Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 77: Hành hạ vô nhân tính




″ Tiên sinh tôi còn nhớ trên người cô gái đó có một thẻ sinh viên không trọn vẹn có một chữ “Thi”!" Bà lại bổ sung thêm một câu, cấu nói đó làm tất cả nghi vẫn trong lòng Trác Minh Liệt đều sáng rõ, lòng anh như bị rơi vào đáy cốc. Trời cao ông thật đúng là biết làm trò đùa. Một người chỉ là vợ anh trong một thời gian ngắn ngủi không thể nghĩ đến sẽ lại là một vẫn đề rắc rối như vậy nhưng Tiểu Thi lại đi vừa giày của Lâm Thi Ngữ, vậy quan hệ giữa Tiểu Thi và Lâm Thi Ngữ là gì, rốc cuộc cô có phải là Lâm Thi Ngữ không ?? Nếu như điều đó là thật Trác Minh Liệt thật sự không thể tưởng tượng nổi! Anh rời khỏi nhà của người phụ nữ kia, Trác Minh Liệt vừa đi thì ta bà ta cũng gọi người nhà đến thu dọn đồ đạc báo là có chuyện lớn phải dọn đi.

"Bác, không phải bác đã nói mọi chuyện cho người kia rồi mà? Còn có cái gì đáng sợ nữa đâi?" Cô cháu gái hỏi.

"Ai, làm thế nào mà cháu biết ! Tóm lại đừng hỏi về chuyện nàu nữa, sau này nhất định sẽ còn người đến đây tìm để hỏi về chuyện kia, tôi bây giờ đã không còn muốn nói đến nó nữa, cầm số tiền đó và chuyển đi nơi khác thôi!"

"Bác có phải người còn có chuyện gì gạt người ta không?" Cô gái hỏi.

Bà ta vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn cô gái một cái rồi xoay người đi vào phòng.

Tiểu Thi theo lời dặn của Trác Minh Liệt nên vừa rạng sáng ngày hôm sau đã đi thăm Mộc Mộc rồi !

"Tiểu thư, cô hãy thay bộ quần áo này!" Y tá đưa đến một bộ đò màu xanh "Gần đây cô có bị cảm hay không?"

"Không có!" Tiểu Thi nói. . ." Mộc Mộc vừa mới hồi phục nên không thể bị nhiểm khuẩn! Ngay cả bênh cảm nho nhỏ cũng có thể là kẻ địch lớn!"

"Cám ơn cô, tôi sẽ chú ý!"

"Mẹ" Mãi mới được đưa ra phong chăm sóc đặc biệt nên Mộc Mộc đặc biệt vui sướng hiếu động như một chú khỉ con. Biến giường bệnh trở thành sân chơi, ở trên đó gọi tới gọi lui.

"Mộc Mộc chú ý một chút !" Tiểu Thi cười ôm nó đứng lên "Còn vừa mới khỏi bệnh nên cẩn thận một chút nến không ba con sẽ tức giận!"

Ánh mắt của Mộc Mộc nhanh như chớp chuyển "Ba sẽ không tức giận! Mẹ, mẹ là vợ của ba sao? Dì ngày đó nói mẹ phải là vợ của ba thì mới là mẹ của Mộc Mộc được vì vậy mẹ có thể là vợ của ba không?"

(MM khôn kinh a a a bạn yêu bé này lắm lắm)

" ?" Tiểu Thi bị lời nói của Mộc Mộc làm cho giật mình "Tiểu tử, con biết vợ là như thế nào sao?" Lời như vậy mà nó cũng dám nói.

"Không biết" Mộc Mộc thành thật trả lời.

"Không biết mà cũng dám nói" Tiểu Thi giận trách "Về sau chuyện như vậy không được nói nữa!"

"Con biết nha, con hiểu rõ" vẫn luôn bị bỏ rơi Tiểu Cầu Cầu rốt cuộc cũng tìm được chỗ xen vào "Con biết vợ là gì nha, vợ là một người phụ nữ mà người đàn ông yêu có thể căt môi và bóp cô ấy!" Thấy Cầu Cầu nói ra một câu nói kinh người Tiểu Thi vội buông Mộc Mộc ra bịp chắt miệng nó lại "Tiểu tổ tông của tôi ơi, ai dạy con cái đó !"

( ha ha TCC của tôi)

"Chú Minh Liệt nói" Cầu Cầu cúi đầu. . . Tiểu Thi phẫn hận nghĩ " Trác Minh Liệt thật là cái đò chỉ biết làm hư trẻ nhỏ!"

Mẹ con ba đang nói chuyện vui vẻ chợt có một vị khách không mời mà đến.

