Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 32




Muốn đối phó với nàng chỉ vì ba trăm quan tiền mua dược liệu hôm ấy? Cố Thập Bát Nương cảm thấy có phần hoang đường. Thôi cứ nhìn kỹ rồi tính tiếp.

“Chu cô nương, cô nương muốn xem cái gì ạ?” Một tiểu hỏa kế ở quầy hàng nhanh nhảu đón tiếp, hắn nhận ra Chu Lệ Nương, tuy biết Thiên Kim Đường là hiệu thuốc bắc chủ yếu xem bệnh, nhưng hiệu thuốc cũng phải nhập dược liệu bốc thuốc, muỗi nhỏ cũng là thịt nha, nếu buôn bán làm ăn thì sẽ không thể bỏ qua.

Đem cái thúng đựng Hoàng Liên đến trước mặt Chu Lệ Nương: “Cô nương nhìn xem, cây Nghệ này thật là hàng thượng phẩm đó”.

Chu Lệ Nương hoàn toàn không hiểu, liền quay đầu lại nhìn bạn đồng hành, Cố Thập Bát Nương nhận lấy, nắm ở trong tay xem xét cẩn thận.

“Đây là Hoàng Liên?” Nàng cầm lấy mặt bên kia của Hoàng Liên, đặt ở mũi ngửi ngửi.

“Đúng vậy a!” Nghe thấy tiếng, tiểu hỏa kế lúc này mới đem ánh mắt chuyển sang người Cố Thập Bát Nương, cô nương này xiêm y cũ, nhưng sạch sẽ, sắc mặt trầm tĩnh, tiểu hỏa kế trong đầu thắc mắc nàng có phải là một nha hoàn sai sử không:“Cô nương ngươi thấy như thế nào?”

Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà không trông cậy nàng trả lời.

“Ừ...” Cố Thập Bát Nương chăm chú nhìn Hoàng Liên, ngửi ngửi, lại bẻ một khối nhỏ thả vào trong miệng ăn, sau đó mời gật đầu nói: “Độ lửa thiếu một chút xíu nữa, chẳng qua cũng được xem là thượng phẩm...”

Tiểu hỏa kế há to mồm nhìn Cố Thập Bát Nương.

“Có đắng lắm không?” Chu Lệ Nương toe toét cười, nhìn Cố Thập Bát Nương rồi chỉ chỉ miếng Hoàng Liên còn trong miệng nàng.

"Đương nhiên đắng, Hoàng Liên không đắng chính là hàng giả”. Cố Thập Bát Nương cười, nghiêng người che miệng đem cặn phun ra.

“Cô thật là người trong nghề nha” Chu Lệ Nương đánh giá nàng, hơi lộ vẻ xúc động.

Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Ta không tính là người trong nghề, đang học... Sang bên kia xem một chút”.

Chu Lệ Nương ở phía sau ngẩn người, lập tức bĩu môi đi theo.** ss Gà **

Cố Thập Bát Nương càng đi càng thấy hứng thú, chỉ là Chu Lệ Nương thì khổ sở, một đường đi cả người đầy mồ hôi, tay cầm cái quạt quạt cho đỡ nóng, sau lại dùng khăn lau mồ hôi, còn bị nhiều người qua lại cọ vào người.

Bước chân nàng tùy hứng, bỗng mắt đột nhiên sáng lên, vội kéo Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương nhìn một chưởng quầy dược cùng một đại khách thương bên ngoài tới đang mặc cả, từng câu từng lời nói ngôn ngữ trong nghề, thảo luận vấn đề dược liệu thật hay giả cùng phẩm chất, cuối cùng đại khách thương cho một cái giá, người vây xem nhất thời một loạt tiếng hô.

Thứ phẩm!

“Vị tiên sinh này nhãn lực thật tốt”. Chưởng quầy chắp tay tán thưởng, trên mặt thế nhưng mang theo vài phần kính nể, một chút cũng không vì bị quấy nhiễm buôn bán mà sinh ra ai oán: “Nhìn ra rễ sắn của ta làm không tốt quả thật là cao nhân”.

Đại khách thương vân vê râu cười, hai người thuận lợi thành giao, năm trăm rễ cây sắn được bán ra.

