Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 18: Thì ra là cô ấy




Ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Thần quét qua nhìn hắn một cái, nhất thời hắn đem câu nói đang dở dang của hắn nuốt vào trong bụng:

- Phụ thân, người này lúc trước đối với chúng ta luôn khi phụ, hôm nay lại càng quá đáng là gây thương tích cho người, chẳng lẻ người còn muốn bao che cho hắn ư?

- Thần nhi, chẳng lẽ người sau khi trở thành tiên sư, sẽ không còn nghe lời của ta, không thể đối đại với đại bá ngươi quá đáng!

Tiêu Phụ ho khan một tiếng nổi giận nói.

- Nể mặt phụ thân, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi một lần, nếu như còn lần sau nữa, bất cứ ai cũng không thể nào cứu được ngươi!

Tiêu Thần nói xong, xoay người đi đến bên cạnh Tiêu Phụ, lạnh lùng quát một tiếng:

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đem cha ta vào trong trị liệu thương thế!

Mọi người trong Tiêu gia nghe vậy nhất thời vội vàng thực hiện, dọn dẹp cái sân sạch sẽ, đồng thời phái người đến Tiêu Thành mời ngự y tốt nhất.

- Ha, ha, Tiêu Thần sư đệ nói vậy chắc là muốn ở nhà thêm vài ngày nữa, ta không nhiều chuyện mà ở lại đây, trở về sớm một chút mà phục mệnh

Đợi mọi người tản ra, Lưu sư huynh cười nói:

- Đây là viên Thanh Ứ Hoạt Huyết Đan, cũng không thể tính là linh dược quý trọng gì, mang về cho Tiêu bá phụ sử dụng, nghỉ ngơi một hai ngày thân thê không còn đáng ngại nữa.

Tiêu Thần do dự một lát, như ngay đó cũng nhận lấy đan dược, thành khẩn nói:

- Đan dược này này tiểu đẹ xin thu nhận, sau này Lưu sư huynh có chuyện gì, nếu tiểu đệ có khả năng giúp đỡ quyết không cự tuyệt

Tuy rằng nhận nhân tình, nhưng mà Tiêu Thần cũng nói rõ không phải chuyện gì hắn cũng giúp, nói chung phải trong phạm vi hợp lý.

- Ha, ha, một khi đã như vậy, ta đây xin cáo từ!

Lưu sư huynh đạt được kết quả mình mong muốn, cười gật đầu, Tiêu Thần là người thông minh, cùng người thông minh giao thiệp đỡ đi rất nhiều tiểu tiết không cần thiết.

Đợi sau khi Lưu sư huynh rời khỏi, Tiêu Thần mới vội vàng bước vào hậu viện

Hậu viện Tiêu gia, Lưu Thương Tiểu Cư

Nơi này vốn là chỗ ở của Tiêu Văn Đình, nhưng bây giờ đã bị chuẩn bị cho Tiêu Văn Sơn dưỡng thương, vài ngự y nổi tiếng ở Tiêu Thành đã được mời tới, đang nhanh chóng hội chẩn.

- Các người lưu ý thật kỹ cho ta, bất kể hao tốn bao nhiêu chi phí, phải chữa trị cho vị đại gia bên trong này cho ta, nếu không các người đừng trách Tiêu gia chúng ta trở mặt, mong các vị đều cố sức.

Tiêu Văn Bân đứng trong viện, đốc thức tất cả ngự y không dám có nửa điểm lơi lỏng, thật ra hắn bị Tiêu Thần dọa sợ, nếu như Tiêu Văn Sơn thật sự xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ tên tiểu tử kia mất hết tính người đem Tiêu gia bọn họ ra tiêu diệt

Tiêu Thần đi vào phía trước san, nghe âm thanh của Tiêu Văn Bân thoáng nhíu mày, những người phía sau hắn mang ánh mắt muốn lấy lòng, trực tiếp đi vào trong phòng.

Tiêu Văn Sơn đang nằm ở trên giường, tuy rằng thân thể đau đớt không ngừng, nhưng trong lòng hắn cũng cực kỳ cao hứng, Tiêu Thần đã một bước lên trời từ nay về sau nhất định vượt trội, tự nhiên hắn có cảm giác tự hào, hưng quang.

- Phụ thân, người cảm thấy thế nào rồi, có tốt hơn không?

Tiêu Thần bước nhanh đến bên giường ân cần hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là một ít ngoại thương, nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.

Tiêu Văn Sơn nhìn thấy Tiêu Thần, trong ánh mắt tràn đầy từ ái và kiêu ngạo

Nhìn thấy tinh thần phụ thân không tệ, trong lòng Tiêu Thần thoáng yên tâm hơn vài phần, từ trong túi trữ vật lấy ra viên Thanh Ứ Hoạt Huyết Đan.

- Phụ thân, đây là viên thuốc mà Lưu sư huynh tặng cho ta trước khi đi, đối với thương thế của người rất có lợi, bây giờ nên uống vào đi.

Tiêu Phụ nghe vậy nhíu mày lại nói:

- Thuốc này của tiêu sư chắc là một loại linh đan, ta chỉ bị một ít ngoại thương mà thôi, chậm rãi dưỡng thương sẽ tốt thôi, người nên để lưu lại để ngừa khi cần đến.

- Linh đan này ta vẫn còn, người trước tiên uống vào đi rồi nói sau.

