Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 45: Chương 45: Trên núi có ma




Ngọc Diện nhìn về phía Herlly, đôi mắt căm phẫn đầy chết chóc. Tay chân bị xiềng xích trói lại ngồi trên giường, Herlly mỉm cười bước đến. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, bàn tay đưa ra muốn chạm vào mặt Ngọc Diện

" Em có mệt không? "

" Phi... cút đi "

Ngọc Diện quay mặt chán ghét nói, Herlly buông tay cười

" Ha... ha ha ha... "

Tiếng cười cổ quái vang vọng cả căn phòng, Ngọc Diện trừng mắt

" Cười cái gì? "

" Ngọc nhi! Em quá ngây thơ rồi, chị làm như vậy. Là muốn tốt cho em "

" Tốt cho tôi? Ha! Nực cười "

" Tại sao em cứ tin cái thằng nhóc đó, nó không yêu em. Nó chỉ muốn lợi dụng em thôi, đừng ngu ngốc nữa "

Herlly tức giận gào lên

" Tôi yêu anh ấy "

" Yêu? Ngay cả khi tên đó chỉ muốn lợi dụng em sao? "

" Phải! Chị không có quyền phán xét tôi. Tôi tin anh ấy, tin người tôi yêu... "

Bốp!

Tiếng bạt tay vang lên, Herlly tán Ngọc Diện một cái đau đớn. Xông tới nắm lấy tóc Ngọc Diện mạnh bạo kéo lên, cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng đó ngấu nghiến.

Leng keng...

Tiếng dây xích vang lên, Ngọc Diện chống cự. Quay mặt đi, kinh tởm nhìn Herlly.

" Ha... ha ha ha haaaaaa! Em ghê tởm chứ gì? Tôi sẽ cho thằng nhóc đó chết không chỗ chôn "

" Chị sẽ không làm được "

Herlly đứng lên nhìn Ngọc Diện, đôi mắt lạnh lẽo

" Tại sao em cứ tin thằng nhóc đó? Nó thật sự không hề yêu em. Tôi nhốt em ở đây, cũng là vì muốn bảo vệ em "

" Tôi không cần chị bảo vệ, dù cho tôi sai. Nhưng ít nhất tôi vẫn hạnh phúc vì thất bại trước tình yêu của mình. Còn chị, chị chỉ muốn thắng mà thôi "

" Phải! Tôi muốn thắng, tôi muốn em yêu tôi. Tôi làm tất cả đều vì em "

" Cũng vì thế mà tôi mang cái danh ác nữ "

" Ha! Đám nam nhân đó đều đáng chết. Chúng có mục đích với em, đều nên chết không toàn thây "

Herlly cười lạnh nói, Ngọc Diện trừng mắt cười miệt

" Chị quá tự phụ "

" Vì tôi yêu em, tôi làm tất cả đều vì em "

" Tôi không cần! "

Ngọc Diện hét lên, Herlly ngẩn ra

" Không cần? Bang phái này là do lão gia phu nhân dốc lòng tâm huyết. Em chấp nhận để cơ nghiệp cả dòng họ bị hủy hoại chỉ vì một cái tình yêu vớ vẩn đó sao? "

" Vậy thì chị quản đi! Tôi không cần, từ nhỏ tôi phải ghánh lấy trách nhiệm nặng nề này. Chưa một phút giây thư thả, chị luôn ép tôi làm mọi việc. Chị nói yêu tôi, đó là tình yêu của chị sao? Tôi thật sự cảm thấy bất công, tại sao mình lại sinh ra trong gia tộc này. Tại sao lại gặp chị "

Chát!

