Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 17: 17: Tấn Công Ngực




Trở lại thời điểm Tiểu Phụng sắp bị xử đẹp thì trần nhà đột nhiên nổ tung khiến vô số sắt thép vỡ nát kéo nhau đổ xuống.Nắm đấm của Kim Jug Eun mới đi được nửa đường thì vội thu về rồi nhảy lùi về sau,không phải vì gã sợ đống sắt gỉ kia mà là để tập trung tinh thần đối phó với hoả lực của kẻ khủng bố,bởi lẽ kẻ có thể phá huỷ trần nhà làm bằng hợp kim chống được cả bom nguyên tử thì tuyệt đối không phải mặt hàng tầm thường.

Khi Kim Jug Eun đang nghĩ là sắp đối mặt với một loạt tên lửa hạng nặng thì bỗng có một cột sáng từ trên chụp thẳng xuống và dịch chuyển Tiểu Phụng đi chỉ trong nháy mắt.

Gã ngàn vạn lần không nghĩ tới điều này,bởi so với việc cứu một sản phẩm thí nghiệm vừa yếu nhớt vừa xấu trai thì ám sát gã nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều lắm,mặc dù việc huy động đến cả tên lửa đã khiến vụ này vượt xa quy mô của một cuộc ám sát.

Kim Jug Eun sực tỉnh,gã chỉ vào cỗ máy đang lơ lửng trên cao rồi quay lại quát vào mặt đám nhân viên phía sau tấm kính:

- Đm còn ngây ra đó làm gì,sao không mau bắn rớt cái thứ chết tiệt ấy đi!?

Đám nhân viên thần kinh yếu hơn hẳn Kim Jug Eun nên mất mấy mươi giây mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra,lúc này mới chạy tới bên bảng điều khiển thao tác một hồi mở ra hệ thống phòng không của toà nhà.

Kim Jug Eun nóng lòng nhìn cỗ máy đã chuẩn bị bay đi,lại xem đám đần độn kia vẫn còn đang loay hoay chưa được tích sự gì thì đành phải tự thân vận động.Gã co chân rồi bật mạnh một cái bay lên hơn 20 mét mang theo dư lực đấm thẳng vào máy bay.Một đòn toàn lực này của gã so với tên lửa tuyệt đối không thua kém nhưng khi sắp chạm mục tiêu lại như đụng phải một màng chắn vô hình cực kì nhu nhuyễn dễ dàng hoá giải kình lực của Kim Jug Eun.

Đòn đánh bị hoá giải lại không có chỗ bám khiến Kim Jug Eun dưới tác dụng của trọng lực tà tà rơi xuống.Gã căm phẫn nhìn động cơ phóng ra một ngọn lửa xanh lam,thân thể khẽ run rẩy rồi thoáng cái đã biến mất.

Tiểu Phụng ngây ngốc khi thấy bản thân đang ở nơi chỉ toàn một màu đen,lẫn trong đó là những dải màu ngang dọc có hình dáng như mạch điện.Gã gào ầm lên:

- Đây là đâu?Tôi là ai?

Không ai thèm trả lời,tuy nhiên gã trông thấy phía trước có một người đang ngồi ở ghế lái hai tay không ngừng thao tác trên một bảng cảm ứng.Cũng chẳng biết có phải do vừa thoát chết đâm ra hoang tưởng không nhưng Tiểu Phụng cảm thấy dáng người này có chút quen,giống như đã từng gặp ở đâu rồi.

- Xin hỏi...

- Đừng làm phiền,động cơ lại bị trục trặc rồi đây này.

Hắn vừa dứt lời thì máy bay bỗng chấn động dữ dội,những thanh âm nặng nề vang lên trên đầu bọn hắn như điềm báo cho biết cuộc đào tẩu này sẽ không được suôn sẻ.

- Khi xuất hiện một cái bảng thì nhớ ấn Yes.

