Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 30: Nhất định là một nữ trung hào kiệt




“Tất nhiên là còn sống. Nếu không... đã không phải là Tô Tô.”

Phương Hữu Mạo tiếp tục ung dung thong thả lật sách, vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Tất nhiên là ông ta biết Xuân Chính Tông ngứa mắt mình. Từ lúc trẻ Xuân Chính Tông đã chán ghét dáng vẻ ôn hòa lễ độ của ông ta cho nên Phương Hữu Mạo lúc rảnh rỗi sẽ đọc sách trước mặt Xuân Chính Tông. Ông ta thích nhìn Xuân Chính Tông tức giận, ha ha ha!

Hai người này đấu đá chẳng liên quan đến thời cuộc.

Nhìn lại Xuân thành, chỉ sợ không chịu nổi thêm bất kỳ tàn phá nào nữa. Những người sống sót được tìm thấy gần như lên xe rời đi ngay lập, mỗi người một phương rời khỏi Xuân thành.

Có những người bị thương quá nặng mới ở lại Xuân thành không rời đi. Nhưng thật ra mà nói, điều này chứng tỏ những người bị thương này không thể cứu nổi nữa rồi.

Mà những người còn sống sót rời đi, người thì đi hướng bắc có căn cứ kinh thành, người thì đi hướng nam có thị trấn nhộng, đi hướng tây có một căn cứ lớn của những người còn sống sót, hướng đông có quân đội Tương thành của Sở Hiên.

Những người sống sót này rời khỏi Xuân thành, cuối cùng đi đâu không quan trọng, quan trọng là những người này rời khỏi Xuân thành đến những chỗ khác nhau với mục đích khác nhau. Mà Xuân thành dần dần chỉ còn lại một ít binh lính, một ít người còn sống đang rên rỉ trên mặt đất chờ chết. Giữa cảnh tượng đổ nát, đã không còn nhìn thấy những người còn sống quần áo lam lũ đi lại nữa rồi, chỉ còn những người binh lính này đang ra sức đào bới, tìm người còn sống trong đống đổ nát mà thôi.

Trong tầng ngầm thứ hai dưới lòng đất, Tô Tô tỉnh dậy. Cũng không biết là trôi qua bao lâu rồi, trong đụn đất tản ra mùi khoai tây và khoai lang thơm phức. Một đám trẻ con vây quanh đụn đất này chờ ăn, còn có một đám trẻ con khác đang chơi đùa vui vẻ ở cầu trượt bằng băng.

Có một đứa trẻ vô cùng thân thiết tựa sát bên cạnh Tô Tô, cho cô một củ khoai tây ấm áp. Tô Tô cười vừa xoa đầu đứa trẻ kia vừa liếc nhìn Tiểu Ái. Tiểu Ái đang được mẹ Tô ôm trong lòng, bàn tay bé xíu đang cầm một củ khoai tây thật lớn, cười khanh khách như thể chiếm được một thứ vô cùng quý giá.

Trong tay Thiên Tứ cũng cầm một củ khoai tây, đứng tựa vào một chiếc giường kim loại. Cậu bé nhìn thấy Tiểu Ái cắn một cái cũng học theo cắn một cái. Trạc Thế Giai ngồi ở bên cạnh Thiên Sinh, đang cho Thiên Sinh ăn sữa.

Tô Tô cầm củ khoai tây, ngáp một cái dụi dử mắt. Cô đứng đậy hoạt động thân thể, ăn hết khoai tây rồi bắt đầu làm việc. Cô đợi mãi không thấy cứu viện nên dự định biến ra vài con người nước dọn dẹp cầu thang thoát hiểm, nhìn xem có hy vọng đi ra ngoài không.

Vài đứa trẻ lớn một chút tò mò đi theo sau Tô Tô, nhìn thấy Tô Tô tìm một cánh cửa rồi biến ra mấy con người nước, bắt đầu dọn đá bên trong cầu thang thoát hiểm, cũng đến giúp đỡ. Bọn trẻ không cần Tô Tô lên tiếng, tự động xắn tay áo lên, giúp đỡ người nước dọn đá.

“Đừng động đến chỗ cốt thép này.” Tô Tô đứng ở bên ngoài cửa thoát hiểm, vừa khống chế người nước vừa dặn dò những đứa trẻ kia rời xa thanh cốt thép, “Các cháu dọn một ít đá nhỏ là được, chú ý an toàn.”

Thật ra Tô Tô cũng chẳng cần những đứa trẻ này giúp. Ở tình huống bây giờ, những đứa trẻ này chỉ cần không khóc không quấy, giữ im lặng không để người lớn thêm phiền phức là giúp cô rồi. Thế nhưng nếu những đứa trẻ này chủ động muốn giúp dọn đá vụn, Tô Tô cũng sẽ không ngăn cản.