" Câm miệng! "

Một bạt tai nữa vào mặt, Herlly nắm lấy mái tóc đen tuyền của Ngọc Diện kéo lên. Lạnh lẽo nói, khóe môi chảy máu. Nụ cười Ngọc Diện vươn lên, ánh mắt tĩnh mịch

" Chị quan tâm đến cái bang phái này như vậy, thì lấy nó đi "

" Ngọc nhi! Em ngu ngốc như vậy sao? Chỉ vì cái gọi là tình yêu, cái tình cảm mong manh đó mà em chấp nhận mất hết tất cả sao? "

Herlly tức giận, giọng nói sương lạnh hét lên

" Mất hết tất cả? Thế nào là mất hết tất cả? Từ khi cha mẹ mất đi, tôi tiếp nhận bang phái dưới sự điều khiển của chị. Tôi từ lâu đã mất đi mọi thứ. Bây giờ thứ tôi có cuối cùng chính là hi vọng nhỏ nhoi, tình cảm mà tôi dành cho Hắc Nguyệt. Nếu như anh ấy thật sự phụ tôi, thì cũng không còn gì tiếc nuối "

Nụ cười Ngọc Diện thê lương hiện lên, Herlly lạnh lẽo buông ra. Nụ cười châm biếm

" Ngu xuẩn "

Herlly quay đi, cánh cửa đóng lại. Nụ cười trên khóe môi Herlly từ khinh bỉ chuyển qua đau thương, u uất...

" Ngọc nhi... em vẫn còn tình cảm mà tôi dành cho em mà? Em chưa mất đi tất cả... Chỉ là em không muốn nhận mà thôi. Ha... "

________________

Cô ngồi trên đồng cỏ trong xanh mát mẻ, cơn gió phấp phới thổi qua. Cô nhìn khoảng trời trong xanh sâu lắng, từ phía sau một ông lão đi lên. Đôi mắt hồ ly mang theo ý cười, cầm trên tay dụng cụ vẽ tranh. Dán giấy lên khung, lấy ra bút màu

" Thanh niên! Chúng ta lại gặp nhau "

Cô nhìn qua lão già đã cứu cô khi trước, nhếch môi

" Lão già! Ông không phải sống ở biển sao? "

" Ểh? Ta có nói không sống ở đây sao? "

Lão già vừa vẽ tranh vừa nói, cô nhếch môi cười nhạt.

" Sao vậy thanh niên? Có gì không vui à? "

" Không có điều gì khiến tôi không vui cả "

Cô lạnh nhạt nói, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh. Nhất thời cô lại để lộ biểu cảm, thật bất cẩn...

" Ha ha! Thôi nào! Lão thấy cậu rõ ràng có phiền muộng "

" Hử? Vậy sao? Tôi đang nghĩ, tại sao mình chưa đủ mạnh "

Cô lạnh nhạt nói, trong lòng cô vẫn còn để tâm đến việc sức mạnh này. Nó khiến cô vô cùng khó chịu...

" Ha ha! Mạnh? Thế nào là mạnh đây? Một người mạnh, sẽ còn có người mạnh hơn. Thanh niên, thứ mà cậu muốn sức mạnh đạt tới sẽ như thế nào? Và năng lực của cậu, nó đạt đến bao nhiêu? "

Lão già cười, như hỏi lại như nói, thâm sâu khó lường, động tác tay vẫn di chuyển trên trang giấy. Cô ngẩn ra, cười miệt

" Vô đối "

Đó như là câu trả lời cho hai câu hỏi của lão, lão ngẩn ra lắc đầu

" Vô đối? Tuy không hiểu gì. Nhưng thế gian có ai mạnh vô đối chứ "

"... "

" Haizz! Một người mạnh, là người luôn không quan tâm đến điều đó. Vì khi họ quên đi, sức mạnh của họ sẽ bộc phát lúc cần thiết. Mạnh đến khôn lường... "

" Quên đi? "

Cô xoay lại nhìn lão, lão già mỉm cười

" Quên! Không có nghĩa là khước từ và lãng phí thời gian để làm bản thân mạnh lên. Thứ gì cũng cần có thời gian... "