Hắn lạnh lùng buông lại một câu rồi mở cửa kính nhảy ra ngoài.Tiểu Phụng mờ mịt chạy đến nhìn bảng điều khiển thì chỉ thấy nó đang đếm ngược:

[00:59.]

Kim Jug Eun đang định dùng hết sức bú mẹ đập nát vỏ máy bay thì bất ngờ xuất hiện một người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo đứng chắp tay sau mông nhìn gã đầy căm thù.Đoán rằng đây là kẻ chủ mưu,gã nheo mắt hỏi:

- Hey,ông bạn có biết bí quyết giữ gìn hàm răng khoẻ mạnh không?

Hắn cười gằn:

- Là không chõ mũi vào chuyện người khác.

Nụ cười của Kim Jug Eun méo xệch khi câu đùa trấn phái bị hắn bắt bài,gã cười gằn:

- Nếu biết vậy sao mày còn dám phá tao?

- Thích!

- Thích?

Kim Jug Eun nhại lại:

- Khặc khặc khặc,THÍCH!?

Hai người đều bừng bừng lửa giận nhìn nhau chằm chằm,rồi bất ngờ Kim Jug Eun lướt tới bàn tay hoá thành đao xiên thẳng vào cổ hắn.Mà nói “tay hoá thành đao” thì chính là nghĩa đen chứ không phải là khép năm ngón tay lại rồi “dùng tay thay kiếm” như trong phim kiếm hiệp đâu,mà bàn tay Kim Jug Eun thực sự biến dạng trở thành một lưỡi đao sáng loáng mang theo hơi lạnh của kim loại đâm thẳng về phía hắn.

Tốc độ của Kim Jug Eun đã vượt khỏi vận tốc âm thanh,ở mức độ này thì ngay cả khi nhận ra bản thân bị tấn công thì cơ thể cũng không phản ứng kịp.Cái gọi là cao thủ so chiêu,thắng bại chỉ trong khoảnh khắc chính là như vậy,nhiều khi đánh đấm ở cấp độ này chỉ hoàn toàn dựa vào một thứ gọi là “Đoán”.

Mắt thấy mũi đao sắc nhọn đã sắp hái đầu hắn xuống thì bất ngờ bị cản lại,không những thế còn làm phát ra thanh âm lanh lảnh như tiếng kim loại va chạm.

Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhị Quan.

Kình khí Kim Chung gặp mạnh càng mạnh,Kim Jug Eun dốc toàn lực đánh ra một đòn nên khi gặp phản chấn thì như một đoàn tàu hoả đâm vào cả người bị hất văng ra sau.

- Bố tổ sư!

Kim Jug Eun phản xạ cực nhanh,ngay lập tức sử dụng dị năng gia tăng trọng lực cưỡng ép thân thể gã hạ xuống,máy bay cũng theo đó mà bị nghiêng hẳn qua một bên.

- Khặc khặc,trò vui giờ mới bắt đ...

Thời điểm Kim Jug Eun còn chưa đứng vững thì hắn đã lao tới đá một cước vào họng gã sút văng thân thể đang ở vùng trọng lực đặc biệt nặng tới hơn 300 kg ra khỏi máy bay.

- Bố tổ sư,vô lý vl!

Kim Jug Eun gào ầm lên,vì Dịch chuyển cũng cần thời gian hồi chiêu nên gã chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn chiếc máy bay đang xa dần.

Xẹt~ Xẹt~

Tiếng xé gió thu hút sự chú ý của Kim Jug Eun,thì ra đám vô dụng bên dưới cuối cùng cũng đã chịu bắn ra hai quả tên lửa.Bình thường thì mỗi quả đủ sức san bằng nửa thành phố,nhưng sau cuộc giao lưu nho nhỏ thì Kim Jug Eun đoán kết quả sẽ không mấy khả quan.

Không ngoài dự đoán,chỉ với hai cước đơn giản hắn đã làm lệch quỹ đạo của hai quả tên lửa sau đó đủng đỉnh trở về khoang lái.Tiểu Phụng đang căng mắt chờ đếm ngược kết thúc thì hắn bất ngờ nhảy vào làm gã hết hồn:

- Anh xuống nhanh hơn tôi tưởng.