Tiêu Thần không phân minh nữa rót chén nước, giúp đợ Tiêu Phụ uống viên Thanh Ứ Hoạt Huyết Đan.

- Cảm giác thế nào, có phải khá hơn một chút hay không?

Uống viên linh dược vào, sắc mặt Tiêu Văn Sơn nhất thời rãng rỡ hơn nhiều.

- Cảm giác làm cho thân thể rất ấm áp, nhất là cánh tay bị thương, giờ đã hết tê dại

Vẻ mặt Tiêu Văn Sơn lộ ra vẻ khó tin, cảm giác thương thế nhanh chóng chuyển biển tốt hơn, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

- Không hổ là linh dược của tiên sư, quả nhiên thần kỳ.

- Như vậy ta cũng an tâm, phụ thân người nên nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai ta đi đón mẫu thân đến Tiêu Thành, mấy năm nay mẫu thân đã chịu khổ nhiều rồi, hiện giờ con đã có tiền đồ, cũng phải để phụ mẫu hưởng phúc lành thật tốt.

Tiêu Thần cười cười, trên mặt tỏ ra vài phần thoải mái

Nhìn thấy bóng lưng Tiêu Thần rời đi, Tiêu Văn Sơn trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, bản thân mình có thể nuôi một hài tử tốt như vậy, tuyệt đối hắn đáng được kiêu ngạo.

Bóng đêm buôn xuống, chuyện của Tiêu Thần trải qua một ngày huyên náo ầm ĩ cũng dần dần im lặng xuống, giờ chỉ còn có thể nghe âm thanh la hét của phu canh

Tiêu Thần khoang chân ngồi trên giường, không ngừng vận hành "Tiểu Thảo Mộc Quyết" hấp thu linh khí bên ngoại giới, rõ ràng rời xa linh mạch thì linh khí ngoại giới cực kỳ ít ỏi, Tiêu Thần hao phí hơn ba canh giờ, mới đưa được một tia linh lực đã tiêu hao hôm nay mà ngưng tụ lại.

Hôm nay có thể dễ dàng diệt sát hai tên ám vệ thủ lĩnh, hơn nữa còn lại kinh sợ tộc nhân Tiêu gia, đều nhờ vào hắn là một tu sĩ Lạc Vân Cốc tu chân giả, bọn họ không thể ngăn cản thực thực cường đại này nên Tiêu Thần đối với lần này rất rõ ràng, tự nhiên sẽ không cho rằng mình thả lỏng tu luyện, nếu hắn có thể đạt được lực lượng cường đại, nói vậy cha mẹ song thân tất nhiên có thể có cuộc sống tốt hơn.

Bình tĩnh lại, Tiêu Thần một lần nữa vận hành công pháp, đem linh khí ngoại giới một lần nữa hút vào cơ thể.

Sáng sớm, ngay khi ánh nắng rạnh đồng phá tan thời gian hôn ám, Tiêu Thần mở mắt ra, trong đó hiện lên vài phần sáng ngời, mặc dù là khôi phục, hắn há mồn phun ra môt ngụm khí bẩn, cảm giác thể tích linh khí trong cơ thể thoáng lớn lên một chút, Tiêu Thần vừa lòng gật đầu.

-Phụ thân, người ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, con bây giờ khởi hành đi đón mẫu thân, buổi chiều có thể về tới

Tiêu gia đại đường, ngay giờ phút này Tiêu Văn Sơn an tọa ở chủ vị, cũng không có một ai có nửa điểm bất mãn

Tiêu Thần sau khi nói xong, ánh mắt quét qua một lần, không một người nào dám cùng đối diện

Sau đó mang theo người, mã của Tiêu gia, đoàn người thẳng tấp hướng về thôn xóm nơi quê nhà của Tiêu Thần mà bước vào

- Nhân mã của ai vậy, đến nơi của chúng ta để làm chỉ?

Cả sơn thôn nhỏ nho này vì đám người Tiêu Thần đến mà hoàn toàn sôi nổi lên, thôn dân nhốn nhao vây quanh vùng phụ cận Tiêu Thần đứng xem.

- Ngươi có biết đó là gì không, thấy cái dấu hiệu đó không, ký tự màu bạc kia đấy, đây chính là huy hiêu của Tiêu Thành Tiêu gia tộc, đây là nhân mã của Tiêu gia.

- Người của Tiêu gia đến tiểu địa phương của chúng ta làm gì, ah hình như ta thây người đầu lĩnh kia chính là Tiêu Thần hài tử?

- Có thể không phải là Tiêu Thần, vừa rồi ta cách gần đó, hắn còn theo ta đón tiếp, thật không nghĩ tới bây giờ, Tiêu Thần quả là thâm tàng bất lậu, sớm biết vậy ra đem con gái của mình gả cho hắn, làm thiếp cũng được

- Mẫu Thân, mấy thứ này chúng ta không muốn, phải thu thập một ít đồ cúng tế mới được

Tiêu Thần nhìn cái bàn dệt vải cũ nát muốn dẫn mẫu thân rời đi, trong lòng đau xót, tiến lên giữ chặt tay mậu thân

Hài nhi bây giờ đã có tiền đồ, người sau này không tiếp tục chịu khổ nữa

Ánh mắt của Tiêu mẫu từ ái nhìn con, cuối cùng nhìn lại nơi cư ngụ hơn mười năm nay, nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.