Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 27: Không, tôi nhớ là cô muốn chết




Coi như Thiên Tứ đã hơn mười ba tháng nhưng so với đám trẻ con cùng tuổi, Thiên Tứ không biết bò. Thỉnh thoảng thằng bé chống tay bò trên mặt đất một hai bước rồi nằm nhoài ra đất không nhúc nhích, đến giờ cũng không biết đi.

Thế nhưng càng lúc thằng bé càng thông minh thì phải. Tuy nhỏ như vậy nhưng nó hoàn toàn có thể hiểu được ý của người lớn. Tiểu Ái làm gì thì Thiên Tứ làm đó, Tiểu Ái ăn gì nó cũng muốn ăn cái đấy, Tiểu Ái không ngủ được thì Thiên Tứ buồn ngủ cũng phải chơi cùng Tiểu Ái.

Trạc Thế Giai hết cách. Tiểu Ái chạy trước thì Thiên Tứ không bước được nên cô phải khom lưng đỡ đi theo sau. Tiểu Ái chơi cầu trượt băng một hai tiếng thì Thiên Tứ đằng sau cũng để Trạc Thế Giai đỡ đến độ sắp gãy lưng.

Thấy Tô Tô kéo Mẹ Tô đến, Trạc Thế Giai vội vàng chỉ Tiểu Ái trên cầu trượt băng cầu xin:

“Cứu cô với… Cháu bảo con gái cháu đi ngủ đi!!!”

Tiểu Ái có vẻ không hề buồn ngủ chút nào. Con bé mới tìm ra cách chơi mới: chúc đầu xuống, giơ chân lên trên, tuột xuống hây một cái. Cách này vừa mới vừa kích thích, Tiểu Ái ngây ngô thật vui vẻ.

Thiên Tứ được mẹ đỡ trên thang cũng định học Tiểu Ái chúc đầu xuống giơ chân lên. Trạc Thế Giai bắt thằng bé trượt theo tư thế truyền thống nhưng nó không chịu.

Thấy Thiên Tứ sắp khóc to, Tô Tô vội vàng túm lấy Tiểu Ái đang nghịch khí thế. Tiểu Ái hét toáng lên, “Chơi… chơi cơ… con muốn chơi…”

“Chơi cái gì? Đi ngủ!!!”

Tô Tô tét mông Tiểu Ái một cái, bế Tiểu Ái lên giường kim loại. Tiểu Ái giãy giụa gào thét như lợn bị chọc tiết. Tô Tô mặc kệ, cởi áo len rồi trải lên giường của mình.

Không thấy mẹ trả lời, Tiểu Ái hùng dũng tự xuống giường định chạy về phía cầu trượt, mẹ Tô vội vàng bế con bé lên. Tô Tô thấy con gái không nghe lời, vừa định quay người nhấc Tiểu Ái từ lòng mẹ Tô thì bà lo lắng nhìn con gái ăn mặc phong phanh, nói:

“Lạnh thế này con mặc đồ vào đi. Mẹ ôm Tiểu Ái ngủ cho.”

“Không sao, con không lạnh đâu mẹ ơi. Mẹ cứ ôm Tiểu Ái ngủ đi, con bé như cái lò sưởi ấy.” Tô Tô liếc nhìn Tiểu Ái dẩu mỏ sắp khóc trong lòng mẹ Tô, khẽ mắng, “Con đừng có nghịch nữa, ngủ mau đi. Ngủ đi thì mai đi ném chim chim. Giờ không ngủ thì mai cũng không dậy sớm được, không thể đi ném chim chim với mẹ được.”

“Ném chim chim, thích đánh chim chim!!!”

Vừa nghe bảo giờ ngủ thì mai được đi ném chim, Tiểu Ái lập tức nghe lời chui vào lòng mẹ Tô nhắm mắt bắt đầu ngủ. Thiên Tứ thấy Tiểu Ái đi ngủ thì cũng buồn ngủ, ngoẹo đầu nhắm mắt tựa vào lòng Trạc Thế Giai.

Tô Tô để mẹ Tô nằm lên áo của mình. Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ dựa vào mẹ Tô cũng ngủ luôn. Mai Thắng Nam ôm Thiên Sinh trong lòng ngủ trên một chiếc giường kim loại khác. Vợ Xuân Lai phải chăm những đứa trẻ còn lại, vẫn đi tới đi lui bên giường chúng để trông nom. Tô Tô ngồi xuống mặt giường lạnh lẽo, an ủi người mẹ già lo lắng của mình:

“Mẹ xem, con không hề sợ lạnh. Giờ có mặc bikini chạy khắp nơi con cũng không sao. Mẹ ngủ nhanh đi, mẹ già rồi không được ngồi lâu.”

Đành vậy thôi. Tô Tô có sức mạnh. Mọi người đang ngủ thì cô không thể ngủ. Nếu cô ngủ, ai sẽ bảo vệ nhiều người già và trẻ con như vậy? Mẹ Tô thở dài, ôm Tiểu Ái đã ngủ rồi nằm co ro trên giường theo Trạc Thế Giai.

Đêm đến, không biết bên ngoài có phải đêm hay không nữa. Đám trẻ con chạy lung tung giờ cũng yên lặng. Trong tầng hai bãi đỗ xe dưới lòng đất, trừ đống đất còn tỏa ánh sáng thì hầu như không còn ai nhúc nhích. Tô Tô khoanh tay ngồi trên lớp băng, mặc quần áo thể thao mùa thu nhìn có vẻ yếu đuối lạnh lẽo.

Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bề ngoài, thật ra Tô Tô rất thoải mái. Người khác lạnh co rúm cả người thì cô lại phơi phới như mùa xuân.

Cô gà gật trên ghế, lúc tỉnh lại thì liếc thấy đồng hồ đặc công Diệp Dục cho mình lóe lên đốm sáng màu xanh.

Tô Tô không hiểu ý nghĩa của việc này, chỉ biết rằng có lẽ đội Diệp Dục đang truyền tin qua cái đồng hồ này. Cô vỗ mặt đồng hồ, vặn mấy cái nút, hồi hợp mong chờ có thể truyền tin tức rằng mình vẫn bình an. Có điều đồng hồ kêu “tích” một hồi dài rồi tắt ngấm, tựa như chết máy.

“Ơ??? Mày sao thế?”

Tô Tô hốt hoảng vỗ nhẹ lên mặt kính đồng hồ, thầm mắng mình hậu đậu. Tự dưng vặn nút làm gì? Giờ có phải cô làm hỏng đồng hồ rồi không? Vốn muốn truyền tin cho Diệp Dục mà giờ thì không làm được rồi.

Cô vỗ thêm mấy cái, vỗ chán chê mà không có phản ứng gì, đồng hồ có khi sắp rụng ra. Tô Tô nghĩ thôi bỏ đi, cô không phải lính đặc công, cô không hiểu được cách sử dụng. Cứ vậy đi! Mấy tiếng sau, mọi người ăn no ngủ kỹ có tinh thần rồi thì cô nghĩ cách đưa tất cả ra ngoài!

Cô không hề biết rằng trên kia đang đêm thật. Ánh sao lấp lánh bao phủ cả bầu trời. Diệp Dục mặc đồ rằn ri lấm lem rách rưới dính đầy vết máu, mặt còn có vết bị chim mổ, lưng cũng rách toạc ra máu khô đen lại đứng trên bãi phế tích, phảng phất vẻ cô đơn. Anh vừa nhìn đồng hồ trên tay, vừa liếc mắt tìm kiếm bóng dáng Tô Tô và Tiểu Ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.