Hắn cười khẩy:

- Tại kẻ địch lúc này vẫn còn yếu thôi.

Đếm ngược cũng vừa kết thúc,hắn chọn nút Ok rồi làm thêm một vài thao tác để đảm bảo máy bay hoạt động trơn tru.Chợt vang lên thông báo từ hệ thống:

[Phát hiện tên lửa đang áp sát.Quỹ đạo không xác định.Xin nhắc lại,không thể xác định được quỹ đạo.]

Kim Jug Eun dùng sóng điện não điều khiển hai quả tên lửa quay liên tục bốn năm vòng rồi lao tới máy bay với vận tốc cực nhanh.

- Bám chắc vào,sẽ xóc lắm đấy.

Chiếc máy bay bắt đầu tàng hình khiến Kim Jug Eun càng thêm nóng ruột,tốc độ của tên lửa cũng trở nên nhanh tới mức vỏ ngoài bốc cháy do ma sát với không khí.

Uỳnh~

Hai tên lửa nổ tung trên không,đồng thời Kim Jug Eun cũng ầm một tiếng rơi xuống đất.

Nhưng không có mảnh vụn nào rơi xuống cùng gã cả.

- Bố tổ sư,sao các người còn không mau tìm cho ra cái máy bay chết tiệt ấy!?

Đám nhân viên nháo nhào một lúc sau đó nói ra một câu không nằm ngoài dự đoán của Kim Jug Eun:

- Radar không thu được tín hiệu.Cái máy bay...biến mất rồi.

Biến mất?

Cứ như thế mà biến mất?

Hai tiếng sau Kim Jug Eun vẫn lẩm bẩm mấy câu này,có vẻ như gã không thể thích nghi với việc bị người khác dắt mũi.Bực mình là vậy nhưng gã vẫn giữ bản thân bước đi thật cẩn trọng bởi những kẻ trong căn phòng này sẽ chẳng vì cái chức vụ Chủ tịch mà sợ hãi hay kiêng nể gì gã đâu.

- HỌ KIM KIA,HÔM NAY LÀ NGÀY NGƯƠI PHẢI ĐỀN TỘI!

Kim Jug Eun cười khẩy:

- Lần nào mấy đứa ngu cũng nói như thế.

Bất ngờ một cổng không gian mở ra trên đầu gã,kèm theo đó là một quả cầu lửa phả vào không gian hơi nóng kinh người.Kim Jug Eun lập tức đưa tay lên tạo ra một đợt sóng chấn động đánh tan quả cầu lửa,đồng thời quay người tóm vào cổ một đứa con gái toàn thân bốc cháy hừng hực đang lao tới gã đầy địch ý.

- Ngươi bị ngu hay sao mà dùng tay trần chạm vào ta?

Ngọn lửa trên người cô ta bùng cháy dữ dội tại cánh tay phải của Kim Jug Eun như muốn đem da thịt của gã nướng chín.Thế nhưng càng đốt gã thì cô lại càng cảm thấy thân thể tăng nhiệt,tăng đến mức phần lõi bên trong nóng tới cả trăm nghìn độ cũng bắt đầu bị nứt vỡ.

- Ngươi...đây là cái thể loại gì?

Kim Jug Eun cười khẩy sau đó vỗ một chưởng đánh bay thanh niên manh động này đụng đổ mấy cái bàn,lập tức cả căn phòng bắt lửa bốc cháy hừng hực.

- Mới tập chơi lửa mà đã nghĩ mình ghê gớm sao?Bố tổ sư,cái bếp từ nhà tao còn nóng hơn mày gấp mấy lần.

