Nghịch Thủy Hàn

Chương 29: Ăn người




Tu sĩ bên người Thiếu chủ Quỷ Linh môn lĩnh mệnh đi tới chỗ ngồi Lý thị huynh đệ được ngụy trang trong pháp trận, nhưng sau đó sắc mặt chợt biến, xoay người lại xin chỉ dẫn của hắn:

"Thiếu chủ, hai vị trưởng lão nói có ba gã tu sĩ cách trận quá xa, không thể cầm chế ba người đó trong pháp trận, xin Thiếu chủ nghĩ chút biện pháp dẫn bọn họ đến gần hơn một chút mới được!"

Hắn trong mắt có chút ngạc nhiên, thầm nhíu nhíu mi.

Tình huống loại này nằm ngoài dự kiến của hắn, theo lý thuyết mà nói thì phạm vi cấm chế của Âm Hỏa đại trận tạm thời này không nhỏ, thế nhưng lại có người không ở trong đó, thật là có chút cổ quái.

Nghĩ vậy, Vương Thiền hướng về phía trước nhìn lại, quả nhiên ở ngoài phạm vi khống chế của pháp trận phát hiện có ba người.

Trong đó có một nam một nữ là tu sĩ của Yểm Nguyệt tông, đang thân thân thiết thiết riêng tư với nhau dưới một gốc đại thụ ở góc đông bắc của đại trận, có vẻ gian tình nên tránh xa mọi người. Người còn lại là một gã thanh niên áo vàng, tướng mạo bình thường đang nhàn nhạt nhìn chăm chú khắp ngọn núi, đúng là người cực kỳ cẩn thận – Hàn Lập.

"Chính là ba người đó sao?" Vương Thiền có chút đăm chiêu lẩm bẩm nói.

Trầm ngâm một chút, hắn nói khẽ với tu sĩ bên người vài câu gì đó, chỉ thấy tên thủ hạ này không ngừng gật gật đầu.

Tiếp theo, vị tu sĩ Quỷ Linh môn mặc trang phục của Yến gia đi ra vùng sương mù trên đàn đất, sau đó đứng cách trận pháp không xa, bắt đầu lớn tiếng nói:

"Tất cả khách nhân đến tham gia đại hội đều đến báo danh đi, sau khi thống kê được nhân số thì đại hội đoạt bảo mới chính thức bắt đầu…"

Tiếng nói của người này lập tức khiến cho các tu sĩ khác chú ý đến, tiếp theo không tự chủ được liền tụ họp lại hướng phụ cận của pháp trận đi đến. Cặp nam nữ đệ tử của Yểm Nguyệt tông tuy có chút không tình nguyện nhưng cũng đi đến, tiến vào phạm vi cấm chế của trận pháp.

Thấy cảnh này, khóe miệng bên dưới mặt nạ của Vương Thiền không khỏi có chút nhếch lên, nhưng khi ánh mắt chuyển đến chỗ Hàn Lập ở phía tây thì nụ cười bên miệng lập tức ngưngg trụ lại.

Bởi vì Hàn Lập trong mắt hắn thân hình hoàn toàn vẫn bất động, không có chút ý tứ nào muốn đi tới báo danh, thậm chí hai tay còn ôm vai, bộ dáng có chút hứng thú nhìn chúng tu sĩ dần dần tập trung lại một chỗ.

"Nam tử kia là đệ tử của phái nào?" Sau cả nửa ngày Vương Thiền mới lạnh lùng hỏi.

Xem trang phục thì đúng là tu sĩ của Hoàng Phong cốc." Tu sĩ Quỷ Linh môn ở bên tựa hồ đã nhận ra Thiếu chủ có chút không vui, cẩn thận trả lời.

"
Bảo hai vị trưởng lão động thủ đi! Vị đệ tử Hoàng Phong Cốc này thật có ý tứ, giao cho ta hoạt động chân tay một chút cũng được." Vương Thiền nhàn nhạt nói, nhưng trong mắt đã có một cổ huyết sắc ẩn ẩn lưu động, phảng phất nhè nhẹ phát tán ra mùi vị huyết tinh.

"
Vâng, Thiếu chủ." Vài tên Quỷ Linh vệ ở sau hắn rùng mình, cung kính đáp

Xa xa nhìn lại, Hàn Lập đứng ở một bên của sơn thạch, tựa hồ đang bộ dáng mỉm cười nhìn chúng tu sĩ đến báo danh. Nếu có người tiếp cận sẽ phát giác là hắn đang mỉm cười một cách cứng ngắt đầy miễn cưỡng. Hơn nữa trên trán cũng chảy ra nhiều giọt mồ hôi.

