Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 2: Cũng chỉ là âm mưu




Vân quấn vụ nhiễu, mùi thơm ngát nức mũi. Tam phẩm chi đan! Đây là điềm báo Ngưng đan! Kẻ…kẻ kia…hắn đã đến bước cuối cùng của quá trình ngưng đan! Bên tay trái, Huyền Thanh sắc mặt ngưng trọng, trong mắt vẫn còn vẻ khiếp sợ, chậm rãi mở miệng nói. Bất quá giờ phút này trong lòng tràn đầy chua xót, có thể luyện chế tam phẩm thượng Hôi Xuân Đan đủ thấy Tiêu Thần trên phương diện luyện đan thiên tư không gì sánh được. Có đệ tử này, Lạc Vân cốc ắt hẳn sẽ hưng thịnh.

Minh Sát sau khi khiếp sợ, sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm. Bên trong ống tay áo dài, bàn tay lúc nắm chặt lúc thả lỏng. Sắc mặt biến ảo không thôi, không biết rốt cuộc là nghĩ cái gì.

Còn về Huyền thị Tam lão, giờ phút này lại càng nhìn nhau hoảng sợ. Không chỉ nói nho nhỏ Bắc Hoa Châu, cho dù phóng mắt khắp Triệu Quốc, Luyện Đan Sư bằng chừng ấy tuổi cũng là mấy trăm năm khó gặp. Kì tài ngút trời như thế sao không xuất thân từ Liệt Diễm Tông bọn hắn chứ, ba người liếc nhau đều lộ vẻ chua xót.

Về phần những người bên trong đại điện, giờ phút này nhìn về phía Tiêu Thần với ánh mắt tràn đầy kính sợ. Thầm nghĩ trong lòng nếu người này biết lúc trước mình vô lễ chỉ sợ không có kết cục tốt. Dù sao một gã Luyện Đan Sư có thể luyện chế Hồi Xuân Đan tam phẩm thượng có thân phận vô cùng cao quý, chỉ sợ tu sĩ Kim Đan thông thường cũng không bằng.

Dược Đạo Tử thân hình chợt lóe, liền hiện ra tại bên người Tiêu Thần, sắc mặt nghiêm túc hướng bốn phía chắp tay nói:

- Chư vị đạo hữu, tiểu đồ đang luyện đan tới thời khắc mấu chốt, xin chư vị không nên dị động để tránh phá hư luyện đan.

Thanh Vân Tử vươn người đứng dậy, thân hình ngay sau đó dừng ở bên cạnh Dược Đạo Tử, trong mắt tràn đầy vẻ mừng như điên nhìn về phía cấm chế, trực tiếp xoay người đứng hộ pháp một bên.

Pháp lực trên hai đại Kim Đan tu sĩ dao động huyền bí truyền đến, một cỗ lực lượng mạnh mẽ vòng qua Tiêu Thần chỗ cấm chế, tràn ngập cả tòa đại điện làm cho số ít tu sĩ biến sắc, tạp âm trong nháy mắt không còn. Nhưng những ánh mắt nhiệt tình vẫn như cũ gắt gao tập trung nơi này không rời.

Theo thời gian trôi qua, trong đại điện mùi thuốc phát ra càng nồng đậm, bên trên cấm chế mây mù quay cuồng càng kịch liệt.

Vào thời khắc này, phát sinh dị biến!

Chỉ thấy trong mây mù lượn lờ một một chạc cây khô héo không lá, cao hơn ba thước từ từ hiện lên. Cùng lúc đó, từng đạo mây mù chi khí theo bộ rễ không ngừng tưới vào trong đó. Theo sương mù tiến vào, cây khô như có được dinh dưỡng một lần nữa tái sinh, từ nơi cao nhất màu xanh dần phục hồi, từng chiếc lá xanh mướt chẫm rãi mọc ra. Đột nhiên, một chỗ trên chạc cây xảy ra một hồi hư ảo, một nụ hoa màu trắng nhạt chậm rãi trồi lên, từng cánh hoa xòe ra, tản mát ra mùi hương thơm ngát.Đóa hoa nhanh chóng tàn lụi, Long Nhãn hiện ra, một quả trái cây màu xanh dần dần hình thành.

- Đây là Thần cây Phù Sinh có thể nghịch chuyển sinh tử, chạc cây phục sinh , thần đan tự nhiên thành! Hồi Xuân Đan đã luyện chế ra

Đợi cho trái cây kia hoàn toàn ngưng hình, Dược Đạo Tử ánh mắt ngưng lại, không nhịn được thất thanh reo lên làm cho sắc mặt vì kích động mà hơi hồng lên.

Có thể làm cho một gã Kim Đan tu sĩ thất thố như thế đủ thấy giờ phút này trong lòng hắn kích động tới mức nào!

Tuy rằng ngưng kết ra trái cây, nhưng giờ phút này cây ăn quả kia vẫn không ngừng đem một nửa mây mù còn thừa cuồn cuộn không dứt hướng cây ăn quả dũng mãnh nhập vào. Theo mây mù không ngừng nhập vào, một chỗ khác của chạc cây lại xuất hiện một nụ hoa, hoa tàn lại xuất hiện một hình ảnh hư ảo trái cây, mây mù tiếp tục tiến nhập, trái cây dần dần xuất hiện.