Tại nơi bị chưởng của Kim Jug Eun đánh vào lưu lại hình bàn tay màu vàng toả ánh hoàng kim sáng lấp lánh cực kì đẹp mắt,nhưng chỉ bản thân cô gái mới biết cái thứ này đau đớn tới mức nào.Tại dấu ấn phát ra một lượng nhiệt khủng khiếp khiến nó bốc cháy ngay trong ngọn lửa của cô,người lửa mà bị Thiêu Đối là hiểu độ hư cấu nó đến đâu rồi đấy.

- BĂNG TOẢ!

Hoả hoạn bị dập tắt,nhiệt độ hạ liên tục khiến căn phòng bị phủ một lớp băng mỏng.Từ cổng không gian nhảy ra thêm vài tên hề nữa:một,hai,ba đứa.Càng đếm thì nét cười trên mặt Kim Jug Eun càng đậm,xem ra lần này gã đã hốt trọn cả đám rồi.

Một đứa con gái cả người là băng bỏ qua Kim Jug Eun chạy đến bên cô gái người lửa đang hấp hối,cô đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên dấu ấn hình bàn tay vẫn đang toả sáng lấp lánh trong môi trường âm mấy chục độ.

Xèo~Xèoo~

Thanh âm như nước lạnh dội vào lửa vang lên,bàn tay băng của cô gái lập tức tan ra chảy lênh láng xuống sàn.Cảnh tượng này khiến tất cả - trừ Kim Jug Eun - đều kinh hãi tự hỏi cái dấu hình bàn tay kia rốt cục nóng tới bao nhiêu độ,khi mà băng thể của cô gái kia thậm chí còn có thể đóng băng được cả một ngọn núi lửa đang phun trào.

- Đừng...

Cô gái người lửa lúc này đã là dầu cạn đèn tắt,trở lại trạng thái bình thường mà thều thào:

- Giữ sức đi chị...trả thù cho em và những người đã chết.

Có lẽ bởi thuộc tính băng hàn mà những lời nói của cô tuy rất chân thành nhưng vẫn mang một cỗ lạnh lùng:

- Không có mày thì chiến thắng đâu có ý nghĩa gì!

- Chiến thắng không có ý nghĩa,ý nghĩa là ở những gì nó mang lại.

Cô thở hắt ra rồi buông lỏng cơ thể,dấu ấn bỗng toả sáng rực rỡ sau đó nổ tung khiến máu thịt của vật chủ văng tung toé khắp phòng.

Năng lượng của dấu ấn kia đã lan khắp cơ thể cô gái từ trước chỉ là bị con bé liều mạng áp chế,thứ mà vừa rồi cô đụng vào cũng chỉ là một phần năng lượng dư ra của nó mà thôi.

Cái chết đau đớn của thành viên nhỏ tuổi nhất đội khiến cho tất cả đều cảm thấy tuyệt vọng,càng tuyệt vọng hơn khi trông thấy vẻ mặt âm hiểm của Kim Jug Eun.

- Chạy suốt một năm đã thấy chán chưa mấy con bitch?Hoặc là ngoan ngoãn trở về,hoặc là tao mang xác chúng mày về.Đừng nghĩ có chút dị năng đã là đã rất ra gì và này nọ,như bọn bay tao kí một cái liền có cả trăm đứa.

- Tại sao?

Một cô gái tóc đen mắt đen dũng cảm tiến đến trước mặt Kim Jug Eun,mái tóc dài chấm lưng không gió mà bay toát lên một vẻ đẹp kiêu sa và bí ẩn.Cô ngước nhìn Kim Jug Eun khiến gã cảm thấy da mặt đau nhức như bị kim châm:

- Nếu ngươi có năng lực ấy thì sao không tự làm cho bản thân?

Gã cười khẩy:

- Tỉ lệ rủi ro rất cao a.Mày cũng thấy rồi đó thôi,trong dự án Huyền Vũ đã chết khoảng...xem nào...sáu trăm người mà chỉ ra được mình mày là hiểu tỉ lệ thành công thấp đến đâu rồi đấy.