Cô nhìn xuống đồng cỏ, nụ cười vươn lên. Lão nói đúng, tại sao cô phải quan tâm nó? Cô có rất nhiều thời gian, nếu như lỡ không may cô bị tấn công. Thì xem như đó đã là số mệnh, phải! Cô không tin vào số trời, nhưng hiện tại cô sẽ tạm chấp nhận nó. Tạm chấp nhận không có nghĩa là cô chấp nhận thua bởi bầu trời, mà là cô chờ đợi đến lúc mình có thể đánh tan nó. Phá hủy cái gọi là thiên mệnh, lúc đó cô sẽ giết những kẻ cản đường mình...

Khóe môi vươn lên tạo thành một đường cong hi hữu, nụ cười đọng trên dung nhan xinh đẹp. Nhưng lại không chạm tới đáy mắt, trong con người đỏ máu sâu thẫm chỉ có một mảng tĩnh lặng. Cơn gió lướt qua, cô nhẹ nâng gọng kính. Lão già vẽ xong bức tranh, bóng lưng cô thẳng tắp ngồi dưới nền cỏ. Huyền bí và xa cách đến lạ thường, lão gật đầu

" Thanh niên! Lão về đây, sau này gặp lại "

Cô nhìn theo bóng lưng già nua, nụ cười âm hiểm mang theo ý vị. Trên tay là điện thoại có hình ảnh một đêm hoan ái của Bạch Thiển và Thẩm Nhược Giai, khẽ nâng gọng kính

" Sắp rồi... "

________________

Đôi mắt Bạch Thiển mơ màng mở ra, mông lung nhìn trần nhà trắng. Mùi rượu nồng nặc luân chuyển trên cơ thể mình, Bạch Thiển đưa tay lay trán, từ từ ngồi dậy. Cảm nhận một cơ thể đang ở cạnh mình, cả hai trần trụi không mảnh vải. Bạch Thiển mở chăn, sững sờ nhìn gương mặt Thẩm Nhược Giai bên cạnh. Dấu hôn đỏ hồng trên cơ thể người con gái chứng tỏ một đêm nồng nhiệt, còn có dưới ga giường trắng tinh là một vệt máu đỏ, xác nhận sự trong trắng đã bị mất trong đêm hoan lạc. Tâm Bạch Thiển rối bời, đôi mắt hiện lên tơ máu

" THẨM NHƯỢC GIAI "

" Ưm... "

Nhược Giai vì tiếng gào mà tỉnh giấc, mệt mỏi mở mắt. Nhìn thấy sự tức giận tột độ cùng sự rối ren của hắn mà mỉm cười. Ngồi dậy, dùng chăn che đi cơ thể

" Anh tỉnh rồi sao? Đêm qua anh làm em đau lắm "

Bộp!

Bạch Thiển bóp lấy cổ Nhược Giai, đôi mắt như thú dữ

" Tại sao cô ở đây? "

" Anh còn hỏi em câu đó sao? Tất nhiên là ở cạnh anh rồi "

Nhược Giai xinh đẹp mỉm cười, Bạch Thiển siết chặt hơn

" Tôi không hỏi cái đó "

" Ưm... "

Nhược Giai khó thở rên lên một tiếng, Bạch Thiển buông tay nhìn xung quanh. Cơ ngực rắn chắt vì căm phẫn mà phập phồng, cắn răng

" Đây là phòng rượu... khốn kiếp "

" Ha... anh làm cũng làm rồi. Muốn thế nào đây? "

Nhược Giai được thả ra, mỉm cười nói. Bạch Thiển nhìn xuống sàn, quần áo khắp nơi. Hai tay ôm đầu

" Mẹ nó! Không nhớ gì cả "

RẦM!

