang ra khỏi quặng mỏ, đột nhiên phát hiện, bọn họ muốn rời khỏi quặng mỏ đã là không thể nào.

Quặng mỏ bị chặn, giữa khe hở vụn đá, vẫn còn có phần lớn đốm lửa len lỏi tiến vào, tiếp tục hội tụ lên xương thú trong tay Nhiếp Thiên.

Xương thú còn đang tham lam, tiếp tục hấp thu Hỏa Diễm trong cả lòng núi, không hề có dấu hiệu dừng lại!

Ý thức cùng tinh thần Nhiếp Thiên, sớm đã chạy vào trong giọt máu đang rực cháy kia, lần nữa tiến vào vùng đất thần bí lửa cháy rực trời.

Trong không gian không biết tên kia, hắn thấy ngọn lửa và vệt sáng uốn khúc khắp trời, sản sinh vô số biến hóa, nhìn thấy từng ngọn lửa nóng bỏng, tụ lại, giống như đang biến thành một con cự long hỏa diễm.

- Gào gào!

Bên ngoài, linh khí nồng đậm của trời đất uốn lượn xung quanh núi Lăng Vân, không biết tại sao lại nhích động, cũng dần dần tập trung đến ngọn núi tầm thường này.

Linh khí trắng xóa của trời đất, từ cửa quặng mỏ, len lỏi vào quặng mỏ số thứ bảy mươi ba.

Nhiếp Thiến vô cùng sốt sắng, đột nhiên cảm thấy, không khí nàng hít thở, đều ẩn chứa linh khí dồi dào.

Nàng tinh tế cảm nhận, phát hiện ở chỗ Nhiếp Thiên, linh khí đặc biệt lạ thường, dường như linh khí cuộn trào trong quặng mỏ, đều theo lỗ chân lông Nhiếp Thiên, chuyển vào trong cơ thể Nhiếp Thiên.

Đôi mắt sáng của nàng mở to, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên, vừa mừng rỡ, lại vừa thấy nghi ngờ khiếp sợ.

Trong quặng mỏ xảy ra chuyện lạ, đã nằm ngoài hiểu biết của nàng, khiến nàng không biết nên xử trí thế nào, cũng không biết nên làm như thế nào, mới là có ích cho Nhiếp Thiên.

Vào giờ phút này, cửa động đã bị tảng đá rơi xuống cản trở, trong khe hở giữa những tảng đá chất chồng, vẫn có lượng lớn ánh lửa bay vụt vào trong, nhập vào làm một thể với mảnh xương thú.

Nàng tự biết tạm thời khó có thể rời khỏi, chỉ có thể bị động, đón nhận tất cả xảy ra trước mắt.

Cũng vào lúc này.

Sau lưng núi Lăng Vân, một ngọn núi khác thấp hơn núi Lăng Vân, nhưng cao vút dựng thẳng đứng hơn so với các ngọn núi khác, có lão già gầy gò mình mặc vải thô, đang luyện chế linh khí ở trong một gian thạch thất, bỗng chợt đặt linh khí đem trong tay xuống.

- Kỳ quái, linh khí của trời đất tại sao lại phát sinh biến hóa?

Hắn thấp giọng thì thào một câu, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Bóng người mờ ảo, chậm rãi trôi ra khỏi Thiên Linh Cái, giống như bóng ma quỷ quái, bỗng chốc bay ra khỏi thạch thất.

Hư ảnh mơ hồ không rõ, giống như bóng dưới đáy nước, thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung, không phải thực thể, lại dường như đang đuổi theo dòng chảy của linh khí trời đất, một đường bay thẳng đến dãy núi nhỏ mà Nhiếp gia khai thác Hỏa Vân Thạch.

Hư ảnh bay vào trong quặng mỏ, theo đường đá, tiếp tục tiến vào.

Sau đó không lâu, hư ảnh đi tới cửa quặng mỏ số bảy mươi ba có Nhiếp Thiên, cũng từ trong khe hở giữa những tảng đá len lỏi vào trong quặng mỏ.

Vừa vào quặng mỏ, dáng vẻ mơ hồ của hư ảnh, càng trở nên mắt thường khó lòng nhìn thấy.

- Gì cơ?!

Hư ảnh ở trong góc khuất quặng mỏ, quan sát một hồi, toàn bộ chú ý đặt vào Nhiếp Thiên, cùng mảnh xương thú trong tay Nhiếp Thiên.

Trong động, Nhiếp Thiến đứng ở bên cạnh Nhiếp Thiên, lại không cảm giác được.

Ầm ầm!

Cả ngọn núi, giống như đang rung chuyển nhè nhẹ, từng tảng đá lớn lơ lửng trên đỉnh đầu trong quặng mỏ Nhiếp Thiên và Nhiếp Thiến đứng, cũng dần dần vỡ vụn rơi xuống.

Hư ảnh trong góc tối, ngẩng đầu nhìn những tảng đá lớn đang rơi xuống, bèn thuận tay gạt phăng đi vài cái.

Nhiếp Thiến như phát giác ra, kinh hãi nhìn tảng đá lớn rơi xuống, trong lòng tuyệt vọng hô to.

Thần kỳ, tảng đá lớn rõ ràng sắp rơi xuống nàng và Nhiếp Thiên, giữa đường như gặp phải sức mạnh nào đó thu hút, đều rơi ra xung quanh quặng mỏ.

Nàng vốn dĩ đã bị thịt nát xương nàng, lại bình yên vô sự đứng ở bên cạnh Nhiếp Thiên, hệt như được thần linh bảo vệ.

Sau một lúc lâu.

Không còn đốm lửa nào từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, giống như tất cả Hỏa Diễm của Hỏa Vân Thạch trong lòng núi, đã bị mảnh xương thú này hút sạch không còn.

Nhiếp Thiên vẫn đặt ngón tay vào trong xương thú, hoàn toàn chưa phát giác ra biến cố kinh hoàng xảy ra trong quặng mỏ, vẫn đang thản nhiên du lịch trong cảnh mơ.

Rung chấn duy trì hồi lâu trong quặng mỏ, cũng dần dần yên lặng, tảng đá lớn rơi xuống xung quanh quặng mỏ, đã chất cao như núi.

Thế nhưng chỗ nàng và Nhiếp Thiên đứng, thậm chí ngay cả một viên đá nhỏ cũng không có, điều này làm cho nàng cảm thấy khó thể tưởng tượng được, trong lòng âm thầm cảm tạ liệt tổ liệt tông Nhiếp gia che chở.

Lại qua một hồi lâu, mảnh xương thú trong tay Nhiếp Thiên, lại lần nữa quay về màu nâu xám.

Nhiếp Thiên như phiêu du trong cõi thần tiên, lại dần dần tỉnh lại, hắn mở mắt ra, câu nói đầu tiên là:

- Giọt máu tươi trong xương thú kia rốt cuộc ngưng kết thành công!

Hư ảnh trong góc khuất, sau khi nghe được câu này, bóng dáng như sóng nước nhẹ nhàng dập dềnh, nội tâm giống như bị khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.