Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 34




Trong phòng nhỏ, tiếng chúc mừng vang lên tầng tầng rung động.

Đám hạ nhân xung quanh lập tức quỳ xuống, cùng nói vang: “ Chúc mừng Vương gia!”

Mặc Uyên giương ánh mắt đau đáu, mãnh liệt nhìn vào tấm rèm trắng, đang che bên trong một thiếu nữ, hắn cảm thấy như cả trái tim đang bị bóp nghẹn, hắn đã đặt hết cả trái tim vào nàng , vậy mà có một việc hắn hoàn toàn không có cách nào nắm giữ được, chính là… tâm của nàng.

“Đều lui xuống hết đi”. Hắn thản nhiên ra lệnh, bóng lưng tuấn dật khẽ cứng lại, làm cho người ta không nhìn ra được tâm tình.

Mọi âm thanh nhộn nhạo qua đi, mọi vật lại chìm vào tĩnh lặng.

Ngón tay thon dài khẽ vén rèm lên, trên chiếc giường mềm mại, mỹ nhân khẽ nghiêng người, làn da trắng như tuyết.

Đôi mắt trong veo của lạc Cơ Nhi gần như không có chút ánh sáng, nàng kinh ngạc nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của mình, nơi đó vẫn còn sợi chỉ hồng chưa kịp tháo ra,  quấn lấy đầu ngón tay trắng nõn, tạo thành một cảnh tượng kiều diễm say lòng.

“Nhìn ta, Lạc nhi…”Mặc Uyên nhẹ nhàng cẩn thận  cúi người, ngón tay dịu dàng nâng cằm nàng, thấp giọng nỉ non.

Lạc Cơ Nhi rốt cục ngước đôi mắt thất thần nhìn nam tử tuấn lãng trước mắt, hắn ép nàng nhìn hắn, nhu tình tràn ngập, hắn gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, làm nàng không thể nào nhúc nhích.

Thì ra, đây chính là mục đích của hắn?

Sinh cho hắn một hài tử, cũng khiến nàng thêm ràng buộc, ngay lúc mà nàng đã quyết ý phải rời bỏ hắn, hắn đã dùng đứa trẻ chưa có thành hình này để níu giữ nàng, bắt ép nàng, lưu lại trên người dấu vết thật sâu của hắn, cho dù nàng vọng tưởng rời xa hắn, cũng chẳng thể thể nào đi được! Lại cũng không có cách nào gạt bỏ huyết mạch trong bụng, thậm chí là cả đời này, nàng sẽ phải dây dưa cùng hắn …

“Ta không muốn…” Đôi mắt trong veo như chìm trong màn sương, cả cơ thể Lạc Cơ Nhi run lên, nàng giãy dụa tìm cách thoát xuống giường, trốn chạy khỏi cái nơi đã sắp làm cho nàng không thở nổi được nữa!

“Lạc Nhi!” Nhìn thấy dáng vẻ kích động của nàng, Mặc Uyên chỉ có thể tiến lên, kéo lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng vào lòng, đặt nàng nằm lại xuống giường, đắp tấm chăn dày lên người nàng, áp người lên nàng, lau đi giọt nước mắt đang lã chã rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, hắn dịu dàng khuyên nhủ: “Không nên cử động! Lạc Nhi, trong bụng nàng còn có hài tử…”

“Ta không muốn có nó!!”  Nàng thất thanh kêu lên, nước mắt nặng nề rơi xuống, “Ta không muốn có hài tử của ngươi, không muốn!”

Tay bấu chặt vào bụng, nàng gắt gao nắm lấy, như thể muốn mang cái cốt nhục kia, bóp chết, muốn đem nó trút bỏ ra khỏi thân thể nàng…

“Lạc Nhi!” Gầm nhẹ một tiếng, Mặc Uyên nắm chặt cổ  tay nàng, ghim chặt hai cánh tay bên người!

Nàng giãy dụa, la hét chói tai, cố hết sức mà cũng không có cách nào chống lại hắn, áo ngủ bằng gấm xộc xệch, cổ tay nàng  bị nắm chặt đến sưng đỏ, hắn cũng nhất quyết không chịu buông tay!

Nàng vĩnh viễn  không biết, giây phút nàng nói ra lời đó, phút chốc đã làm lòng hắn chịu bao nhiêu đau đớn!

Nàng không muốn có nó…

Đó là con của nàng và hắn, có cùng huyết nhục của hai người dung hợp mà thành, sao nàng lại nỡ thản nhiên nói như vậy!!!

Tâm trạng càng trở nên nặng nề đau đớn, Mặc Uyên hắn đã có thể áp chế cả thiên hạ dưới chân, không ai dám phản kháng hắn, vậy mà… trong nháy mắt nhẫn nhịn không được, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Đủ rồi!”  Vì đau lòng, đôi mắt thâm sâu giờ đây đỏ ngầu, hắn mạnh mẽ gần như là xúc phạm ôm lấy thân thể mềm mại kia, áp sát vào trong lòng!!