Cánh cửa bị hung hăng mở ra, Thẩm Lăng từ ngoài đi vào. Gương mặt lạnh như băng, Bạch Thiển kinh ngạc. Phi Thanh từ ngoài đi vào, thấy cảnh này cũng sững sờ

" Cuồng Sát! Cậu quả thật làm chuyện này? "

" Lão đại... "

Bạch Thiển choàng áo lên người, lời nói của Phi Thanh khiến hắn không hiểu được. Nhược Giai cũng quấn áo choàng vào, hất mái tóc ra lạnh lùng nhìn họ. Đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh

" Anh hai... sao lại đến đây? "

Thẩm Lăng liếc qua Nhược Giai, nụ cười miệt vươn lên

" Mày còn hỏi câu đó? "

" Lão đại! Chuyện này... "

Bạch Thiển đứng lên muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Thẩm Lăng lạnh lùng quay đi, Phi Long nhàn nhạt nói

" Cả hai người nhanh chuẩn bị rồi đi "

Bạch Thiển nắm chặt nắm đấm, đôi mắt hằng sâu tia máu. Suy nghĩ gì đó, lại như đau khổ không tin...

_________________

Cô ung dung đi vào, nhìn không khí kì lạ đáng sợ. Đưa tay nâng gọng kính, lời nói nhàn nhạt

" Sao vậy? "

Xoạt!

Bạch Thiên đứng lên đi tới phía cô, sách cổ áo cô kéo lên. Tay còn lại vung nắm đấm, đôi mắt điên cuồng dữ tợn. Nhưng khi gần đánh xuống gương mặt cô, bàn tay lại cứng lại. Không nỡ hạ xuống, cứ thế run rẩy một hồi rồi buông ra. Gương mặt âm lãnh đi đến ghế ngồi xuống

Cô chỉnh lại cổ áo, cười nhạt bước đến ghế ngồi. Thẩm Lăng ngậm điếu thuốc trong miệng, phả ra làn khói trắng. Quăng lên bàn một cái video, bên trong phản chiếu hai thân ảnh quấn lấy nhau mặn nồng. Tiếng rên rỉ phát ra khiến người đỏ mặt

" Ưm~... ah~... Bạch...Bạch Thiển... "

Cô mỉm cười nhạt, nâng gọng kính

" Đã lan ra khắp thế giới, tin tức rất hot đấy "

Thẩm Lâng khinh miệt nói, liếc qua Thẩm Nhược Giai đang sững sờ.

" Có camera? "

Cô cười nhạt, nâng nhẹ ly rượu trên tay nhấm nháp.

" Chuyện đã thành, tính sao đây? "

" ĐÔNG PHƯƠNG HẮC NGUYỆT "

Lời nói của cô khiến cho lửa giận của Bạch Thiển bộc phát, đôi mắt đỏ ngầu đầy hung hãn. Hắn nhìn cô, bàn tay siết lại nổi lên gân xanh. Phi Thanh thấy không ổn liền nói

" Hắc Nguyệt! Chuyện này có liên quan tới cậu không? "

" Có thì sao? Không có thì sao? "

Cô lạnh nhạt uống rượu, lời nói như không trả lời. Phi Thanh nghe vậy càng lo lắng liếc qua Bạch Thiển đang cố kìm chế cơn giận. Gấp gáp

" Sao cậu lại làm vậy? Dù sao cũng là anh em "

" Ha! Chuyện này cũng đã xảy ra, truy cứu thêm thì được gì? "

Cô đặt ly rượu đã hết xuống, ung dung nói. Lại lần nữa lời nói không rõ ràng càng khiến Bạch Thiển điên tiết lên, Nhược Giai nhìn qua

" Em sẽ cùng anh kết hôn "

Bạch Thiển ngước lên, nhìn qua cô. Đôi mắt mang theo hận ý cùng thống khổ. Thẩm Lăng dập điếu thuốc

" Cứ như vậy đi, Bạch Thiển, thế nào? "

Răng rắc...