Sau đó Kim Jug Eun cúi người liếm vào má cô một cái rồi cười nham nhở:

- Chưa kể còn được ăn thứ thịt non mềm của bọn mày,so với tự ngược đãi chẳng phải tốt hơn nhiều lắm sao?

Cái lưỡi nham nhám của Kim Jug Eun không hề làm cô ghê sợ,cảm tưởng như khuôn mặt trắng trẻo thanh tú kia hoàn toàn không có chỗ cho những xúc cảm con người,mà nếu có thì cũng chỉ là một nụ cười nhạt:

- Đi chết đi.

Kim Jug Eun cảm thấy một bàn tay mềm mại vỗ lên ngực mình sau đó đất trời đảo lộn,bất ngờ gã thấy mình đang ở giữa trời xung quanh là núi tuyết trùng điệp quất vào da từng cơn lạnh buốt.

Đây hoàn toàn không phải là ảo giác.

Thân thể từ trên cao rơi xuống nhưng không gây được chút tổn hại nào cho Kim Jug Eun,duy chỉ có tuyết phủ dày là khiến việc di chuyển của gã gặp chút khó khăn.Một nơi lạnh lẽo và trắng xoá như thế này chắc chắn không phải địa điểm thích hợp để đi du lịch,và điều đó ngay lập tức được chứng minh khi một đụn tuyết khổng lồ ập xuống đầu gã.

- Này,vé khứ hồi giá bao nhiêu thế?Cho tao xin một cái giá đi!

Đáp lại lời của gã là một mũi giáo băng sượt qua mặt,ba dị nhân vừa rồi bước ra từ cổng không gian trong khi cô gái tóc đen lật đật chạy quanh mặc áo khoác cho hai người kia.

- Không cần đâu,SuSu.

- Lạnh lắm đấy,LuLu.

- Người băng không cần áo khoác.

- Mọi người đều thích áo khoác,LuLu ạ.

- Đừng hùa theo cô ấy,ZuZu.

Nói rồi cô quay sang Kim Jug Eun:

- Núi tuyết là địa lợi của tôi,ông không có cơ hội nào đâu.

Gã nhún vai:

- Vậy tao phải làm gì bây giờ?

- Cút đi.Và hứa sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.

Kim Jug Eun cười khẩy,đúng là suy nghĩ của bọn trẻ con.

- Được,ta hứa.

-...

“Hắn đồng ý rồi kìa,làm gì bây giờ hả SuSu?”

“Không tin được đâu.”

“Đúng thế,chưa kể lão đã giết BuBu.Chúng ta nhất định phải trả thù.”

Cô gái tóc đen tên SuSu nghĩ một hồi rồi nói:

- Hay trước tiên cứ quay đi,nếu lão nuốt lời thì đánh sau cũng được...

Băng Nữ ngắt lời cô:

- Vậy còn BuBu?

- Người chết không thể sống lại.

-...

Băng Nữ nheo mắt nhìn cô rồi cười gằn:

- Cậu còn lạnh hơn cả băng.

Cả ba còn đang dở câu chuyện thì Kim Jug Eun đã tấn công,gã vừa xé gió lao đến vừa cười như điên:

- Hứa thế đéo nào được!Sao ngu quá vậy!?

Tốc độ của gã rất nhanh,nắm đấm cũng đủ mạnh nhưng vì khoảng cách giữa hai bên là rất lớn do vậy Băng Nữ đã kịp dựng lên một bức tường băng ngăn chặn.Kim Jug Eun vừa đánh nát bức tường thì nắm đấm đã bị bắt lấy bởi một cô gái có cặp mắt hoang dại,cô gầm lên:

- Làm theo kế hoạch!

Kim Jug Eun không quan tâm việc hai người kia tách ra hai phía tấn công gã mà chỉ nhìn chằm chằm cô gái đang giữ chặt nắm đấm của mình:

- Vậy mày là ZuZu?Nhìn cũng ngon đấy.

