Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 10: Nhìn Dương Như vẫn luôn cao ngạo phải quỳ xuống




Tập trung mọi người lại, điểm tốt của việc này là những căn phòng trống trước đây vốn để cho dị năng hỏa có thể đun nước. Một khi đốt lửa là sẽ cháy cả một khu vực, nhưng khu này có rất nhiều phòng trống, không ai ở, việc này tạo nên sự lãng phí trầm trọng.

Chuyển toàn bộ người già, người bệnh vào ở tập trung trong khu này, đưa thêm vài dị năng giả hệ hỏa tới cũng góp thêm một phần lực chiến đấu với zombie.

Nhưng thực thế, điều này cũng làm giảm một phần lực phòng thủ của khu đông, vì nhóm người đầu tiên rời Xuân thành đều là những người có năng lực. Trong số những người này có cả dị năng giả, một vài người có cơ thể cường tráng. Có rất nhiều dị năng giả hệ hỏa không thích sự kiểm soát, hoặc không bị quản lý nghiêm, sớm đã bỏ đi cùng với phần lớn các đội, nên những dị năng giả hệ hỏa nhận nhiệm vụ đun nước làm ấm không còn mấy người.

Những dị năng hệ thủy và mộc, Tô Tô sớm đã dặn dò Xuân Lai cử thêm người đến trông chừng họ. Cô coi dị năng giả hệ hỏa và mộc như thể đối tương bị giam lỏng, sao nào? Có vấn đề gì không?

Sự thật chứng minh quyết định của Tô Tô là hoàn toàn đúng đắn, vì cô đã đặc biệt dặn dò nên những dị năng giả hệ mộc và thủy đó không có cơ hội rời khỏi khu đông.

Thậm chí, hiện giờ khu đông còn có rất nhiều gạo và rau để ăn, một trăm năm mươi nghìn người còn lại, tự nuôi cá, dùng tinh hạch lấy từ trong người cá mua rau và gạo. Đủ ăn đủ mặc hoàn toàn không thành vấn đề nữa.

Con số thống kê cuối cùng cho thấy, chỉ riêng khu đông đã có hơn năm mươi nghìn người bỏ đi, khu tây và nam của Phương Hữu Mạo cũng có năm mươi nghìn người. Vì thế khu đông chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn người già yếu, bệnh tật, hai khu của Phương Hữu Mạo cũng còn lại một trăm nghìn người. Khu bắc thuộc quyền quản lý của Xuân Chính Tông, số lượng người ít nhất, bên đó cũng không mở cửa lớn để đi, nên khu bắc của Xuân Chính Tông hiện giờ còn năm mươi nghìn người, không tăng không giảm.

Xuân thành cứ thế mất đi một trăm nghìn người, họ đi xây dựng ngôi nhà hoàn mỹ trong mơ của họ. Có người lên phía bắc có người xuống phía nam, có người sang đông, có người hướng tây, mỗi người một mục đích. Môi trường ở Xuân thành đúng như những gì Tô Tô dự đoán, yên ổn hơn nhiều. Mặc dù những người ở lại cũng có khúc mắc về thời cuộc, nhưng suy cho cùng đều là những người chịu khổ được, chỉ cần cho họ cái ăn là họ sẽ yên thân.

Lúc ban đêm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một trận mưa đá, thời tiết biến đổi làm cho người ta tức giận. Mà trên ba lỗ hổng ở khu đông, đội của Xuân Lai giết zombie đến là high, quân nhân càng đánh càng máu. Còn đám zombie bên ngoài, vì thời tiết ngày càng lạnh, khu đông tạm thời ngừng làm ấm diện rộng, nên chúng đứng như gỗ cho người ta giết.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến cuối tháng một, thời tiết không có lạnh nhất, chỉ có lạnh hơn. Không biết một trăm nghìn người rời khỏi Xuân thành thế nào, dù sao sau khi họ rời đi cũng không đưa tin về. Thế cũng tốt, mọi người rời đi rồi, sống chết thế nào cũng không liên quan tới nhau nữa, không cần phải nhớ nhung.

Khu đông và nam ở Xuân thành đã gỡ bỏ các trạm gác của nhau, bức tường ngăn dày cộp cũng được phá. Bây giờ Xuân thành, trừ khu đông và khu bắc vẫn còn bức tường ngăn thì những khu khác đều đã phá bỏ, người trong các khu cũng có thể tự do đi lại giữa các khu.

Nhưng thời tiết lạnh thế, người bình thường cũng không thể tùy tiện chạy ra. Thi thoảng có những kẻ không tin, cứ chạy ra ngoài hoạt động tự do, cho tới sáng ngày hôm sau mọi người phát hiện thi thể bị đông cứng của họ ở một góc khuất nào đó.

Đôi khi ở mạt thế, người thường rất khó sinh sống, dù có trốn được zombie, cũng không trốn được biến đổi thời tiết.

Nhưng điều đáng mừng là, ở Xuân thành vì đất nhà nào cũng được hâm nóng nên trong phòng cũng không bị lạnh tới mức chết người. Chỉ cần người thường khỏe mạnh chút, không chạy lung tung tự tử, ở nhà nuôi cá trồng rau, thì sẽ có hy vọng qua được mùa đông này.

Đặc biệt là Xuân thành hiện nay, trừ khu bắc của Xuân Chính Tông, ba khu còn lại chỉ còn lại toàn người già cả, bệnh tật. Không có việc gì cũng chẳng dám chạy ra ngoài mà tự hành hạ bản thân, nên đường phố ở Xuân thành sau khi phát hiện một hai xác chết đông cứng vì lạnh, thì chẳng còn ai tự tử bằng cách đó nữa.

Nhà kính ở khu đông được cha Tô cải tạo một chút, sau khi diện tích trồng trọt được mở rộng, công việc của các dị năng hệ mộc vất vả hơn. Nhưng Tô Tô không giống Lã Ấn ở Tương thành trước kia, Lã Ấn bóc lột các dị năng giả hệ mộc đến sức cùng lực kiệt, nên lần cuối nhìn thấy Phi Phi mới thấy cô ta chỉ còn da bọc xương.

Các dị năng giả hệ mộc trong tay Tô Tô, dù khối lượng công việc lớn, nhưng Tô Tô vẫn cho họ thời gian ăn uống tắm rửa. Một ngày làm việc mấy tiếng, thì sẽ nghỉ bằng đó tiếng, thi thoảng còn được xin nghỉ. Ví dụ các dị năng giả hệ mộc là con gái, đến ngày chu kì còn có thể xin nghỉ mấy ngày không cần phải trồng cây nữa.

Làm như thế, sản lượng lương thực thực phẩm tuy không được như ý, nhưng không sao. Khu đông cũng không phải chỉ dựa vào nhà kính mà no.

Dần dần, mấy dị năng giả nhỏ tuổi ở trại trẻ mồ côi cũng có thể sản xuất đủ rau củ để cung cấp cho cả trại, thi thoảng ăn không hết còn đem tặng cho Tô Tô. Về nước sạch, trong trại trẻ mồ côi cũng có hai dị năng giả hệ thủy thức tỉnh, nên trại trẻ mồ côi bây giờ tự lo ăn uống, không cần thêm phiền phức cho khu đông.

Trong khi khu đông vừa giết zombie, vừa cố gắng qua mùa đông này, một chiếc xe quân sự lái thẳng đến sân nhà Tô Tô. Người trong xe không phải ai khác, mà chính là Xuân Chính Tông - kẻ đang muốn bắt tay hợp tác với Tô Tô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.