Bàn tay siết chặt đến mức nghe tiếng đốt xương kêu lên, gật gật đầu

" Được! "

Bạch Thiển đứng lên đi qua cô, Nhược Giai cũng đuổi theo. Thẩm Lăng phất tay

" Hai người ra ngoài "

Phi Thanh và Phi Long cùng nhau ra ngoài, đôi mắt Phi Thanh lo lắng.

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, cô gác chân lên đùi dựa vào ghế. Nâng ly rượu vang đã rót đầy lên mỉm cười

" Lão đại quả nhiên biết thời thế "

" Ngược lại tôi không ngờ cậu đi bước này "

Thẩm Lăng híp mắt lại nguy hiểm, cô nhún nhẹ vai

" Lão đại! Là người nắm giữ một bang, lãnh đạo một chức vị quan trọng trong thế giới ngầm. Càng tuyệt tình thì càng thắng, ngài chấp nhận từ bỏ một cánh tay đắc lực và em gái mình. Đẩy họ vào kế hoạch của tôi, thì quả là đủ tàn nhẫn "

" Ha! Ngược lại, tôi thấy cậu mới tuyệt tình. Thằng nhóc Bạch Thiển có tình với cậu, lại lợi dụng điều đó mà đùng đẩy nó vào hố sâu. Chỉ vì muốn Bạch gia và kế hoạch thành công, chấp nhận từ bỏ một người anh em tốt "

Thẩm Lăng cười lạnh nói, cô nâng gọng kính sáng lạnh

" Ha! Chỉ cần Bạch Tử Du biết được tin tức, thì cậu ta sẽ hết hi vọng với Thẩm tiểu thư. Chúng ta chỉ cần chờ Hi Nhược Liên ra tay nữa là xong "

Thẩm Lăng phả ra làn khói trắng, dập điếu thuốc. Đôi mắt híp lại

" Hắc Nguyệt! Tôi thật sự bất ngờ với cậu... Lúc đầu tôi nghĩ cậu có tình với Nhược Liên. Nhưng không ngờ là tôi sai, tôi thật sự... không nắm rõ được lòng cậu "

" Ha! Lão đại quá lời "

Cô nâng ly rượu vang lên, khẽ lắc, Thẩm Lăng đứng dậy từ từ đi về phía cô. Vòng ra sau, cúi đầu xuống bên vai cô, hơi thở nóng phả ra theo từng câu chữ

" Vậy tại sao lại nhiều lần bảo vệ Hi Nhược Liên? Và còn có Ngọc Diện, rốt cuộc... ai mới là người cậu để trong lòng? "

Cô nhếch môi quay đầu đối diện sát gần với gương mặt tuấn mĩ của Thẩm Lăng

" Tình là thứ gì? Đáng giá sao? "

Thẩm Lăng híp đôi mắt, mang theo ý cười. Bàn tay đưa lên gỡ mắt kính của cô ra. Đôi mắt đỏ như máu hiện hữu nhìn vào đôi mắt Thẩm Lăng không cảm xúc. Thẩm Lăng hơi ngây người, liếc xuống đôi chân thon gọn dài đẹp đó, bàn tay đưa lên sờ cái má mịn màng của cô.

" Quả thật rất đẹp, nhan sắc này. Dù là nam hãy nữ cũng phải siêu lòng, chỉ tiếc trái tim quá tàn nhẫn "

Lời nói khàn khàn như mê hoặc, Thẩm Lăng cúi xuống. Đôi mắt nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, khi sắp chạm tới, cô đưa tay gạt nhẹ bàn tay của Thẩm Lăng ra và lấy lại mắt kính, đồng thời đứng lên né đi nụ hôn sắp tới gần. Đeo kính vào, khẽ nâng

" Ha! Lão đại, mục đích của tôi sẽ không gây ảnh hưởng đến ngài. Mong ngài đừng xen vào "

Cô quay lưng bước đi, Thẩm Lăng đứng thẳng người nhìn theo. Lòng phức tạp, bàn tay khẽ đưa lên sờ sờ môi