Hàn Ti Nhã biết Trác Minh Liệt không thích mình cho nên tần số tiến công cũng chỉ có độ. Trong khoảng thời gian anh ta và Mộc Mộc làm giải phẫu, cô cố ý không tới. Nghe nói hôm nay Mộc Mộc được cuyển ra ngoài phòng bệnh thường nên cô liên ôm một mục đích không thể cho ai biết mà tới. Bởi vì cô không thích cái tiểu quỷ cơ trí đó!

"Tiểu thư cô muốn tìm bệnh nhân nào?"

"Trác Mộc Mộc?" Hình như tên là như thế, Trác Mộc Mộc không bằng gọi luôn là chim gõ kiến !( Trác Mộc Điểu)

"Tiểu thư hãy đi theo tôi để làm kiểm tra trước!"

"Kiểm tra thế nào?"

" Bây giờ sức khỏe của Mộc Mộc rất yếu, chúng tôi phải phòng ngừa tất cả những sự cố !"

Hàn Ti Nhã vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn y tá, tháo chiếc nhẫn trên tay xuống"Đưa cho cô, tôi không cần kiểm tra chứ?"

Cô y tá do dự cô hiểu có lẽ người phụ nữ này đã có chuẩn bị trước mà đến rồi. Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cô ta vẫn vứt lương tâm đi tiếp nhận chiếc nhẫn ngọc lục bảo.

"Mộc Mộc, dì tới thăm cháu a…!" Hàn Ti Nhã chưa vao phong đã cố ý tỏ ra thân thiết gọi. Mộc Mộc nghe thấy tiếng ba dì đáng ghét kia, khinh bỉ mũi nhan lại.

"Mộc Mộc không được như vậy, phải lễ phép với người lớn!" Tiểu Thi giáo dục nó

"A, Tiểu Thi cũng ở đây!" Hàn Ti Nhã làm như rất thân thiết cùng cô.

Tiểu Thi gật gật đầu tượng trưng, nói thật người phụ nữ này ngoại trừ rất xinh đẹp còn những thứ khác đều mang cho người ta cảm giác giả tạo vô cùng . Đến thăm bệnh nhân còn sức nước hoa lồng như vậy" khụ khụ" Mộc Mộc ho khan Tiểu Thi vội vàng mở cửa sổ ra.

Nhưng Hàn Ti Nhã lại cố giả vờ hồn nhiên không biết "Tiểu Mộc Mộc có khá hơn một chút hay không!" Cô đem môi đỏ mọng lấy lấy tốc độ nhanh nhất hôn vào má Mộc Mộc làm Mộc Mộc kinh hãi.

"Là phụ nữ là không thể tùy tiện cắn người, trừ khi đó là người đàn ông cô rất thích!" Cầu Cầu đến chết vẫn đem ngôn ngữ của Trác Minh Liệt ra nói.

"Dì không cắn cậu ấy nhá, huống chi dì thật sự rất thích cậu ấy!" Hàn Ti Nhã bị Cầu Cầu chọc vui.

" Trên miệng cô có độc!" Cầu Cầu chợt nói.

"Cầu Cầu!" Tiểu Thi quát lớn "Tại sao có thể nói chuyện như vậy !"

"Thì ra đây chính là con của cô ? Nhỏ mà đã như vậ, cô cần có nhiểu thơi gian giáo dục hơn!"Hàn Ti nhã giễu cợt Tiểu Thi.

"Mộc Mộc, miệng của cô có độc, sẽ hại cậu đó!" Cầu Cầu không sợ chết nói .

Mộc Mộc bị dọa sợ, oa oa khóc lớn nên Tiểu Thi vội vàng ôm lấy nó "Mộc Mộc ngoan đó không phải là độc đó là son môi, mỗi bạn gái đều có!"

"Nhưng tại sao mẹ lại không có" Hai mắt đẫm lệ Mộc Mộc thật sự nghĩ là mình bị trúng độc, tay nhỏ bé vội muốn chùi chỗ son môi đó đi khiến cho mặt nó giống y mặt mèo.

Hàn Ti Nhã xì mũi coi thường chợt cô ta lại bế Cầu Cầu lên, hôn một cái lên trên gương mặt nó "Có độc, lần này cháu cũng trúng độc!" Cô t ranh mãnh nhìn Cầu Cầu, Cầu Cầu ngẩn ra chợt đem mặt cọ xát trên bộ ngực của cô ta muốn chùi đi hết màu son đỏ đó. Hàn Ti Nhã quýnh lên vội vàng để Cầu Cầu xuống vội vàng như có ma đuổi mà chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.