"
Sao những người của Yến gia lại là tu sĩ Quỷ Linh môn!" Sau một lát quan sát, Hàn Lập như bị sét đánh phát hiện ra.

Khi người của Quỷ Linh môn đóng giả làm người Yến gia xuất hiện thì Hàn Lập cũng không hề nghi ngờ gì, thậm chí sau khi nghe đối phương yêu cầu đến báo danh thì hắn cũng đã định tiến tới.

Nhưng trong khoảnh khắc người ở phía sau phất tay chào đón các tu sĩ thì Hàn Lập đã giật mình phát hiện. Người của Yến gia này lại có móng tay màu xanh biếc dài gần nửa tấc, giống như đúc với móng tay của tên quái nhân tóc vàng Quỷ Linh môn ngày đó.

"
Hàn Lập rất kinh ngạc, lập tức giống như bị gáo nước lạnh dội vào đầu, hàn ý trong lòng tăng nhanh.

"Người bình thường sẽ không để móng tay màu xanh biếc, chẳng lẽ người nọ là …?"

Trong lòng Hàn Lập kinh hãi đưa ra một phỏng đoán khó có thể tin được, sau đó tự nhiên không chịu bước về phía trước một bước.

Trong khi hắn kiệt lực bảo trì khuôn mặt mỉm cười thì ánh mắt đồng thời cũng hướng xung quanh tiến hành dò xét. Nhưng chung quanh hắn tựa hồ rất bình thường! Không giống có người mai phục, chẳng lẽ móng tay của người nọ chỉ là sự trùng hợp?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, hắn lập tức phủ định, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy. Hơn nữa cho dù là trùng hợp đi chăng nữa thì hắn cũng không định đi mạo hiểm, đặt biệt là cái pháp trận kia xem ra có điều gì đó không đúng.

Nghĩ như vậy Hàn Lập không hề do dự, Thần Phong Chu lập tức xuất hiện trên tay nhưng chưa đợi hắn thoát đi.

Không thể tưởng được, ngươi tuổi không lớn nhưng còn sáng suốt. Nhanh như vậy liền nhìn ra sơ hở để chạy trốn. Đừng tưởng là có thể cứu được mình.

Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, không chần chừ mũi chân liền điểm xuống đất, thân hình đột nhiên bắn ra phía sau hơn mười trượng, lúc này mới dừng lại. Tiếp theo một tay vỗ lên người, nhất thời một vòng bảo hộ màu đỏ đem hắn bao lại bên trong, đồng thời bên trong lại có thêm một tầng bảo hộ màu xanh có những mũi nhọn xuất hiện.

Lúc này trong không trung truyền đến một âm thanh kinh ngạc, không biết là vì tán thưởng phản ứng cực nhanh của Hàn Lập hay là vì có chút ngạc nhiên khi hắn dùng kỹ xảo đồng thời phóng ra hai tầng vòng phòng ngự.

Hàn Lập sau khi nghe âm thanh này mới thoáng an tâm đôi chút, sắc mặt ngưng trọng hướng không trung nhìn lên.

Chỉ thấy trên cao hơn mười trượng trong không trung có một người bận lục bào, mang mặt nạ màu bạc đang đón gió đứng thẳng trên một thanh cự xoa dài hơn một trượng, mà toàn thân cự xoa màu xanh biếc này còn có một tầng hắc khí phát tán ra bốn phía, làm cho người xem trong lòng phát lạnh không thôi.

Gặp phải cảnh này, Hàn Lập trong lòng lạnh cả người một trận, không thể kiềm chế được thốt lên:

"Thiếu chủ Quỷ Linh môn?"

"Hắc hắc! Xem ra không cần giới thiệu thêm nữa, ngươi rất giỏi khi nhận ra ta. Tuy nhiên ngươi đã chủ động tiến vào trong trận thì chỉ còn sống trong chốc lát, hãy để ta lập tức rút lấy hồn phách của ngươi."

Huyết sắc trong mắt của Vương Thiền so với lúc ở tại đài đất thì lớn hơn rất nhiều, hai mắt hiện tại đã đỏ hơn phân nữa, ẩn ẩn phát ra vài tia thú tính. Điều này làm cho Hàn Lập liếc mắt nhìn thì trong lòng kích động không thôi, chẳng biết đối phương tu luyện loại mật pháp đáng sợ nào đây.