ZuZu quát một tiếng đồng thời đấm thật mạnh vào mặt gã:

- Ngon cái thằng bố con mẹ ngươi!

Vượt ngoài dự đoán của tất cả,Kim Jug Eun không tránh không né mà há to miệng...ngậm lấy nắm đấm hung hăng kia.ZuZu ở trong nhóm nổi tiếng là to gan nhưng cảm giác da thịt bị răng nhọn cắm vào khiến mặt cô lập tức trở nên tái mét:

- NHẢ RA,ĐỒ KHỐN KHIẾP!AHHHHH~

Một thanh âm ghê rợn vang lên khi Kim Jug Eun há to miệng nuốt trọn bàn tay của ZuZu rồi cắn mạnh khiến bàn tay trắng nõn đứt lìa,máu nóng từ cổ tay ào ào chảy xuống thành một vũng lớn trên mặt đất.

Với cấu tạo hàm của một con người thì việc há miệng lớn như vậy quả là điều bất khả thi,tuy nhiên đau đớn kịch liệt khiến ZuZu không đủ sức nghĩ cái gì khả thi cái gì không nữa.Cô gục xuống tuyết khóc rống vì đau đớn,dù gì cô cũng chỉ mới có mười hai tuổi thôi.

Hai người kia thấy cảnh tượng máu me gớm ghiếc như vậy cũng cảm thấy muốn nôn mửa nhưng vì không phải bản thân bị cắn nên vẫn giữ được bình tĩnh.LuLu nói:

- SuSu,mau sử dụng ma thuật khoá gã lại.

- Đã rõ,LuLu.

Kim Jug Eun nhai bàn tay rộp rộp như ăn snack rồi nhổ ra một đống xương trắng,cười khẩy:

- Cái gì mà Ru Ru Lu Lu nhức hết cả đầu.Tiên sư chúng mày có giỏi thì đến hết đây.

SuSu chắp hai tay trước ngực rồi mở ra một vòng tròn ma thuật,ngay lập tức mặt đất dưới chân Kim Jug Eun cũng xuất hiện một vòng tròn hình ngôi sao sáu cánh:

- Ma Pháp Không Gian. Định Thân Thuật.

- Băng Dị Năng.Rồng Băng

Tuyết trên núi đông cứng lại rồi sống dậy dưới hình dáng một con rồng phương Đông,nó gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi há cái miệng khổng lồ lao tới Kim Jug Eun.Đối mặt với thực thể to lớn như vậy nhưng Kim Jug Eun không hề tỏ ra sợ hãi,ngược lại gã còn nhếch miệng cười:

- Muốn thử sức mạnh của con bạn mày không?

Gã vung tay,chủ yếu là để ra vẻ ngầu chứ thực ra cũng chẳng cần thiết lắm,và tạo ra một luồng gió mạnh thổi vào mặt con rồng băng kia.Bề mặt tuyết dày hơn hai mét lập tức bị áp suất không khí xới tung lên và con rồng cũng vậy,nó vỡ vụn và cuốn theo chiều gió bay đi xa tít tắp.

- Thấy đấy,tao chỉ cần đứng một chỗ đã dư sức hạ bọn mày.

Gã “chém gió” một cái đánh ngã SuSu đang lơ lửng trên trời đồng thời dựng tường gió ngăn một loạt những mũi tên băng của LuLu.Cẩn trọng đánh giá một hồi,gã nói:

- Năng lực của con này như ***,đéo thích.

Kim Jug Eun đưa tay lên,từ tay gã xuất hiện một lực hút cực mạnh hút hai cô gái lại gần.

- Không được hại bạn tôi!

ZuZu gầm lên,một cơn gió xoáy đánh vào Kim Jug Eun nhưng ngoại trừ khiến bộ vest của gã rách tả tơi như thằng ăn mày thì không còn tổn hại nào khác.

- Mày nằm yên đó hộ tao cái,mày đéo có giá trị gì nữa rồi!