“Nàng phải muốn,” Hắn nghiến răng, tiếng nói phát ra từ lồng ngực, Mặc Uyên ôm lấy tấm lưng đang run rẩy, áp sát vào người, “Đó là con của chúng ta, ta không cho nàng làm nó tổn thương… Lạc Nhi, nàng đừng có ép ta.”

Ép?

Rốt cuộc là ai đang ép buộc ai?

Một nỗi đau khổ tràn ngập nhấn chìm nàng, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, toàn thân nàng mất hết khí lực…

Ai nói cho nàng biết, hắn rốt cuộc là đang toan tính cái gì? Lấy danh nghĩa tình yêu mà trói buộc nàng, không để cho nàng tự do, mà hiện tại, ngay cả quyền sinh con cũng bị tước đoạt hay sao?

Tình yêu của hắn, quá nặng nề, quá nặng nề, nàng không thể nào gánh vác nổi…

“ Đi ra ngoài…” Nàng nghẹn ngào kêu lên, thanh âm tràn ngập nỗi tuyệt vọng, thân thể không ngừng run rẩy.

Người Mặc Uyên chợt cứng đờ, tay đang ôm lấy nàng bất giác cũng thả lỏng, chỉ sợ sẽ làm nàng đau.

“Ta mệt mỏi, mời đi ra ngoài…” Giọng nói đã khản đặc, cơ thể mềm mại của Lạc Cơ Nhi vô lực ngã xuống nệm, nước mắt nóng hổi theo khóe mắt  tuôn rơi, lan ra thấm đẫm một mảng khăn trải giường trắng như tuyết. Nàng không  muốn nhìn thấy hắn nữa, một chút cũng không muốn.

Mang theo nỗi chán nản muôn thuở cùng sự lạnh lùng, Mặc Uyên chậm rãi đứng dậy.

Một lúc sau, chợt nghe tiếng gọi: “Người đâu”, một nha hoàn đang đứng hầu ngoài cửa lập tức đi đến, nhẹ giọng nói: “Vương gia có việc sai bảo?”

“Trông nàng,” Hắn buông tấm rèm trắng xuống, nhỏ giọng ẩn nhẫn nói, “Chỉ cần nàng có nửa điểm sơ xuất, ta liền bắt các người phải đền mạng, biết chưa?”

Nha hoàn cuống quít cúi đầu, “Vâng, nô tỳ tuân mệnh!”

Đi ra Yến viên, cảm nhận hương thơm ngọc lan nồng nàn trong không khí, càng làm hắn say mê mà cũng càng làm lòng hắn đau đớn!!

“Uất Trì Tuyết, ngươi  ra đây cho ta! ! !”

Trước điện rộng lớn, một thiếu niên tuấn lãng đang bừng bừng khí giận, chỉ tay vào cửa hô lớn.

Uất Trì Tuyết khẽ nhíu mày, lòng vô cùng sốt ruột, qua cửa sổ nàng nhìn thấy một thiếu niên đang bừng bừng lửa giận, vốn trong lòng đang có việc không vui, nhìn thấy việc thế này, lại càng làm nàng tức giận run người.

Nhìn thấy chủ tử muốn bước ra ngoài, người áo đen phía sau trấm giọng nói: “Công chúa”.

Nghe tiếng gọi nhỏ, Uất Trì tuyết quay đầu lại, hướng đôi mắt sắc sảo chắm chằm nhìn người áo đen kia: “Còn không mau nói đi? Chỉ có việc như vậy mà cũng không làm tốt, thật phí bao nhiêu công sức của ta đã nuôi dưỡng các người! Còn nói cái gì là Hồ Duệ ám dạ vệ sĩ, các người mau cút đi, từ nay đừng xuất hiên trước mặt ta nữa!”

Nàng tức giận quay đầu lại, ngang ngạnh mở cửa,  nhìn thấy dưới bậc thang một thiếu niên đang tức giận kêu gào không ngớt.

Người áo đen phía sau nhìn thấy thế, khẽ nhíu mày. Chỉ để lại một tiếng than nhẹ, lập tức biến mất khỏi phòng.

Thật ra lúc này, Uất Trì Tuyết cảm thấy lòng mềm nhũn, nàng biết cũng không thể trách được những người đó, bọn họ cũng là vì nhìn thấy ca ca nàng ra tay che chở cho nữ nhân kia mà thu tay lại, thế nhưng…. thế nhưng, như vậy lại càng làm nàng không thể chịu đựng nổi! Nàng đã không thể chấp nhận được việc Mặc Uyên che chở cho nàng ta, vậy mà bây giờ đây, chính ca ca của nàng cũng ra mặt bảo vệ nàng ta! Dựa vào cái gì? Bọn họ chỉ mới vài lần gặp mặt? Lạc Cơ Nhi kia, đúng là yêu nghiệt mà!!



“ Ngươi kêu cái gì! Nãi nãi của ngươi ra đây!” Uất Trì Tuyết đôi mắt muốn bốc hỏa, xoay người đi xuống bậc thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.