- Chẳng lẽ có hai viên đan dược?

Dược Đạo Tử cùng Thanh Vân tử liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra vài phần rung động!

Luyện chế đan dược tam phẩm trở lên, có thể một lần tạo ra hai viên tất nhiên người đó tạo nghệ luyện đan phải cực kỳ cao thâm mới có thể làm được. Tiêu Thần nhập môn vẻn vẹn gần một năm chẳng lẽ luyện đan thuật có thể đạt đến trình độ như thế?

- Sư huynh, Tiêu Thần chẳng qua là ký danh đệ tử của ta, hoàn toàn có quyền tùy thời rời khỏi tông môn đầu nhập phái khác, hắn hiện giờ lộ ra luyện đan thuật chỉ sợ rất nhiều môn phái săn đón.

Dược Đạo Tử đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt trở nên âm trầm, nhỏ giọng truyền âm nói.

Thanh Vân Tử nghe vậy sắc mặt khẽ biến, thoán suy tư, lập tức cười lạnh nói:

- Sư đệ yên tâm, vi huynh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội. Tiêu Thần nếu là ký danh đệ tử của sư đệ, sau khi luyện đan chấm dứt đệ liền thu hắn làm chân truyền đệ tử. Hắn có năng lực luyện sư tam phẩm, ta liền cho hắn chức trưởng lão tông môn. Trong cơ thể hắn không có linh căn, ta có thể vì hắn tắm tinh phạt tủy truyền thụ pháp lực, giúp hắn tăng lên tám tầng tu vi, tuy rằng không thể Trúc Cơ nhưng có thể giúp hắn kéo dài tuổi thọ. Ta không tin với điều kiện như vậy mà hắn vẫn bỏ đi!

- Ta muốn đem một thân luyện đan thuật đều truyền thụ cho hắn, ai dám cùng ta tranh đoạt, ta liền sống chết với hắn, người đệ tử này là của ta, chính là ta, ai giành cùng ta ta sẽ tiêu diệt kẻ đó!

Dược Đạo Tử nghe vậy hung tợn gật đầu, ánh mắt luôn hờ hững lúc này toát ra tầng tầng sát khí, xen lẫn tu vi Kim Đan tu sĩ mạnh mẽ hướng bốn phía quét tới, giống như gà mẹ bảo vệ gà con – Tiêu Thần, đem hắn ngăn sau người.

- Uh!

Hai người đối diện gật đầu, trong lúc nhất thời ánh mắt càng thêm hung ác chập chờn.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, áng mây mù cuối cùng tiến vào trong thân cây, chỗ chạc cây trái cây màu xanh thứ hai nháy mắt đọng lại, một cỗ càng thêm nồng đậm mùi thuốc theo cấm chế tức khắc truyền ra.

- Thu đan!

Một đạo âm thanh yếu ớt theo cấm chế truyền ra, cây ăn quả dần khô héo, dần dần hóa thành từng đạo thanh khí tiêu tán, hai quả trái cây tỏa ra thanh quang nhàn nhạt, chợt lóe lên, rơi vào bên trong cấm chế.

Yên lặng!

Cả đại điện trừ bỏ âm thanh hít thở, ngoài ra chẳng có gì nữa, vô số ánh mắt tràn ngập nóng bỏng ngắm nhìn về nơi này.

Trong cấm chế thanh sam chợt lóe, một đạo thân ảnh rắn rỏi từ trong cấm chế chậm rãi đi ra.

Tiêu Thần sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, trên trán ẩn ẩn dấu vết mồ hôi, giữa lông mày tràn đầy mệt mỏi. Bất quá mới vừa ra tới đó không khỏi cả kinh, hai đại Kim Đan lão tổ đứng ngay phía trước, ánh mắt tu sĩ trong đại điện cũng tập trung hết lên chính mình.

Thoáng sửng sốt, Tiêu Thần lập tức khôi phục thần sắc kính cẩn thi lễ:

- Đệ tử Tiêu Thần may mắn không làm nhục mệnh, đã luyện chế ra Hồi Xuân đan dâng lên sư tôn, cung chúc sư tôn thành tựu Kim Đan rộng mở, pháp lực vô biên!

Trong khi nói chuyện đem một cái hộp chế tạo từ ôn ngọc hai tay dâng lên.

Dược Đạo Tử liếc mắt nhìn thật sâu Tiêu Thần, đem cái hộp ngọc hấp dẫn vô số ánh mắt trong đại điện kia cầm trong tay, sau đó mở ra, một vật lớn chừng cục đá toàn thân màu xanh tươi tản ra từng đợt nồng đậm dược hương.

Dược Đạo Tử đem cầm trong tay, đưa tới mũi hít hà, lập tức nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở mắt ra, trong đó lộ ra vài phần khiếp sợ, chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng là tam phẩm thượng Hồi Xuân đan, hơn nữa ngoại hình mượt mà, mùi thuốc nồng đậm, bên trong đan dược gần như không có tạp chất, được tính là hạ phẩm Hồi Xuân đan thượng hạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.