Gió quất vào mặt ZuZu một cú đau điếng và rạch lên khuôn mặt trắng hồng một vết cắt rất sâu,chỉ một đòn đơn giản nhưng so với chút gió xoáy vừa rồi của cô thì mạnh hơn nhiều lắm.

Kim Jug Eun bóp chặt cổ hai cô gái rồi nheo mắt như đang đánh giá từng người một:

- Mày tạo được ra băng hả?Nghe hay đấy.

Uỳnh~

Một chấm đen bỗng xuất hiện gần mang tai của Kim Jug Eun sau đó nổ tung.Khói đen lững lờ bốc lên tại nửa mặt bên phải của gã và toả ra mùi vải cháy gay mũi,bộ trang phục đắt tiền sau khi bị hai cô gái lần lượt hành hạ thì đã không còn ra hình thù gì nữa.

Kim Jug Eun khẽ lắc SuSu như người ta trừng phạt một con mèo nhỏ dám cào vào tay mình rồi cười nham nhở:

- Đừng gấp,sẽ tới lượt mày nhanh thôi.

Gã quay sang nhìn LuLu một cách cẩn trọng:

- Mày có cặp mắt rất đẹp đấy,tao luôn muốn có cặp mắt màu xanh như vậy.

Kéo LuLu lại gần mình sau đó gã kề miệng vào mắt phải của cô rồi bắt đầu hút thật mạnh.Có rất nhiều tiếng la hét kinh hãi và đau đớn,có cả những tiếng khóc nấc vì căm hận và bất lực nhưng gã không có tâm trí đâu mà thưởng thức hết tất cả những thứ ấy mà chỉ tập trung vào bữa tiệc của mình.

- Tao bắt đầu cảm nhận được chút băng giá rồi đấy.

Gã buông lỏng bàn tay thả LuLu nặng nề rơi xuống,cô lập tức ôm lấy hốc mắt trống rỗng và đau đớn cuộn mình lại như con tôm nằm run rẩy dưới mặt đất.Kinh hãi lẫn ghê tởm và đau đớn khiến cô không nói được một lời nào,thậm chí còn không dám thở mạnh mà chỉ rên hừ hừ như một người bệnh phổi lâu năm.

- Giờ tới lượt...

SuSu liều mạng áp chặt hai tay vào hai bên thái dương của Kim Jug Eun còn đôi mắt thì toàn bộ đều chuyển thành màu đen nhìn xoáy vào mắt gã.

Diệt Tâm.

Đây là một quyền năng rất mạnh mẽ và nguy hiểm ngay cả với bản thân người sử dụng,bởi nếu gặp kẻ có ý chí mạnh mẽ thì tinh thần cô ngược lại sẽ có nguy cơ bị bị tan rã và như vậy thì cũng chẳng khác chết là mấy.Nếu không phải rơi vào đường cùng thì chẳng bao giờ cô tình nguyện dùng đến năng lực đáng sợ này.

Kim Jug Eun ngạc nhiên khi thấy mình đứng trước cửa một ngôi biệt thự rất lớn và sang trọng,bên cạnh là một người đàn ông trung niên có bộ ria đẹp đẽ và khuôn mặt lạnh lùng.Ông ta quát vào mặt gã:

- Còn không mau giết nó đi!

Gã nhìn vào con dao gọt hoa quả trên tay,lại nhìn con chó ta màu vàng đang bị một tên vệ sĩ đè nghiến dưới mặt đất.

Đây chẳng phải ngày hôm đó sao?Cái ngày gã bị chó cắn và ông già bắt gã phải tự tay giết chết con chó ấy,đó là ngày đầu tiên mà gã khóc (trừ lúc mới sinh) và cũng là ngày cuối cùng.

Thấy Kim Jug Eun có vẻ chần chừ lão liền bắt đầu tiến hành thông não:

- Con người là chúa tể muôn loài,nếu có thứ gì dám cả gan đụng mày thì phải khiến nó trả giá ngay lập tức nghe rõ chưa?Giờ thì giết nó đi,tao sẽ cho mày vay tiền để đền cho thằng chủ của nó.