Cố Thập Bát Nương xem mà trong lòng dâng trào, nhưng điều này là do chân chính người trong nghề làm a, bị Chu Lệ Nương ở phía sau lô kéo, không kiên nhẫn quay đầu lại.

“Đi nữa, chúng ta qua bên kia nhìn xem, bên kia ít người”. Chu Lệ Nương nói, tay hướng con phố khác chỉ chỉ.** ss Gà **

Cái phố kia, Cố Thập Bát Nương nhìn theo, dòng người so với bên này ít rất nhiều, hơn nữa không có quầy hàng lớn, đều là ngồi xổm hoặc đứng, sọt dược để trên ghế chào hàng bán, đương nhiên, nơi đó cũng không thiếu khách mua.

Cố Thập Bát Nương chần chờ một chút.

“Thập Bát Nương..” Bành Nhất Châm ở phía sau la lên.

Nghĩ tới Tào Tháo Tào Tháo liền tới, bên miệng Cố Thập Bát Nương hiện một tia cười, quay đầu đi.

Bành Nhất Châm mặc áo dài mới, mang mũ mão, lắc lư đi tới.

Chu Lệ Nương thấy nhịn không được cười ra tiếng, lại vội dùng cây quạt che khuất cái miệng: “Ta nói Bành thúc thúc, ngươi đây là muốn là tân lang sao?”

Cười nói tựa hồ không được tự nhiên, ánh mắt di chuyển trên người Cố Thập Bát Nương và Chu Lệ Nương, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi: “A, hai người các ngươi thế nào lại đi cùng nhau?”

Chu Lệ Nương nở nụ cười, tay giữ chặt tay Cố Thập Bát Nương, hơi hơi lắc đầu nói: “Như thế nào? Bành thúc thúc không hy vọng chúng ta đi cùng nhau sao?”

Bành Nhất Châm bày ra bộ dạng đại nhân giáo huấn tiểu hài tử, nói: “Nói cái gì, tốt, tốt, các người như vậy mới tốt” nói xong lại nhíu mày: “Lệ Nương, ngươi cũng đừng học phụ thân ngươi lòng dạ hẹp hòi, khi dễ đứa nhỏ người ta...”

“Phụ thân ta nào có?” Chu Lệ Nương không thích nghe lời này, liền nói: “Đều là lời đồn vô căn cứ dẫn đến hiểu lầm”.

Vẻ mặt Bành Nhất Châm một dạng ta còn không biết phụ thân ngươi sao, nhưng không nói gì thêm, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương: “Thập Bát Nương, thấy thế nào, vui chứ?”

Cố Thập Bát Nương vẫn cười mà không nói nhìn bọn hắn nói chuyện.** ss Gà **

“Thực sự rất tốt, thêm nhiều kiến thức”. Nàng biết hắn hỏi chính là đại hội dược liệu như thế nào, vội cười đáp.

Bành Nhất Châm gật gật đầu, vẫn còn muốn nói gì nữa, Chu Lệ Nương đã có chút không kiên nhẫn.

“Bành thúc thúc sẵn dịp chọn mua dược đi? Người đang vội, chúng ta sang bên kia xem”. Nàng lôi kéo Cố Thập Bát Nương đi.thu gà nhà nuôi

Bành Nhất Châm hình như không có ý cáo từ: “Nói đến đúng là sẵn dịp, đúng rồi, Thập Bát Nương, ngươi có muốn mua một chút thảo dược trở về bào chế không?Hiện tại giá cả cũng thực hời”.

Cố Thập Bát Nương cười nói: “Có, ta đã quyết định mua...”

Nói xong, tầm mắt nàng xẹt qua trước mặt hai người, quả nhiên bắt được sắc mặt vui mừng chợt lóe rồi biến mất của hai người, không khỏi cười lạnh một chút, thật muốn xem các ngươi diễn xiếc gì.** ss Gà **

“Chúng ta đang muốn sang bên kia, bên này giá tiền quá lớn, chúng ta đi bên kia xem, Bành thúc thúc ngươi vội thì đi đi”. Chu Lệ Nương dắt Cố Thập Bát Nương bước đi.

