Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 43: Người đó là Đình Tiêu thì ông nội này cũng không phản đối




“Cháo trắng.” mẹ Tô ôm Thiên Sinh quay đầu lại trả lời Tô Tô. Bà đưa tay sờ trán Tiểu Ái vô cùng vui vẻ nói: “Tốt rồi tốt rồi. Hết nóng rồi cảm ơn trời đất quỷ thần thiên địa, cảm ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm ơn Phật Tổ Như Lai, cảm ơn cảm ơn.”

Sau một lúc mẹ Tô lại ngạc nhiên nhìn bình uống nước trong tay Tiểu Ái, trách Tô Tô: “Nước này từ bao giờ? Con xem con làm mẹ kiểu gì thế hả, trời lạnh như vậy mà con cho Tiểu Ái uống nước lạnh?”

“Ơ sao lại mắng con? Không phải mẹ lấy cho nó à?”

Tô Tô tiện tay sờ bình uống nước trong tay Tiểu Ái. Nước trong bình sắp bị Tiểu Ái uống hết nhưng nước ấm mà, chắc chắn là vừa mới rót vào. Bà ngoại Tiểu Ái còn không chịu nhận sao, đừng tưởng cô vừa ngủ dậy dễ bị lừa gạt!

“Sáng sớm mẹ bận tối mắt tối mũi hết việc này đến việc kia. Tiểu Ái dậy lúc nào mẹ còn chẳng biết.”

Bà ngoại không nhận, đưa tay sờ bình nước trong tay Tiểu Ái, quả thực là nước ấm? Vậy thì đúng là Tô Tô không rót nước vào vì nước của Tô Tô rất lạnh. Nhưng mẹ Tô cũng không rót nước vào bình cho Tiểu Ái mà.

Thật ra lúc Tiểu Ái vẫn đang ngủ, mẹ Tô muốn rót cho Tiểu Ái một bình nước nóng, để âm ấm rồi cho Tiểu Ái uống. Kết quả là bà không tìm thấy bình nước trên giường, có lẽ bị Tiểu Ái hoặc Tô Tô nằm lên mất rồi...

Nếu mẹ Tô không thừa nhận nước trong bình là do bà rót thì Tô Tô cũng bó tay. Trong tiếng càm ràm của mẹ Tô, Tô Tô ôm Tiểu Ái đang cười khanh khách, xoay người đi đến bên ghế sô pha, nói nhỏ:

“Nếu không phải mẹ thì chắc là Diệp Dục. Có lẽ anh ấy tiện tay làm nóng nước cho Tiểu Ái.”

Ai làm nóng nước trong bình cho Tiểu Ái cũng được, dù sao cũng không có hại. Coi như Tô Tô và mẹ Tô đang nói chuyện phiếm, trò chuyện vài câu hai mẹ con ném chuyện này ra sau đầu luôn. Một lúc sau Diệp Dục trở về, hai người cũng không hỏi lại Diệp Dục.

Ở cửa xe, anh cởi áo khoác ngoài xuống, sau đó bỏ mũ, giũ tuyết trên mũ và áo khoác rồi mới cởi giày. Diệp Dục đi đến bên ghế sô pha sờ trán Tiểu Ái xong lại sờ trán Tô Tô, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Tốt rồi, đã hết sốt. Con gái anh bây giờ trở thành dị năng giả rồi hay chỉ sốt do bị cảm thôi?”

Tô Tô nhíu mày cẩn thận nhìn thân thể bé nhỏ của Tiểu Ái, lắc đầu trả lời: “Không biết nữa, năng lượng dao động rất rất rất yếu, không biết là năng lượng của Chíp Bông hay của Tiểu Ái.”

Đứa trẻ còn nhỏ, cho dù là dị năng giả thì năng lượng cũng vẫn rất rất yếu, yếu đến nỗi Tô Tô dùng mắt thường khó có thể nhận ra. Đặc biệt là một số loại dị năng hiếm ít gặp mà đời trước Tô Tô chưa từng được nhìn thấy, cô càng khó phát hiện ra.

Cho nên lúc trước Tô Tô hoàn toàn không phát hiện ra dị năng chữa trị của Thiên Tứ.

Bây giờ nhìn Tiểu Ái, năng lượng dao động quanh người vẫn có nhưng vô cùng yếu ớt. Hơn nữa thời điểm Tiểu Ái chưa phát sốt, quanh người cô bé cũng vẫn có năng lượng dao động, đó là năng lượng của rắn chúa Chíp Bông. Chíp Bông dán lên người Tiểu Ái hai tư trên bảy nên quanh người Tiểu Ái có năng lượng dao động cũng là chuyện bình thường.

Không nói đến chuyện Tiểu Ái nữa. Tô Tô nhìn Diệp Dục ngồi bên cạnh Tiểu Ái, có vẻ như đột nhiên nhớ ra cái gì đấy, hỏi:

“Chúng ta rời khỏi Xuân thành rồi đúng không?”

“Đúng vậy, đến thị trấn cát rồi.”

