Nghiện

Chương 17: Hộ Trì Phật Pháp Bằng Đức Hạnh




Công Thâu Ngu nói câu này làm sắc mặt Tôn Vô Ngôn âm trầm.

Hắn biết rõ quy tắc ngầm của Ba Thục Kiếm Các cũng bỏ đi, nhưng Công Thâu Ngu lại nói công khai trước mặt mọi người, việc này làm sắc mặt Tôn Vô Ngôn lúng túng.

- Công Thâu Ngu, ngươi hôm nay nhận định không cho ta mặt mũi sao?

Tôn Vô Ngôn lạnh lùng nói.

Công Thâu Ngu cười lạnh nói:

- Mặt mũi ngươi giá trị vài đồng tiền? Tôn Vô Ngôn, ngày bình thường ngươi đùa nghịch tiểu thủ đoạn trong Ba Thục Kiếm Các cũng bỏ đi, dù sao ngày bình thường đúc kiếm cho ai không phải đúc kiếm.

- Nhưng hiện tại ta có người nhờ đúc kiếm, ngươi lại đưa người tới chỗ ta, ngươi cho rằng ngươi là chưởng môn hay là những Thái Thượng trưởng lão?

- Cho mặt mũi ngươi là chấp sự trưởng lão, không để cho mặt mũi ngươi tính là cái gì?

Đối với Công Thâu Ngu mà nói, thật chọc giận hắn thì hắn cũng không sợ Tôn Vô Ngôn.

Trong Ba Thục Kiếm Các, mọi người đều biết Tôn Vô Ngôn là chấp sự trưởng lão, bọn họ đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, nếu như đặt ở tông môn khác cũng nhất định là trưởng lão thực quyền.

Nhưng ở Ba Thục Kiếm Các lại không có quy củ như vậy, Công Thâu Ngu là tồn tại gần với luyện khí đại tông sư, thực tế địa vị của bọn họ còn cao hơn những chấp sự trưởng lão không có thiên phú luyện khí rất nhiều, dù sao đây mới là căn bản Ba Thục Kiếm Các dựa vào để tồn tại.

Bị Công Thâu Ngu quét mặt mũi trước mặt người ngoài, dù gì Tôn Vô Ngôn cũng là võ giả Hóa Thần Cảnh, quanh năm được các võ giả đến Ba Thục Kiếm Các cầu kiếm cung kính, hắn làm sao có thể không giận?

Nhưng hắn vừa muốn phát tác, người mặc đạo trang ngăn hắn lại:

- Tôn huynh chớ tức giận, Công Thâu đại sư cũng nhanh mồm nhanh miệng, hai vị ngàn vận không nên xem là thật.

Đạo nhân này đến cầu kiếm, nếu thật chọc giận Công Thâu Ngu thì còn cầu cái rắm.

Cho dù cuối cùng Công Thâu Ngu đáp ứng chế tạo binh khí cho hắn, nhưng nội tâm Công Thâu Ngu khẳng định không thoải mái, cho nên hắn cuối cùng chế tạo ra binh khí dạng gì cũng chỉ có trời mới biết, cho nên ngàn vạn không nên đắc tội Công Thâu Ngu.

Sau khi ngăn cản Tôn Vô Ngôn, lão giả mặc đạo trang nhìn thấy Tô Tín đang đứng xem, hắn cũng biết Công Thâu Ngu đang chế tạo cho người này.

Đạo nhân kia chắp tay nói với Tô Tín:

- Vị tiểu hữu này, bần đạo thực có việc gấp cần một thanh binh khí tốt nhất.

Hắn chỉ vào người trẻ tuổi mặc đạo bào, nói:

- Đây cũng là đồ đệ của bần đạo, đợi đến lúc một tháng sao sẽ tham gia thi đấu bài vị tông môn cho người trẻ tuổi.