Bọn trẻ dù sao cũng sẽ lớn, cũng sẽ có ngày phải thể hiện ra giá trị của bản thân. Bây giờ để cho chúng sớm cảm nhận được giá trị của bản thân còn tốt hơn luôn bị cô che chở.

Một lúc sau có thêm một ít đứa bé đến, có thể là bị nhóm các anh chị lớn ảnh hưởng, mấy đứa còn bé cũng rất tích cực giúp dọn đá. Sức của mấy đứa bé không lớn bằng nên dọn những cục đá nhỏ, chả mấy chốc dọn được một nửa chỗ đá đang chặn cửa thoát hiểm.

Lúc mọi người dự định tiếp tục cố gắng, dọn dẹp sâu vào trong thì vợ Xuân Lai vội vã chạy đến, nói với Tô Tô:

“Tô Tô, không xong rồi. Có mấy đứa trẻ người cứ nóng phát sốt lên.”

Tô Tô xoay người lại, ngoắc tay với mấy đứa trẻ ở cửa thoát hiểm: “Nghỉ ngơi một chút nào, về ăn cái gì đi.”

Sau đó, Tô Tô đi theo vợ Xuân Lai đến chỗ bọn trẻ, cau mày hỏi: “Ngoại trừ phát sốt ra, còn có biểu hiện gì khác không?”

“Biểu hiện gì khác???” vợ Xuân Lai đi cùng Tô Tô ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có biểu hiện gì, chỉ phát sốt thôi. Trong đó có một đứa tinh thần không được tốt lắm, Tô Tô... những đứa trẻ này có lẽ nào...”

Lẽ nào biến thành zombie? Những lời này vợ Xuân Lai không dám nói ra. Bọn họ cùng nhau đi đến bãi đậu xe dưới đất, cùng nhau sống sót trong bãi đậu xe, khó khăn lắm mới không thiếu ai, tất cả mọi người đều an toàn sống sót. Nếu như có đứa trẻ nào biến thành zombie, đó sẽ là một chuyện khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.

Tô Tô cũng cảm thấy nặng nề trong lòng. Từ lúc đi ra khỏi cửa thoát hiểm, cả đoạn đường đi đến chỗ bọn trẻ này, cô đều nhăn mày. Cô đến chỗ mấy chiếc giường kim loại do người đàn ông lùn tịt làm, nhìn bốn đứa bé nằm trên giường. Trong bốn đứa trẻ có một đứa tinh thần vô cùng tốt, đang ngồi chơi đùa với đứa trẻ khác trên giường.

Cô đến bên cạnh giường sờ trán bốn đứa trẻ, đều nóng bỏng tay. Trong đó có một đứa trẻ sốt không còn biết trời đất gì hết.

Ngoài đứa trẻ tinh thần cực tốt ra còn hai đứa trẻ khác mắt trợn tròn nằm ở trên giường. Có một bé gái hỏi Tô Tô, “Viện trưởng, chúng cháu sẽ biến thành zombie ạ?”

“Không đâu!” Tô Tô cúi đầu, tóc cô từ vai đổ xuống. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với cô bé kia: “Chí ít là không phải cháu!”

Nhưng đứa trẻ sốt đến không biết trời đất gì hết thì không chắc!

Tô Tô thở dài, đứng thẳng người lên nhìn thoáng qua đứa trẻ không còn biết gì hết kia, giơ tay kéo vợ Xuân Lai sang một bên, nhỏ giọng dặn dò:

“Chuẩn bị sẵn một chút, cách ly đứa trẻ không biết gì hết kia đi. Ba đứa còn lại ở trên giường cần quan sát thêm, đứa đang ngồi ở trên giường chơi kia đã trở thành một dị năng giả rồi đấy.”

Trong hơn một trăm đứa trẻ lại có thêm một đứa là dị năng giả nhưng chuyện này cũng không phải là một chuyện đáng để vui mừng. Ít nhất, Tô Tô nói phải cách ly đứa trẻ không còn biết gì hết kia, đã khiến cho trong lòng vợ Xuân Lai cảm thấy vô cùng khó chịu rồi. Tóc của cô ấy hơi mất trật tự, vợ Xuân Lai nhìn Tô Tô lắc đầu hỏi:

“Tô Tô, cô nói cách ly là có ý gì? Không phải là điều tôi đang nghĩ đúng không?”

“Chính là điều mà cô đang nghĩ!” Tô Tô tỏ ra cứng rắn lạnh lùng, nhìn vợ Xuân Lai rồi vô cùng lý trí nói rằng: “Tôi nói có vẻ uyển chuyển quá rồi, vậy bây giờ tôi sẽ nói toạc ra. Cách ly nó đi, chờ đến khi nó biến thành zombie thì giết ngay lập tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.