“A, đúng rồi..” Cố Thập Bát Nương dừng chân lại, nhìn Bành Nhất Châm nói: “Bành tiên sinh, cửa hàng Đổng lão gia ở đâu?”

Bành Nhất Châm cùng Chu Lệ Nương đều sửng sốt.DD Lê Quý Đôn

“Ngươi muốn đi cửa hàng Đổng lão gia?” Hai người trăm miệng một lời hỏi: “Làm cái gì?”

"Thập Bát Nương, Đổng lão gia không bán dược, chỉ là bào chế, ngươi đến nơi đó mua cái gì? Lại nói, dược Đổng lão gia..." Chu Lệ Nương mang ý cười nói, "Ngươi mua không nổi đâu..."

“Đổng lão gia không phải nói muốn thu thập đồ đệ sao? Ta nghĩ muốn đi xem”. Cố Thập Bát Nương trầm tĩnh đáp.** ss Gà **

Bành Nhất Châm cùng Chu Lệ Nương có chút luống cuống, trừng mắt nhìn Cố Thập Bát Nương, tựa hồ không có nghe rõ lời nàng nói.

“Ngươi đang nói giỡn?” Chu Lệ Nương bật cười, phe phẩy cây quạt nhỏ nhìn Cố Thập Bát Nương.

“Không có”. Cố Thập Bát Nương thản nhiên đáp.

“Thập Bát Nương, chưa nói đến Đổng lão gia có nhận ngươi hay không”, Chu Lệ Nương cười nói: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Đổng lão gia, cũng không phải chỉ là một vị quan lão gia bình thường”.

“Ta biết, người là sư phụ bào chế dược liệu”. Cố Thập Bát Nương cười nói, mắt nhìn Bành Nhất Châm: “Bành tiên sinh đã giới thiệu qua”.

“Vậy, cô có biết bái sư xong cô phải làm gì không?”. Chu Lệ Nương cười nói: “Là thợ thủ công, người làm…”

“Ta biết”. Cố Thập Bát Nương cũng cười nói, không hề nhìn nàng: “Bành tiên sinh, người có biết hiệu thuốc bắc Đổng lão gia ở đâu không?” diễn đàn Lê Quý Đôn

Thần sắc Bành Nhất Châm ngưng trọng vài phần, chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Ta biết, ngươi đi theo ta”.

Hắn xoay người dẫn đường, Cố Thập Bát Nương theo sau hắn.

“Nghĩ muốn kiếm tiền đến điên rồi”. Chu Lệ Nương ở phía sau dậm chân, vẻ mặt trào phúng, “Thực sự...Tự nguyện thấp hèn”.

Nhìn hai người trước mắt sẽ lẫn vào trong đám người, nàng không dám ở lâu liền vội vã đuổi theo.

“Đây là hiệu thuốc bắc của Đổng lão gia?” Cố Thập Bát Nương nhìn mặt tiền cửa hiệu thuốc bắc trước mặt có chút không dám tin tưởng.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, mấu chốt chính là, so với nơi khác rộn ràng nhốn nháo, nơi này trước cửa lại khá vắng vẻ.

“Dược Đổng lão gia cũng không cần bày bán...” Bành Nhất Châm cười nói.

Nếu giống như quầy hàng khác bày bán tràn lan, chỉ sợ sẽ khiến thương nhân tranh nhau mua.

“Đổng lão gia cũng chỉ cố định cung cấp dược cho mấy nhà...”. Hắn nói tiếp, bất tri bất giác thanh âm đến trước cửa cố ý đè thấp vài phần, tựa như sợ quấy nhiễu người bên trong, “...Tại đại hội dược, Đổng lão gia mới tự mình đến cửa hàng, một số dược hành đem dược của chính mình lại đây, làm cho lão gia xem xét...Lúc này cơ hội cũng chỉ có 1 lần...Ngươi...”

Tay Bành Nhất Châm hướng cạnh cửa thuốc bắc chỉ trỏ, chỉ thấy cùng hiệu thuốc bắc khác bất đồng, phương diện này tuy cơ hồ không có người, nhưng bày đầy đủ loại đồ vật, có túi, có sọt, cũng có giỏ trúc, không chỉ có trên quầy, ngay cả trên mặt đất đều có xiêm y, mặt trên đều dán một tờ giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.