" Ha! Hôn một cái cũng không được? "

_________________

Bạch Tử Du ngồi trên ghế, cái bàn chất đầy tư liệu. Sự mệt mỏi hiện rõ trên đôi mắt, tiếng tivi từ bên dưới truyền lên khiến hắn khó chịu. Bước ra khỏi phòng, nhìn xuống lầu Nhược Liên đang xem tin tức. Nổi giận muốn nói liền sững người khi nghe trong tivi phát ra tiếng nói

- Đêm qua chúng ta nhận được video ân ái của Thẩm tiểu thư và Bạch nhị thiếu gia. Họ là những nhân vật có tiếng trong bóng đêm, nay lại phát ra tin tức nóng hổi. Họ đã thông báo quyết định kết hôn sau khi video được lan truyền rộng rãi...

Nhược Liên kinh ngạc, nhìn lên lầu liền thấy Bạch Tử Du, lập tức tắt tivi

" Tử Du... "

Gương mặt anh tuấn hiện lên sững sốt, lấy điện thoại ra mò tìm đoạn video. Khi nhìn thấy, trái tim như bị đông cứng lại. Nụ cười nhạt vươn lên

" Bạch Thiển... ưm~... em yêu... anh... "

Tiếng rên rỉ từ trong điện thoại phát ra, Bạch Tử Du đập mạnh xuống sàn. Bước xuống lầu thẩn thờ, Nhược Liên nhìn thấy lo lắng

" Tử Du! Anh bình tĩnh... đừng quá đau buồn... "

Tử Du nhìn xuống gương mặt người con gái trước mắt, hiện lên lo lắng nhìn hắn. Hắn đưa tay ôm lấy eo Nhược Liên, hôn xuống đôi môi đỏ mọng ướt át

" T...Tử... Du... "

" Liên nhi... cho anh "

Bạch Tử Du đẩy ngã Nhược Liên xuống ghế sô pha, hôn xuống cơ thể mịn màng. Đôi mắt âm tàn đau khổ giờ đây dần dần xuất hiện hình bóng của Nhược Liên, càng ngày càng in sâu hơn

" Ah~... "

" Liên nhi! Anh yêu em... "

Tử Du ra vào động nhỏ của Nhược Liên, cơ thể hai người đã không còn mảnh vải. Dính lấy nhau, Nhược Liên ôm lấy tấm lưng vững trãi của hắn, dịu dàng

" Em cũng yêu anh "

Đôi mắt Nhược Liên hiện lên tia chán ghét cùng hận thù, sau đó là ý cười xa xăm. Cả hai thân ảnh ôm nhau, tạo ra tiếng nhóp nhép dâm mĩ...

________________

Bạch Thiển nốc cạn chai rượu, quăng xuống sàn. Đôi mắt đau khổ cùng cực, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến người khó chịu. Phi Thanh ngồi cạnh lo lắng

" Được rồi! Đừng uống nữa "

Cạch!

Lại một chai nữa quăng xuống sàn, Bạch Thiển đau đớn ôm lấy ngực. Khó khăn lên tiếng

" Tại... ức... tại... sao...? T...tại sao... lại đối... xử... ức... với tôi như vậy...? "

Phi Thanh nhìn đến mà đau lòng thay, nhìn xuống những chai rượu lăn lốc khắp nơi. Bạch Thiển thống hận lên tiếng

" Ta...tại... sao...? "

" Đủ rồi! Cậu thật là, chẳng phải chỉ lấy vợ thôi sao? Có gì mà đau khổ như vậy? Thẩm tiểu thư cũng yêu cậu mà? "

" Ha... ha ha ha haaaa.... yêu? T...tôi không cần... không cần... "

Tiếng cười thê lương như đánh thức sự đồng cảm, Phi Thanh nhìn Bạch Thiển đau khổ như vậy mà không biết nói gì để an ủi