Chẳng qua, khi nghe đối phương nói điều gì đó về "trong trận" làm Hàn Lập không khỏi nghiêng mắt nhìn, kết quả tình cảnh thu được làm sắc mặt của hắn âm trầm thật đáng sợ.

Chẳng biết khi nào lại xuất hiện một bức màn thật lớn màu đen, lấy pháp trận làm trung tâm bao phủ hơn trăm trượng, tất cả đều bị bao phủ. Bên trong tràn ngập sương mù nồng đậm màu đỏ đen, làm cho người ta không thể nhìn thấy tình trạng bên trong một chút nào, hơn nữa còn vô thanh vô tức, không hề có tiếng vang phát ra, phảng phất như là không hề có một người.

Mà bốn phía quanh hắc quang có tám gã tu sĩ áo xanh đứng. Bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú hết thảy mọi thứ ở trong đó, căn bản là không hề liếc mắt nhìn Thiếu chủ bên này một cái.

Xem ra thủ hạ của tên Thiếu chủ này đối với hắn tin tưởng mười phần.

Hàn Lập liếc nhìn xong liền thu hồi ánh mắt cực nhanh, hắn không dám phân tâm thêm nữa.

Tuy bộ dáng vị Thiếu chủ này chỉ là Trúc Cơ trung kỳ nhưng không thể nghi ngờ rằng hắn tuyệt đối là một đối thủ cực kỳ đáng sợ! Một khi không cẩn thận thì mình sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập một tay hé ra ngoài, một điểm bạch quang theo lòng bàn tay vọt ra, tiếp theo đón gió lớn lên, đảo mắt đã biến thành một cái khiên hình vảy cá màu trắng, ngăn ở trước người. Tay khác vung ra, quẳng Thần phong chu ra phía sau bảy tám trượng để nó từ từ phiêu phù trong không trung.

Về sau theo như Hàn Lập đã định, đương nhiên là sẽ lên Thần Phong chu chạy khỏi nơi đây, chỉ có kẻ ngu ngốc mới đánh bừa với tên Thiếu chủ này.

Trước đừng nói là đánh không lại Thiếu chủ của một phái, cho dù là đánh lại đi chăng nữa thì sau lưng người ta còn một đống người trợ giúp nữa! Hắn làm gì có được bổn sự như vậy, cũng sẽ không làm cái loại ngốc nghếch đó.

Đối với Hàn Lập mà nói thì chạy nhanh trở về Hoàng Phong Cốc, đem sự tình của Quỷ Linh môn cấu kết với Yến gia trình báo một chút. Cũng chính là khả năng mà mình có thể làm được, cho nên sự an toàn Đổng Huyên Nhi cùng với Phong sư huynh cũng chỉ có thể trong cậy vào sư phó của bọn họ tự mình đến cứu thôi.

Vương Thiền thấy những hành động này của Hàn Lập, lại điên cuồng cười ha ha, ẩn ẩn lộ ra hàn ý làm Hàn Lập phát lạnh.

"Muốn chạy? Ngươi chạy đi đâu, chết cho ta."

Nói xong, thân hình hắn ở trên xoa đột nhiên quay vòng phút chốc xuất hiện một cổ hồng vụ nồng đậm màu máu tươi tranh nhau toát ra trên người, tiếp theo liền hóa thành một đám mây máu cao đến vài chục trượng, khí thế hung hung quét đến Hàn Lập.

Hắn thấy vậy rút cuộc không dám chần chờ, liền nhảy lên Thần Phong chu, linh lực hoàn toàn triển khai, trong chớp mắt cả chiếc thuyền mang người hóa thành một đạo bạch quang cấp tốc hướng lên trời bỏ chạy.

"Ha Ha! Tiểu tử, ngươi còn không biết là độn thuật của Huyết Linh Đại pháp nhanh đến mức nào, ngươi căn bản không thể có khả năng trốn thoát."

Vương Thiền cười điên cuồng, theo sát sau thân Hàn Lập

Tuy không có quay đầu lại nhưng Hàn Lập vẫn có thể cảm giác được âm thanh của đối phương, tựa hồ càng ngày càng gần mình.

Độn thuật của người này so với tốc độ toàn lực của Thần Phong Chu còn muốn nhanh hơn một chút, Sắc mặt của Hàn Lập đã có chút phát xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.