Nghiện

Chương 1: Lời Người Dịch - Lời Tác Giả




Thục vương phủ giao thủ với người Vương gia trong nửa khắc đồng hồ, người Vương gia đã bị giết hơn phân nửa, làm cho đôi mắt Vương gia chủ đỏ rực như máu và đau lòng.

Thế gia không phải môn phái, đệ tử chết thì đi chiêu mộ, đệ tử thế gia chết, cần dùng bao nhiêu năm mới có thể đền bù những huyết mạch dòng chính này?

Lúc trước Liễu Thiên Minh bị diệt môn thì hắn lựa chọn liều chết đánh với Tô Tín một trận, nhưng phóng tới Vương gia chủ thì hắn lựa chọn thỏa hiệp.

- Dừng tay! Vương gia ta nguyện ý đáp ứng các ngươi đi đánh Tứ Tương Kiếm Tông! Mau dừng tay!

Ôn Dục quay đầu nhìn Tô Tín, vấn đề này hiện tại cần Tô Tín đưa ra quyết định, hắn chỉ phụ trách chém chém giết giết là đầy đủ.

Tô Tín lại lạnh lùng cười nói:

- Giết!

Ôn Dục gật gật đầu, cương khí thuần dương bạo phát ầm ầm, phụ trợ hắn như một mặt trời nhỏ.

Đao thế như điên, uy thế vô song, diễn võ trường trước cửa Vương gia bị hắn đánh nát nhừ, Vương gia chủ lại bị Ôn Dục ép đến nơi hẻo lánh, cũng sắp không địch lại.

Lão thái giám Ôn Dục này trước kia có thể đi theo chân mẫu tộc của Cơ Ngôn Tú, chiến tướng đi theo Đại Chu Hoài Sơn Hầu tranh đấu giành thiên hạ, thực lực đạt tới Hóa Thần Cảnh đỉnh phong.

Vương gia chủ chỉ là một đúc kiếm sư Hóa Thần Cảnh cho nên không đánh lại hắn, hơn mười chiêu qua đi liền bị Ôn Dục chém giết.

Ôn Dục vứt bỏ đoản đao đầy máu tươi, hỏi:

- Tô đại nhân, hiện tại chúng ta phải làm gì?

Tô Tín nói:

- Đã có hai thế lực bị chúng ta diệt, người khác cũng thấy rõ quyết tâm của chúng ta, đi nói với Thiên Vũ Kiếm Các và Tứ Tương Kiếm Tông, hỏi bọn chúng có đầu nhập vào Thục vương phủ chúng ta hay không.

Tô Tín đoán đúng, trải qua hắn giết chóc hai lần, Thiên Vũ Kiếm Các và Tứ Tương Kiếm Tông cũng sợ rồi.

Bọn họ không sợ Cơ Ngôn Tú, bởi vì Cơ Ngôn Tú không dám động thủ với bọn họ, nhưng Tô Tín không giống, Vũ Liễu kiếm phái và Vương gia bị diệt đã chứng minh quyết tâm của hắn.

Hai phái này muốn đi cầu viện nhưng nếu đây là tình hình chung cũng không tính, tông môn giao hảo với bọn họ cũng sẽ đứng ra nói tốt vài câu cho bọn họ, cũng gây áp lực lên đối thủ của bọn họ.

Tình huống hiện tại, bảo bọn họ đi lên đụng Thục vương phủ đã dựng lên hung uy, vậy thì thuần túy là muốn chết, vạn nhất bọn họ xoay đầu mâu đối phó mình thì sao? Cũng không thể không duyên cớ cho Thục vương phủ lấy cớ.

Huống chi cũng là bốn phái lòng tham không đủ cầm đồ của Thục vương phủ người ta, đùa nghịch thủ đoạn xem người ta như kẻ coi tiền như rác, bây giờ người ta không gây phiền toái cho các ngươi mới là việc kỳ quái.

Dưới tình huống tứ cố vô thân, rốt cuộc hai phái đầu hàng, đáp ứng đầu nhập vào Thục vương phủ, không phải giúp đỡ ngang hàng cho nhau, mà là với tư cách cấp dưới đầu nhập vào.

Trong Thục vương phủ, Cơ Ngôn Tú bày yến hội chiêu đãi Tô Tín, dẫn đầu nâng chén với Tô Tín:

- Lần này nhờ có Tô đại nhân hỗ trợ mới có Thục vương phủ rầm rộ hiện tại, bổn vương trước kia còn có chút hoài nghi với Tô đại nhân ngươi, bổn vương tự phạt gấp đôi.

Tô Tín lạnh nhạt nhìn Cơ Ngôn Tú nịnh nọt chiêu hiền đãi sĩ, trong nội tâm lại lắc đầu.

Cơ Ngôn Tú lại chiêu hiền đãi sĩ cũng vô dụng, dù sao hắn xử lý xong việc Ba Thục sẽ rời đi.

Tô Tín vẫn nể tình uống chén rượu, sau đó nói:

- Thục vương điện hạ, vấn đề hiện tại còn chưa xong đâu, hai thế lực cũng đầu nhập vào ngươi nhưng bọn họ chỉ khuất phục dưới áp bức của ngươi mà thôi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện phục vụ quên mình vì ngươi sao?

Cơ Ngôn Tú đặt chén rượu xuống, hỏi:

- Như vậy bổn vương phải làm gì?

Đương nhiên Cơ Ngôn Tú cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ bằng mị lực của mình hoặc thân phận hoàng thất Đại Chu có thể thuyết phục người hai phái, nhưng không sao, Tô Tín nhất định có biện pháp.

Tô Tín uống một hớp rượu nói:

- Kỳ thật cũng rất đơn giản, một phương diện bức bách bọn họ triệt để tự tuyệt với võ lâm Ba Thục đạo, một phương diện lại tiếp tục cho bọn chúng chỗ tốt và lợi ích.

- Hiện tại chỉ có hai thế lực nhị lưu đầu nhập vào Thục vương phủ, đối với thế lực cả Thục vương phủ mà nói chưa đủ, cho nên còn cần tiếp tục chinh phạt, mục tiêu là được những như vậy tam lưu thế lực.

- Đồng thời đánh với những thế lực tam lưu, người Thục vương phủ không nên ra tay, bức bách Thiên Vũ Kiếm Các và Tứ Tương Kiếm Tông ra tay, việc này làm bọn họ tự tuyệt với võ lâm Ba Thục đạo.

- Đoạt được đồ vật của các thế lực tam lưu này, đầu to phải phân cho người hai môn phái, dùng lợi ích ngăn chặn oán khí của bọn chúng.

- Bởi như vậy võ lâm Ba Thục đạo sẽ không chứa được bọn chúng, cho dù bọn chúng sinh ra nhị tâm cũng vô dụng, bởi vì giang hồ Ba Thục đạo cũng không dung nạp bọn họ.

- Đối với người tiểu tông môn tam lưu còn dễ nói, trừ một ít phần tử ngoan cố thì có thể chiêu hàng những kẻ còn lại, gặp được đáng giá bồi dưỡng cũng có thể phát triển trở thành tâm phúc, những chuyện này không cần ta dạy chứ?

Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục đều gật gật đầu, Tô Tín đã nói rõ như thế, bọn họ cũng không phải ngu ngốc đương nhiên biết rõ nên làm như thế nào.

Cơ Ngôn Tú lại do dự nói:

- Như vậy vì sao chúng ta không đi đánh những thế lực nhị lưu? Những thế lực nhị lưu không chỉ có rất nhiều võ giả Tiên Thiên, còn có võ giả Hóa Thần Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.