Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 7: Rượu là sắc môi




Lúc Hạ Toa cùng Khưu Mai đi đến hội trường, khi đó trong hội trường đã ngồi đầy người. Toàn bộ hội trường vậy mà đều là nữ. Nhìn những người phụ nữ ăn mặc tinh xảo như vậy, Hạ Toa âm thầm tắc lưỡi, nghĩ bụng, làm như đón ngôi sao vậy, không phải là một CEO thôi sao? Cách ăn mặc giống như tham dự giải Oscar vậy.

"Ngồi đi, lập tức bắt đầu rồi."

Khưu Mai lôi kéo Hạ Toa vẫn đang ở vào trạng thái thất thần, nói khẽ.

Hạ Toa phục hồi tinh thần lại lúc này mới phát hiện, tất cả hội trường cũng chỉ có một mình cô vẫn ngây ngốc đứng, cảm kích nhìn thoáng qua Khưu Mai bên người, ngồi xuống.

Trong hội trường đèn đột nhiên toàn bộ tắt hết, chỉ còn đèn trên sân khấu là vẫn sáng như cũ, sau một màn vỗ tay như sấm, một người đàn ông rất đẹp trai đi tới trước bục phát biểu.

Hắn chỉ mỉm cười, mà lại dẫn tới tiếng thét chói tai của mấy nhân viên nữ phía trước.

"Mẹ kiếp, không phải đâu."

Hạ Toa cẩn thận nhìn thoáng qua người đàn ông trên sân khấu, lời thô tục không khỏi thốt ra, thế giới này cũng quá nhỏ đi, sao lại là hắn? Nếu để cho hắn nhìn đến mình thế này, còn không cười chết ? Hạ Toa cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên thân mình, chau mày.

"Xin chào mọi người, tôi là Tần Lạc, là CEO mới của công ty, về sau mong mọi người phối hợp."

Tần Lạc mỉm cười hướng tới vị trí của Hạ Toa nhìn qua, danh sách nhân viên của công ty hắn hôm qua mới biết, khi hắn nhìn đến trong danh sách thực tập có tên Hạ Toa, trong lòng không khỏi có chút vui sướng.

Chỉ chớp mắt vậy mà hắn rời khỏi S thị đã năm năm, thời gian trôi nhanh, vốn cho là ngày ấy từ biệt mà không nói lời nào muốn tìm đến Hạ Toa vẫn còn phải phí chút công sức, không nghĩ tới cô lại đưa tới cửa đến đây. Huống chi cô gần đây mới vừa chia tay bạn trai, đúng là một cơ hội tốt cho mình xuống tay.

"Chị Khưu, em đau bụng, em đi trước nhé."

Cảm giác được ánh mắt cuả Tần Lạc, Hạ Toa có một loại dự cảm không tốt, viện cớ, trước rời đi, đi ở hành lanh trống trải, Hạ Toa vỗ vỗ ngực mình, lẩm bẩm nói.

"Không tồi may mà chạy nhanh, nếu để cho Tần Lạc phát hiện bộ dạng này của mình, mất mặt chết."

"Hạ Toa."

Một tiếng nói tràn ngập từ tính nam tính từ phía sau truyền đến.

Hạ Toa không dám quay đầu, trong lòng cực kỳ uể oải, vì sao mỗi lần bộ dạng mình chật vật không chịu nổi đều bị hắn thấy.

"Em làm sao vậy, em trốn tránh người ngoài cũng thôi, hà tất trốn tránh anh?"

Trong nháy mắt, Tần Lạc chạy tới trước mặt Hạ Toa. Hắn thích xem bộ dáng Hạ Toa ngây ngốc, quẫn quẫn. Để cho hắn nhớ tới trước đây, từ thời điểm lần đầu tiên nhìn đến cô, trong lòng hắn đã quyết định, Hạ Toa sẽ là vợ của Tần Lạc hắn.

"Anh… anh…anh hẳn sẽ không nhìn tới tôi chứ."

Hạ Toa dùng tay chỉ vào khuôn mặt anh tuấn đang đứng ở trước mặt mình, đột nhiên có hứng khởi trêu cợt hắn một phen.

Mấy ngày trước đây chỉ lo thương tâm, trái lại không chú ý tới sự thay đổi của hắn, lúc này xem ra hắn vẫn là đẹp trai như thế, tác phong nhanh nhẹn như thế, ánh cười quỷ dị trong mắt kia giống như năm năm trước không hề khác, chỉ là hắn càng thêm thành thục, càng hấp dẫn phụ nữ, còn có hắn dường như so với năm năm trước cao hơn không ít.

"Đúng vậy, anh muốn cùng em yêu đương."

Hắn đáy mắt đã tràn đầy ý cười.

"Đừng tìm tôi yêu đương, dối trá! Có bản lĩnh hai ta kết hôn."

Cô nửa thật nửa giả nửa đùa nói.

"Em nói thật?"

Tần Lạc nhìn Hạ Toa, không khỏi đề cao âm điệu xác nhận.

“ Thật, thật như trân châu."

Hạ Toa hướng về phía Tần Lạc nhe răng trợn mắt cười cười, vẻ mặt đắc ý.

Đang lúc Tần Lạc còn muốn nói nữa, xa xa truyền đến tiếng nói chuyện của mọi người, thừa dịp Tần Lạc thất thần, Hạ Toa bước nhanh rời đi, cô cũng không nghĩ muốn trở thành kẻ địch của tất cả phụ nữ trong công ty này.

Nhìn Hạ Toa rời đi cũng không quay đầu lại, Tần Lạc khóe miệng dương lên một tia mỉm cười không có ý tốt. Hôm nay tính em chạy nhanh, ngày mai em chờ tiếp chiêu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.