Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 47: Anh được xem là gì




Bên trong Như Tuyết Các, Thủy Bích cùng nha hoàn Tiểu Xuân ôm nhau làm một khối.

Tiểu Xuân là nha hoàn khác bên cạnh Phiêu Tuyết trong Như Tuyết Các, chỉ vì của hồi môn chỉ được dẫn theo một người, thăm viếng lúc này tất cả mọi người phá lệ quý trọng, đã ôm là nhất định không chịu buông tay. Tiểu Xuân lấy tay xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, quay đầu nhìn về phía Phiêu Tuyết.

Phiêu Tuyết không có việc gì đang ngồi ở bên bệ cửa sổ.

Đông Phương Tuấn Lạc cùng Lão Hồ Ly trong nhà bàn công việc tại thư phòng, nàng trực tiếp trở về Như Tuyết Các thay quần áo. Lúc này, Phiêu Tuyết, một thân váy ngắn màu hồng cánh sen mùa hè, hoa sen được thêu tầng tầng lớp lớp, lộ ra nửa phần tay trắng đẹp mắt.

Mỗi khi Phiêu Tuyết mặc xiêm y này vào, lại gợi lên một mảnh phong tình khác thường, đây là chủ sự Minh Bang – Trương Mặc từ Phượng Thai quốc mang về, kiểu váy mới mẻ độc đáo này Đông Ly quốc chắc chắn không thấy nhiều.

(nói tóm lại là một cái váy của nước ngoài, sao mà giải thích lắm thế nhờ) Phiêu Tuyết lúc này khóe môi mang cười, đôi mắt giảo hoạt, cười dài nhìn hai vị nha hoàn nhà mình: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi… Cũng không phải là sinh ly tử biệt, bất quá chỉ là gả vào trong cung thôi…”

Tiểu Xuân vừa nghe liền không vui, miệng lầm bầm: “Tiểu thư, ai không biết trong cung là cái nơi nào a… Nô tỳ chỉ là sợ lần này gặp mặt sẽ không có lần sau …”

Phiêu Tuyết biết tâm ý của nàng, trong lòng thấy ấm áp, thở dài nói: “Vẫn là nha đầu trong nhà mình là tốt nhất……”

Ngồi một lúc, Phiêu Tuyết đứng dậy: “Các ngươi ở Như Tuyết Các thu thập một chút, đem các vật mang từ trong cung ra trang trí đi, ta đi Lê Mộng Viên một lúc”

Lê Mộng Viên là nơi nàng thích nhất trước khi xuất giá, hôm nay đã qua mùa hoa lê nở rộ, nàng chỉ đi nhìn cảnh tượng chia lìa kia một chút thôi. Thủy Bích cùng Tiểu Xuân nhìn bóng lưng Phiêu Tuyết rời đi, làn váy kia hóa thành tầng tầng rung động, quay đầu nhìn nhau lại thở dài một hơi, đó là nơi Duy Trúc công tử khi còn sống cùng tiểu thư thường đi nhất… ~oOo~ Bên trong Lê Mộng Viên. Nha hoàn cùng bọn gia đinh đều đi chuẩn bị dạ tiệc, vốn bên trong Lê Mộng Viên một chút thân ảnh cũng không có. Một bàn tay thô ráp trắng trong thuần khiết xoa lên cành lê, Mặc Duy Trúc một thân trường sam màu trắng thanh nhã, gương mặt văn tú phơi bày trong gió, cả người có chút lảo đảo như muốn ngã, từng chút tương tư lúc này đều hóa thành một tiếng thở dài. (TN: hức hức tội nghiệp Duy Trúc ca quá ;-(((…….

Sâu: ta không thích những soái ca như Duy Trúc ca a, được cái thanh nhã nhưng lại quá yếu đuối, thế nên không giữ được người yêu cũng phải thôi) Hắn hôm nay đứng đầu cầu dừng chân không bước, lúc quay đầu lại nhìn thấy gương mặt lo lắng sâu xa của Mặc Duy Thận. Hắn chỉ là muốn tới nơi đây nhìn một chút thôi, nơi đã từng lưu giữ biết bao nhiêu kỉ niệm, nhưng là lúc này đây, hoa lê đều đã lụi tàn hóa thành vô tận, chỉ còn vương lại một chút dư hương giữa không trung. Phiêu Tuyết đem tóc thô sơ giản lược vén lên, sợi tơ màu trắng nhỏ dài trong gió đêm bay múa, cả người giống như tinh linh. Lúc này nàng không phải là một quý phi cao quý trong thâm cung kia, cũng không phải là cô gái đánh đàn lung tung đêm yến kia, lại càng không phải là người xinh đẹp trong Lạc Tuyết Cung nướng chim chóc tươi cười kia. Nàng không nói cười mà lúc này nàng chỉ là cô gái của ba năm trước đây.

Dung mạo người ấy rõ ràng còn lưu lại trong mộng, song hết thảy đều đã là cảnh còn người mất… Phiêu Tuyết đi tới trước Lê Mộng Viên, nét chữ rồng bay phượng múa cứng cáp có lực của phụ thân đang bò lổm ngổm trên tấm bảng (Sâu: rùng mình, dùng cái từ bò lồm ngổm mà rung mình), nàng hít một hơi thật sâu, phảng phất trong không khí còn mang theo mùi hoa lê. Nàng thấy bốn bề vắng lặng, đột nhiên liền hướng bên trong hô to một tiếng: “Duy Trúc ca ca! Huynh có khỏe không!”

Giống như đem toàn bộ hờn dỗi lâu ngày đều hét lên. Thanh âm kia nhè nhẹ từng đợt từng đợt truyền vào trong tai Mặc Duy Trúc, chỉ thấy bóng người màu trắng thân thể run lên, năm ngón tay đỡ trên thân cây khô chợt nắm chặt. “Phiêu nhi..”

Trong mắt hắn tỏa sáng hồi lâu không thấy thần thái. (TN: ta tự kỷ..ta..ta..mún khóc khi ngồi bấm bấm edit cái đoạn này…hức hức…Sâu ơi ôm cái lấy tinh thần làm tiếp coi… Sâu”

*ôm ôm* ta mà là Tuyết tỷ ta cũng điên mất, hai người này, Duy Trúc ca này, thật sự là rất rất tội đi.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.