Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 5: Cuộc sống vẫn còn dài, chúng ta cứ chờ xem




Xuân Lai chỉ muốn nhờ Tô Tô dẫn vợ con mình theo. Thời khắc Tô Tô rời đi, anh ta và vợ con sẽ phải chia tay nhau, vì vậy anh ta muốn biết gia đình mình còn bao nhiêu thời gian bên nhau?

Dù sao lần này chính là sinh ly tử biệt… Chỉ sợ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại.

Tô Tô nở nụ cười nói với Xuân Lai, “Anh yên tâm, chắc chắn tôi không phải người đầu tiên rời Xuân thành.”

Nhìn nụ cười của Tô Tô mà Xuân Lai thấy nghẹn ngào. Anh ta cúi đầu, chỉ sợ mình khóc ở đây thì mất mặt trước Tô Tô và Phương Thúc Ế. Xuân Lai cầm bản kế hoạch quay đầu đi, chỉ còn lại Phương Thúc Ế đau buồn, Tiểu Ái ngây thơ và Tô Tô vẫn đang cười chưa dứt.

Phương Thúc Ế hít thật sau, quay sang nhìn Tô Tô rồi chợt cảm khái, “Tô Tô, chúng ta sắp chia xa. Thế giới lớn như vậy, từ nay về sau… cô hãy sống thật tốt nhé.”

Anh ta không mời Tô Tô đi căn cứ Kinh thành. Dù sao thế giới cũng quá rộng lớn, anh ta không biết liệu mình có thể cố thủ ở Xuân thành đến thời khắc cuối cùng hay không. Ngộ nhỡ anh ta mời Tô Tô đến Kinh thành rồi, Tô Tô đến nhưng anh ta mãi mãi ở lại Xuân thành thì chẳng phải là lỡ hẹn sao?

Tô Tô gật đầu nhìn Phương Thúc Ế, gương mặt cũng phảng phất nỗi buồn ly biệt. Cô không cảm tính như Phương Thúc Ế, trước giờ luôn suy nghĩ rất bình tĩnh.

“Những ngày tiếp theo, có lẽ mọi người sẽ rất vội vàng. Tôi không chắc sẽ còn cơ hội ngồi trò chuyện an lành thế này nữa. Trước đây có chuyện tôi chưa nói với anh, giờ phải nói thôi. Phương Tiểu Thập nhà các anh là đứa bé ngoan, hoạt bát hiếu động, xinh xắn nhanh nhẹn nhưng hai vú nuôi chăm sóc thằng bé thì tôi không hài lòng. Bọn họ luôn tỏ thái độ khinh thường người khác. Hơn nữa, cô Mai… anh định đưa cô ấy đi căn cứ Kinh thành hay để cô ấy theo tôi về thôn Bát Phương?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”

Phương Thúc Ế mỉm cười, một nụ cười vừa lưu luyến vừa đau xót. Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi Phương Thúc Ế vội vã rời đi, đến chỗ Mai Thắng Nam.

Phương Thúc Ế không nói nhiều với Mai Thắng Nam. Dù Mai Thắng Nam đã hiểu rõ tình hình phần nào, không cần anh ta nói thêm nhưng nếu Phương Thúc Ế không nói gì, Mai Thắng Nam cũng không hỏi. Anh ta mang cả xe tải lớn chất đầy đồ sang chỗ Mai Thắng Nam, cả kho hàng ở cửa hàng của cô chật cứng.

Sau đó, Phương Thúc Ế ôm cô một cái và rời đi.

Phương Thúc Ế vừa đi, Xuân Hữu Nguyệt lôi một kẻ run lẩy bẩy vào sân nhà Tô Tô. Tô Tô ôm Tiểu Ái lạnh lùng nhìn kẻ này. Toàn thân hắn đầy bùn và tuyết, mặt bị đánh sưng vù, chân tay rách chảy máu.

Đương nhiên kẻ này đã bị Xuân Hữu Nguyệt tra tấn

Tô Tô cau mày hỏi Xuân Hữu Nguyệt, “Đây là ai?”

“Lục Nhậm. Hắn nói trước khi chết muốn gặp cô.”