Diệp Dục chơi cùng với Tiểu Ái, nhìn thấy Tô Tô cuối cùng cũng có hứng thú với tình huống bên ngoài, giải thích:

“Bọn anh thấy từ thị trấn cát đi đến Tương thành có một cái quốc lộ có thể đi cho nên định đi qua thị trấn cát rồi vòng lên quốc lộ. Quốc lộ dù sao cũng dễ đi hơn đường nhỏ. Trên đường đều là tuyết đọng, đến thị trấn cát cũng phải dọn mất vài ngày mới có thể đi qua. Sau khi lên quốc lộ đường sẽ thông thuận hơn. Chẳng qua đến gần mấy cây cầu sông Tương, có lẽ chúng ta sẽ không còn được thuận lợi như vậy nữa.”

Mấy cây cầu gần sông Tương chính là hai cây cầu lớn bên ngoài Tương thành. Phải qua sông Tương mới có thể đi vào địa phận Tương thành. Thế nhưng dựa vào tin tức Mộc Dương gửi đến, cây cầu thứ nhất trên sông Tương toàn là zombie và nhộng mặt người, cây cầu thứ hai đã bị nhộng mặt người làm sập, cây cầu thứ ba thì đã sập từ trước khi có nhộng mặt người, cây cầu thứ tư thứ năm thì vẫn còn tốt nhưng nếu đi vòng qua cây cầu thứ tư thứ năm thì quãng đường mọi người phải đi dài gấp đôi dự định.

Như thế là đi gần phía tây, tiến vào địa bàn của Lý Oánh.

Tô Tô nhíu mày nghe Diệp Dục nói, lơ đãng nhìn sang Tiểu Ái. Bình nước trong tay Tiểu Ái cũng không biết bị cô bé ném đi chỗ nào rồi, thôi kệ đi khỏi tìm. Tô Tô trầm tư suy nghĩ, đột nhiên hỏi:

“Mộc Dương với Lý Oánh bây giờ đang giảng hòa à?”

“Giảng hòa?!” Diệp Dục cười khẩy, nói: “Giảng hòa cái gì cơ? Hai ba ngày lại đánh một trận, giảng hòa được mới là lạ!”

“Em cũng nghĩ thế.”

Tô Tô nhún vai. Cô thừa biết tính tình của Mộc Dương, có thể tạo ra được một thị trấn nhộng thì nhất định sẽ không bỏ qua thù giết mẹ. Có điều Lý Oánh càng ngày càng phát triển mà vẫn chưa bị Mộc Dương tiêu diệt?

“Mẹ nghe nói Lý Oánh dựa vào một gã tên là Trần Huyền Vũ, bây giờ phát triển không gì cản được. Trước khi gặp Lý Oánh, Trần Huyền Vũ là thủ lĩnh của căn cứ người sống sót lớn nhất phía tây.”

Mẹ Tô ở phòng bếp chen vào một câu khiến cho Tô Tô vô cùng chấn động. Cô nghiêng đầu nhìn ba bình sữa trên bàn do mẹ Tô pha, hỏi:

“Sao Trần Huyền Vũ và Lý Oánh lại bắt tay với nhau nhỉ? Mà cũng đúng thôi, hai bọn họ người tám lạng kẻ nửa cân, đều là loại có dã tâm.”

“Em biết Trần Huyền Vũ à?”

Diệp Dục ngồi bên cạnh cảm thấy có cái gì đấy không đúng lắm, nghe giọng điệu Tô Tô nói có vẻ như cô rất quen thuộc Trần Huyền Vũ.

Tô Tô lúng túng cười trừ, nhìn Diệp Dục giải thích: “Có nghe người khác nói qua, Trần Huyền Vũ vô cùng chú trọng thu nhận người tài, hơn nữa dã tâm rất lớn. Lý Oánh bắt tay với Trần Huyền Vũ đúng là như cá gặp nước.”

Tính qua tính lại cũng không biết Lý Oánh thay bao nhiêu người đàn ông rồi. Cô ta luôn hoạt động ở phía tây, trước có lẽ còn chủ động đến gần thôn Bát Phương săn gà biến dị. Nhưng sau khi Voldemort chết và thị trấn nhộng lớn mạnh, Lý Oánh bị Mộc Dương chèn ép rất thảm, không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đi về phía tây. Với tốc độ phát triển của cô ta thì bắt tay với Trần Huyền Vũ là chuyện đương nhiên.

Mà cái người tên là Trần Huyền Vũ này, quả thực Tô Tô có biết. Anh ta cũng chẳng phải là ai khác, chính là thủ lĩnh căn cứ Huyền Vũ ở đời trước. Căn cứ Huyền Vũ là được đặt tên theo tên anh ta.

Bởi vì phía tây có căn cứ Huyền Vũ, căn cứ kinh thành ở phía bắc trải qua mấy lần phân hóa cùng bành trướng cũng đặt tên là căn cứ Thanh Long nên những người may mắn còn sống sót quản lý căn cứ lớn nhất phía đông đặt tên là căn cứ Chu Tước, quản lý căn cứ lớn nhất phía nam đặt tên là căn cứ Bạch Hổ. Cuối cùng được sự thừa thận của chính phủ, cái tên Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cứ thế được định ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.