Thằng bạn cùng lớp của gã gào ầm lên,bản thân nó lúc này cũng đang bị hai tên bảo vệ khống chế:

- Đừng làm vậy,Jug Eun!

Gã cười khổ nhìn cái thằng bắt nạt mình suốt thời tiểu học,giá mà gã có thể giết con chó một cách dã man nhất để được thấy thằng mất dạy này quằn quại trong đau đớn nhưng khổ nỗi...gã không thể a.

Bởi lẽ con chó này căn bản đã chết tới không thể chết hơn rồi.Một sinh vật được tạo nên bởi xương và thịt thối rữa thì còn có thể chết nữa sao?Cái đầu thậm chí còn bị thằng trời đánh nào lấy mất nữa,xem ra ngày xưa gã vẫn còn rất nhân từ khi chỉ mới rạch đứt cổ họng nó.

Có thể vì phần đầu quá vô dụng nên không được hồi sinh ở đây,nhưng cứ thử nghĩ xem việc giết một con chó không đầu là một chuyện khó khăn tới mức nào?

Mà không chỉ riêng con chó,giờ gã mới nhận thấy gần như toàn bộ những người ở đây đều đã là xác chết.Thằng bạn cùng lớp vẫn còn nguyên cái lỗ thủng giữa ngực như hồi bị gã giết vào cuối năm học và giấu xác vào kho đụng đồ thí nghiệm trước khi đem đốt cả cái phòng thực hành hoá học rồi làm như một vụ hoả hoạn.

Tất nhiên là chẳng mấy ai tin cho tới khi cánh nhà báo được bồi bổ bằng mấy đồng dollar,và sau này vẫn còn nhiều vụ nữa mà đa phần đều phải dựa vào quyền lực của ông già mới giúp gã không bị tống vào trại cải tạo.

Thành thực mà nói thì lần đó cũng chẳng vui lắm,nếu được làm lại thì gã sẽ khiến vụ đó kịch tính hơn nhiều.

Rồi cả ông già nữa,cái làn da tái nhợt đang phân huỷ dở của ông là thế nào vậy?Sao không yên nghỉ dưới nấm mồ bạc tỷ của ông đi còn mò lên đây làm gì?

Ông già cũng trừng cặp mắt trắng dã lên nhìn Kim Jug Eun rồi bất ngờ lao tới giằng lấy con dao trong tay gã:

- Thứ vô dụng như mày thì nên đi chết đi!

Con chó cũng chạy đến sủa ầm ĩ mà không cần đầu còn thằng bạn học cũng lừ lừ tiến đến đưa bàn tay xương xẩu trắng hếu ra trước mặt gã,trong khi đó đám bảo vệ được trả tiền lương đều đặn thì lại đứng trơ ra rồi hoá thành một đống bùn nhão nhoét dưới mặt đất.

Tình cảnh trở nên rối loạn cực kì:chó sủa,người kêu,thậm chí còn bị lão cha gương mẫu khăng khăng đòi giết,mức độ khủng bố này dư sức khiến người bình tĩnh nhất cũng cảm thấy mông lung như một trò đùa.

Và Kim Jug Eun chấm dứt sự hỗn loạn này bằng cách xoay cổ tay đâm thẳng con dao vào họng ông già sau đó từ cơ thể phát ra một luồng khí cực mạnh thổi cả người cả chó văng xa tít tắp.

- Ông làm bố tôi hơi lâu rồi đấy!

Cảnh vật trong quá khứ tan rã,Kim Jug Eun lại trở về ngọn núi tuyết lạnh lẽo kia và dưới chân là SuSu đã nằm bất động từ bao giờ.

Gã nhìn ba cô gái nằm im lìm trên mặt đất rồi gật gù nói:

- Xem ra tự mình làm thì đơn giản hơn nhiều lắm.Cơ mà giờ thì tao quay về kiểu gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.