Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 1: Tận mắt chứng kiến sự phản bội




Trong đại điện, một tiểu môn phái đang nghị luận sôi nổi, tràn đầy hâm mộ cùng kính sợ. Trái ngược với chưởng môn Huyền Thanh, Minh Sát cùng với Huyền Thị Tam lão trong mắt cũng hiện lên vài phần thần sắc lo lắng. Lạc Vân cốc thực lực quá mạnh, e rằng sau này cuộc sống của bọn hắn càng không dễ chịu.

- Ha ha, sư đệ quả nhiên dạy bảo có phương pháp, nha đầu này vậy mà có thể luyện chế ra Hổ Long đan. Vậy là y bát của ngươi đã có người kế tục, vi huynh xin chúc mừng.

Thanh Vân Tử mặt mày rạng rỡ nhìn chỗ cấm chế phía Cơ Nguyệt Vũ, trong mắt lộ vẻ hài long, có đệ tử như vậy lo gì tông môn không thể phục hưng.

Dược Đạo Tử vẫn còn sự kinh ngạc vương trên mặt, nghe vậy cười khổ một tiếng nói:

- Sư huynh đừng giễu cợt ta. Sau khi Nguyệt Vũ bái nhập tông môn, ta liền bắt đầu bế quan đánh sâu vào cảnh giới Kim Đan, đối với nàng chưa từng có nửa điểm chỉ dạy, làm sao gọi là dạy có phương pháp. Bất quá trong ánh mắt hắn lại tràn đầy kinh hỉ, phàm là tu sĩ đều hi vọng y bát của mình có thể truyền thừa xuống, Dược Đạo Tử cũng không ngoại lệ. Hơn nữa hắn cả đời chú tâm vào đạo luyện đan nên việc truyền thừa đan đạo càng thêm trọng yếu. Có được cao đồ làm truyền nhân kế thừa y bát, tự nhiên trong long hắn cực kỳ vừa lòng.

- Ngừng.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung của của Cơ Nguyệt Vũ truyền ra. Trong lúc đó bên trên đám mây mù quanh quẩn, long hình hổ trong nháy mắt rõ ràng, một người mặc màu xanh lân giáp cao vài thước, trên đầu có hai sừng, Thần Long dưới bụng năm chân dần thu nhỏ đang quằn quại không ngừng phun vân thổ vụ. Phía dưới con Thần Long này là một con Mãnh Hổ trên lưng mọc hai cánh, toàn thân trắng như tuyết, trên trán hiện rõ chữ Vương đang không ngừng gào rống đuổi theo.

- Thu!

Lại một tiếng truyền đến. Long, hổ đồng thời rít gào một tiếng, hướng thẳng xuống phía dưới mà đi, mây mù quanh quẩn bên người theo đó lui về dần tiêu tán. Đợi cho dị tượng hoàn toàn biến mất, trong cấm chế bạch y chợt lóe, Cơ Nguyệt Vũ sắc mặt hơi tái nhợt nhẹ nhàng bước ra.

- Long Hổ đan ở đây, mời sư tôn xem qua.

Trong lúc nói, bàn tay mềm mại mở ra, một viên lớn chừng quả hạch đào che kín đường vân đan dược hiện ra trong tay nàng, bên trong thậm chí mơ hồ có từng trận rồng ngâm hổ gầm truyền ra, có vẻ cực kỳ bất phàm.

- Uh, đường vân tự nhiên, rồng ngâm hổ khiếu, mặc dù hơi có tạp chất nhưng viên thuốc này cũng để đứng hang tam phẩm, hảo! Hảo! Hảo!.

Dược Đạo Tử vươn người đứng dậy, phất tay xuất ra một cỗ linh lực đem Cơ Nguyệt Vũ nâng lên, ánh mắt nhìn về phía của nàng tràn đầy yêu thích.