Xuân Hữu Nguyệt đừng ngoài cửa phòng, phẫn nộ nhìn Lục Nhậm, giơ chân đạp Lục Nhậm ngã quỵ xuống mặt tuyết.

Tuyết bay trên trời dường như nhiều hơn, trong tuyết còn có những mảnh băng vụn. Mẹ Tô mở cửa phòng, cha Tô bế Thiên Tứ ra cùng Trạc Thế Giai. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đi qua Lục Nhậm thì tò mò ngoái nhìn.

Lục Nhậm bị đánh đập khá nhiều nên hắn nằm trên tuyết nhũn ra, miệng chảy máu. Màu trắng tuyết, màu đỏ máu, tất cả đều thật nổi bật. Lục Nhậm quỳ rạp trên đất cười khành khạch:

“Tô Tô, Tô Tô, cô còn nhớ ta không? Haha…”

“Không nhận ra, tôi không có ấn tượng gì hết,” Tô Tô thản nhiên ôm Tiểu Ái, vỗ đùi, “Thường thì tôi không ghi nhớ đám tép riu…”

Cô chỉ biết kẻ này tên Lục Nhậm, cô giết đội của hắn ở Xuân thành. Lục Nhậm từng sống ở thôn Bát Phương một thời gian, sau đó đi theo Liễu Truyền Phong, lúc quay về thôn Bát Phương thì Tô Tô không tiếp nhận nữa. Trong ấn tượng của cô, Lục Nhậm chỉ là một cái tên mơ hồ. Nếu không phải do Mai Thắng Nam nhắc nhở, cô chắc cũng quên mất rồi.

Sự thờ ơ đãng trí của Tô Tô khiến Lục Nhậm cảm thấy căm hận. Hắn bị đánh đến mất hết sức lực nhưng vẫn phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô trong nhà kề:

“Ta là Lục Nhậm. Lục Nhậm bị ngươi giết. Sao ngươi lại không nhớ? Sao ngươi lại không nhớ?”

“Tôi giết nhiều người rồi, sao tôi phải nhớ đến anh?”

Nhìn vẻ căm giận bất bình của Lục Nhậm, Tô Tô cảm thấy buồn cười. Cứ như thể chuyện cô không nhớ ra hắn là chuyện gì to tát lắm vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng mẹ Tô lại mở ra. Xấu Xí bế Thiên Sinh được bọc kỹ càng ra ngoài. Hình như Thiên Sinh muốn uống sữa nên Xấu Xí bế thằng bé đi tìm mẹ Tô.

Mẹ Tô vừa vào nhà kề, còn đang nghĩ xem cái tên Lục Nhậm sao quen thế. Chợt bà nhớ ra đây không phải những kẻ đầu tiên phản bội thôn Bát Phương sao? Thấy Xấu Xí bế Thiên Sinh ra, bà tức giận nói:

“Đứa bé mới có vài ngày tuổi, đừng bế ra chỗ lạnh. Cảm lạnh là nguy to đấy.”

Xấu Xí hoảng sợ, định quay về nhưng Thiên Sinh lèo nhèo vì đói, chẳng nhẽ anh ta lại quay vào cho Thiên Sinh uống sữa? Vì thế Xấu Xí quyết định không làm, vội vàng bước vào nhà kẻ, bế Thiên Sinh sang tay mẹ Tô. Mẹ Tô quay vào nhà kề tìm sữa bột.

Căn phòng này vốn để không, sau này mẹ Tô đổi thành phòng bếp. Hiện giờ tất cả mọi người đều ăn uống nấu nướng ở đây, nhà kề có rất nhiều đồ ăn, kể cả sữa bột cũng cất ở đây.

Sữa bột do nhà họ Phương cung cấp, vốn để cho những đứa trẻ còn nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Có điều trẻ con bé trong trại trẻ rất ít, sữa bột nhà họ Phương mang đến rất nhiều. Các hộp sữa giai đoạn một-hai-ba tháng thừa rất nhiều, mẹ Tô lấy mấy hộp cho Tiểu Ái, Thiên Tứ và Thiên Sinh ăn, không thì sữa sẽ hết hạn mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.