- Cho nên hắn cần gấp một thanh binh khí tăng cường thực lực, kính xin tiểu hữu tạo thuận lợi, bần đạo Thanh Thành kiếm phái Phương Thụy, ngày sau nếu tiểu hữu đi vào Xuyên Nam, bần đạo nhất định thâm tạ.

- Tô Tín nhìn Phương Thụy trước mặt, lập tức có cảm xúc dở khóc dở cười.

Chính mình là người giết nhi tử của hắn, kết quả Phương Thụy lại không có nhận ra mình, còn kêu một câu tiểu hữu, hắn thật không biết nên nói cái gì cho tốt.

Kỳ thật Phương Thụy cũng chưa từng gặp qua Tô Tín, lúc trước hắn đạt được tin tức nhi tử Phương Đông Đình bị Tô Tín giết chết liền nổi giận, nhưng lúc đó Tô Tín chỉ là võ giả Hậu Thiên, hơn nữa lại đang mai danh ẩn tích tại thành Thương Sơn gần một năm, cho nên Phương Thụy cũng không có cố ý bảo người đi tìm tướng mạo Tô Tín.

Dù cho Tô Tín về sau danh chấn giang hồ, Phương Thụy cũng chỉ bảo người thu thập tình báo của Tô Tín mà thôi, nhưng lại không có tư liệu liên quan tới tướng mạo của hắn, cho nên vừa mới thấy mặt, Phương Thụy không có nhận ra Tô Tín.

Kết quả Tô Tín chắp tay nói:

- Thì ra là Thanh Thành kiếm phái Phương trưởng lão, tại hạ cũng xem như người quen của Phương trưởng lão, ta là Tô Tín, nói lời giữ lời.

Hắn vừa nói ra lời này khỏi miệng, cho dù Tôn Vô Ngôn hay Công Thâu Ngu, hoặc là đệ tử Phương Thụy mang đến đều cảm giác toàn thân lạnh lẽo, trên người Phương Thụy phóng thích sát khí lạnh buốt làm mọi người nơi đây rùng mình.

Đôi mắt Phương Thụy đỏ thẫm, gương mặt tiền lành, đạo nhân tiên phong đạo cốt giống như bị tà ma phụ thể phi thường đáng sợ.

Trước kia hắn một lòng học đạo kiếm, chỉ có một nhi tử như Phương Đông Đình, chưa tính là không chịu thua kém nhưng tối thiểu cũng không tính là quá kém.

Không nghĩ tới một hồi du ngoạn lịch lãm rèn luyện Tương Na, nhi tử của mình trực tiếp ném mạng tại đó.

Tô Tín cũng chết thì bỏ đi, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi yên lặng một năm, Tô Tín lại xuất hiện trên giang hồ lần nữa, thanh danh lan truyền lớn.

Đánh bại các thế hệ trẻ tuần kiệt các môn phái trên giang hồ, đảm nhận tổng bộ đầu Giang Nam đạo, uy áp Giang Nam đạo, cuối cùng thậm chí dùng Thần Cung diệt sát Hóa Thần bước vào vị trí đệ nhất Nhân Bảng, hiện tại đã trở thành Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư bình khởi bình tọa với hắn!

Những chuyện này không ngừng truyền vào lỗ tai Phương Thụy, mỗi khi có tin tức truyền tới, hận ý trong lòng Phương Thụy tăng thêm một phần.

Nhưng hết lần này tới lần khác trong Thanh Thành kiếm phái có người không cho phép hắn lợi dụng lực lượng Thanh Thành kiếm phái đến báo thù, thậm chí còn ngăn cản chính hắn đến báo thù.

Thanh Thành kiếm chỉ trích Phương Thụy liên lụy Thanh Thành kiếm phái, đa số trưởng lão Thanh Thành kiếm phái cho rằng, Tô Tín và Phương Đông Đình vốn chỉ là đệ tử trẻ tuổi tranh phong, chết chỉ có thể trách chính mình tài nghệ không bằng người, chẳng trách người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.