- Chúc mừng Dược Đạo Tử đạo hữu thu được cao đồ, Lạc Vân cốc có người kế tục, lo gì tương lai không thể hưng vượng!

Ánh mắt Huyền Thanh chớp lên, trong giọng nói lại có chút khác thường.

Gã Hắc Sát môn Minh Sát kia sắc mặt hơi âm trầm, trong mắt lộ ra càng nhiều vài phần thần sắc lo lắng.

Về phần vị Huyền Thị Tam lão kia cảm giác phát khổ, một Lạc Vân Tông đã có hai người Kim Đan thực lực đã muốn mạnh hơn Liệt Diễm Tông, hàng đệ tử trẻ tuổi nhân tài đông đúc, ngày sau Liệt Diễm Tông bọn hắn chỉ sợ càng thêm gian khổ.

- Chúc mừng Dược Đạo Tử tiền bối có được cao đồ!

Một đám chưởng môn của các tông phái nhỏ dẫ môn hạ đệ tử cùng nhau lên bái hạ.

- Ha ha, đa tạ chư vị

Dược Đạo Tử chắp tay hoàn lễ. Đối với đám người Huyền Thanh chỉ biết cười trừ, dù sao cũng ở đất khách, giờ phút này tâm tình tất nhiên không thoải mái.

Hiện nay trong sáu người tham gia sát hạch luyện đan thuật thì đã có năm người luyện chế thành công, có thể nói đã mang về thể diện to lớn cho Lạc Vân Tông. Nhưng ánh mắt mọi người khi dừng lại trên đạo cấm chế cuối cùng kia sắc mặt không khỏi trở nên quái dị. Nghĩ đến Tiêu Thần giờ này đang luyện chế chính là Hồi Xuân Đan tam phẩm, những người này khóe miệng không nhịn được lại lộ ra vài phần mỉa mai.

Đúng là một tiểu tử cuồng vọng liều lĩnh không biết sống chết!

- Hôm nay ta tới tham gia Ngưng Đan đại điển của Dược Đạo Tử tiền bối, lại chứng kiến năm tên đệ tử luyện đan thuật, có thể nói là đại khai nhãn giới. Không biết tông môn Đại Bỉ của quý tông khi nào thì bắt đầu, dù sao tu sĩ tuy rằng tuổi thọ vượt xa phàm nhân nhưng cũng không thể vô cớ phí phạm.

Dưới đại điện, đứng đầu của một gia tu chân nhỏ ánh mắt chớp động, Đoạn Hoa Minh khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy nói.

Lúc nói chuyện ánh mắt lại rơi vào đạo cấm chế cuối cùng chưa triệt hồi, ánh mắt tràn đầy xem thường cùng trào phúng, ý nghĩa trong có chắc không cần nói cũng biết.

- Không sai, xin Dược Đạo Tử tiền bối tuyên bố thời gian bắt đầu tông môn Đại Bỉ, ta thấy tiểu bối này luyện chế Hồi Xuân đan đúng là lãng phí thời gian.

- Tiểu bối này cuồng vọng tự đại không chừng mực, chẳng biết có dụng ý gì, không bằng sớm trục xuất khỏi sơn môn đi thôi.

- Nói có lý, ta cũng không muốn chờ nữa, xin tiền bối trục xuất hắn đi thôi.

Đông đảo tu sĩ trong đại điện đối với Tiêu Thần rất bất mãn, nhao nhao bàn luận, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người hướng về phía Tiêu Thần chỗ cấm chế lại thêm vài phần xem thường.

- Cái này…

Dược Đạo Tử lộ ra vài phần do dự trên mặt.

Thanh Vân Tử sắc mặt có chút không vui, ánh mắt chuyển xuống dưới bình đài một vòng, thản nhiên nói:

- Đan dược này do sư đệ tự mình luyện chế sợ rằng xác xuất cũng không vượt quá ba thành, chẳng lẽ sư đệ cho rằng hắn có thể luyện chế ra tam phẩm thượng Hồi Xuân Đan? Nếu cuối cùng vẫn thất bại thì không bằng dừng ở đây?

Dược Đạo Tử nghe vậy ngầm thở dài, khẽ gật đầu, liền muốn ra tay triệt hạ cấm chế cắt đứt quá trình luyện đan của Tiêu Thần.

- Sư tôn xin chờ một chút! Linh dược cốc sát hạch từ trước đến nay lấy hai canh giờ làm hạn định, lúc này cách thời gian kết thúc còn lại một khắc, đệ tử thỉnh cầu cho Tiêu Thần sư đệ thêm nửa khắc nữa. Hơn nữa giờ phút này trong cấm chế cũng không có mùi khét truyền ra, nói vậy các loại linh dược vẫn đang hoàn hảo, có lẽ bây giờ Tiêu Thần sư đệ đang trong giai đoạn ngưng nội đan, nếu sư tôn đột nhiên triệt hồi cấm chế, chỉ sợ Tiêu Thần sư đệ cho dù bị trục xuất khỏi sư môn thì trong long cũng không tâm phục, sư tôn nghĩ lại.

Cơ Nguyệt Vũ tiến lên tưng bước, môi anh đào hé mở hơi lo lắng nói, nhìn về phía cấm chế hiện lên vài phần thần sắc lo lắng.

Cơ Nguyệt Vũ luyện chế ra tam phẩm Long Hổ đan, địa vị hơn xa Trúc Cơ tu sĩ, ở Lạc Vân Tông địa vị cũng gần bằng với hai vị Kim Đan lão tổ. Huống chi sau này còn có tiềm lực phát triển kinh khủng, lời của nàng tự nhiên có phân lượng.

Dược Đạo Tử mặt không đổi sắc, thoáng tạm dừng, liền khẽ gật đầu, ho khan một tiếng nói:

- Chư vị đạo hữu an tâm, chớ nên nóng vội, Linh dược cốc sát hạch quả thật có quy củ này, mọi người hãy đợi thêm lái nữa.

Lập tức khép hai mắt, hiển nhiên đối với việc Tiêu Thần luyện đan không còn nửa điểm hi vọng.

Trong điện, Cơ Nguyệt Vũ trong lòng khẽ buông lỏng, lùi ra phía sau đi xuống, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú trên cấm chế không rời.

- Hừ!

Đoạn Hoa Minh bên cạnh trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, nhịn không được âm thầm hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Dược Đạo Tử nói xong, đông đảo tu sĩ đều an tĩnh lại. Dù sao một vị Kim Đan tu sĩ quyết định bọn hắn cũng không mảy may dám nghi ngờ. Trên dưới một khắc thời gian, nhắm mắt dưỡng thần đảo mắt là xong, tự nhiên không ai có ý kiến.

- Ha ha, xem ra Tiêu Thần sư đệ quả thật có chút lỗ mãng, nếu không luyện chế được cần gì khoe khoang khoác lác, chẳng những làm người khác chê cười còn làm mất mặt Lạc Vân Tông chúng ta. Vì việc này mà bị trục xuất khỏi tông môn, mất đi cơ hội tu chân rộng rãi thì thật đáng tiếc a.

Một khắc thời gian sắp hết, Đoạn Hoa Minh trên mặt lộ ra vài phần cảm khái, bất đắc dĩ nói.

Nhưng trong lòng hưng phấn tới cực điểm, thầm nghĩ gầm nói:

- Đối đầu với Đoạn Hoa Minh ta tuyệt đối không có kết cục tốt! Đợi khi ngươi bị trục xuất khỏi sư môn, ta tự nhiên có vô số thủ đoạn cho ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!

Cơ Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên vài phần ảm đạm, thời gian sắp hết, chẳng lẽ ta nhìn lầm ngươi?

Trong đại điện, đông đảo tu sĩ nhao nhao nhìn, trong mắt lộ vẻ như đã sớm biết kết quả như thế, khóe miệng vẫn còn chứa đựng vài phần cười lạnh.

Đoạn Hoa Minh trong lòng cảm giác một trận vui sướng, như nhổ được cái đinh trong mắt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, giờ phút này tiến lên nói: - Sư tôn, Tiêu Thần luyện đan thất bại, chiếu theo quy định, đệ tử nguyện ý phụ trách đưa hắn trục xuất tông môn.

Dược Đạo Tử nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra vài phần phiền muộn. Tiêu Thần là hắn tự mình thu làm môn hạ, tuy là ký danh đệ tử nhưng đãi ngộ chẳng khác đệ tử chân truyền là bao, đủ để thấy sự yêu thích trong lòng hắn. Nhưng ông trời bất công, trời sinh cơ thể không có linh căn thì cũng đành chịu.

- Thôi được, cho hắn xuống núi làm một phàm nhân sống cuộc đời bình đạm, có lẽ đây hẳn mới là cuộc sống của hắn.

Đoạn Hoa Minh mừng rỡ:

- Đa tạ sư tôn.

Nói xong, xoay người đi đến cấm chế chỗ Tiêu Thần, trong lòng càng cười lạnh liên tục.

- Khoan đã, mọi việc còn chưa xong, người lúc này chưa được qua.

Cơ Nguyệt Vũ cắn môi, trong mắt tràn đầy vẻ quật cường, đưa tay ngăn trước người.

Đoạn Hoa Minh lộ ra vài phần thành khẩn nói:

- Tiêu Thần chẳng qua là một người phàm tục, có đáng để sư muội bảo vệ, nếu sư muội nguyện ý sư huynh sẽ cả đời ở bên muội không rời.

Nói xong, xoay người hướng đông đảo tu sĩ trong điện chắp tay nói:

- Xin chư vị tiền bối, đạo hữu thứ lỗi. Tiêu Thần trên người không có linh căn, chẳng qua là một phàm nhân tục tử, may mắn được sư tôn thu làm môn hạ đã là phúc khí cực lớn. Vậy mà hắn sống trong phúc mà không biết, ngày thường tu luyện tản mạn, ngạo mạn vô lễ với chúng sư huynh, hôm nay khoe khoang khoác lác làm nhục tông môn. Người như thế sớm phải trục xuất khỏi sư môn. Hôm nay chưởng môn chân nhân cùng sư tôn đem người này trục xuất là một việc đại khoái nhân tâm.

Đoạn Hoa Minh đang căm giận nói, cảm giác được ánh mắt mọi người lấy hắn làm tâm điểm, trong lòng không khỏi cảm thấy lâng lâng. Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện không khí trong đại điện có chút quái dị, ánh mắt mọi người phóng qua than ảnh của hắn, trực tiếp nhìn về phía sau, tràn đầy vẻ khiếp sợ. Cùng lúc đó, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt truyền vào mũi hắn, làm trong lòng hắn bỗng nhiên nhiều thêm vài phần bất an.

Đoạn Hoa Minh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt hắn dừng ở Tiêu Thần chỗ cấm chế, đồng tử không nhịn được kịch liệt co rút lại, trong đó tràn đầy vẻ kinh hãi, thất thanh nói:

- Làm sao có thể!

Cơ Nguyệt Vũ khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười rung động lòng người:

- Đoàn sư huynh, ý tốt của huynh sư muội tâm lĩnh, nhưng xem ra Tiêu Thần sư đệ cũng không như ngươi nói.

Chỉ thấy giờ phút này, phía trên cấm chế chỗ Tiêu Thần, tản ra từng đạo mây mù nồng đậm mùi thuốc không ngừng quay cuồng quấn quanh. Từ giữa phiêu tán ra từng tia hương thuốc, mọi người hít vào liền cảm giác nhẹ cả người, như tăng thêm rất nhiều tinh lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.