" Chuyện cũng đã xảy ra, cậu nếu tức giận thì đi tìm Hắc Nguyệt đi "

" T...tìm?... Tìm... ức... để... làm gì? "

Tiếng cười dừng lại, Bạch Thiển hỏi. Nốc chai rượu uống cạn

" Tìm cậu ta tính sổ, đánh cậu ta cho hả giận "

Phi Thanh nói nhưng biết Bạch Thiển sẽ không làm, liếc nhìn chờ câu trả lời

" Ha.... đánh...? Ức... k...không... tôi không... thể xuống tay... ha ha ha haaaa... đau... đau lắm.... nhìn cậu ấy.... trái tim....ức... nó đau lắm.... "

Nước mắt Bạch Thiển từ hốc mắt chảy xuống, nụ cười thê lương thống khổ. Phi Thanh thở dài

" Haizz! Vậy thì bỏ qua đi. Cứ kết hôn, cậu cũng có quyền bỏ mặc vợ mà. Đừng quan tâm cô ta "

"... Ha... P...phải... cô... nói phải.... nhưng... chuyện đêm đó.... vẫn cứ... ức... ám... ảnh tôi... C...chỉ cần nghĩ... tới... ha ha.... tôi lại... hận mình... lại tự hỏi... tại sao... cậu ấy đối xử... tàn nhẫn với tôi như vậy...? "

Nước mắt vẫn chảy dài, rượu vẫn tiếp tục uống. Phi Thanh nhìn mà lắc đầu

" Hắc Nguyệt quả thật quá đáng. Cậu ấy sao lại đối xử với cậu như vậy "

" Ức... lúc nhìn... thấy cậu ấy... lòng tôi vui lắm... ở cạnh cậu ấy... tôi lại xao xuyến không thôi... Khi cậu ấy... ức... quan tâm những nữ nhân kia... tôi như phát điên lên mà khó chịu... Tôi từng nghĩ... chỉ cần... ức... cậu ấy muốn... tôi sẽ làm tất cả vì cậu ấy... Tôi... yêu... rất yêu cậu ấy... dù cậu ấy... ức... là nam nhân... nhưng... nhiều lần vẫn không cầm lòng được... mà thấp thỏm... Trái tim... cứ đập liên hồi... Ha... ha ha haaaaa... "

"... "

Phi Thanh nhìn nụ cười điên dại đau khổ của Bạch Thiển, im lặng nghe tiếp lời nói trong lòng của hắn

" Ha... n...nhưng tôi lại ngu dại... không chút đề...... phòng... mà bị cậu ấy hãm hại... Cô nói xem... còn gì... đau đớn hơn... khi bị chính người mình yêu... đẩy lên giường cùng một ả... ức... đàn bà khác...?... T...tôi đã quá... quá tin người... ha... ha ha haaaaa... "

Bạch Thiển nốc cạn rượu, đau khổ nói ra. Phi Thanh đứng lên chán nản dựt lấy chai rượu

" Được rồi! Cậu đừng uống nữa "

" T...trả lại đây... uống... tôi muốn uống... uống để quên đi... tên khốn... đáng ghét đó... "

Bụp...!

Bạch Thiển ngã xuống bàn, cơ thể nồng nặc mùi rượu. Phi Thanh ngán ngẫm nhìn, nước mắt Bạch Thiển chảy xuống. Tiếng nói mấp máy

"... H...Hắc... Nguyệt... "

" Haizz... Đúng thật là... "

Phi Thanh bước ra ngoài chán nản, căn phòng trở lại yên tĩnh. Chỉ còn người con trai nằm trên bàn kêu tên ai đó...

_________________

Mấy ngày sau:

Cô lạnh nhạt ngồi trong lớp, đám người xung quanh vây kín chỗ Bạch Thiển hỏi

- Này này! Nghe nói cậu đăng ký kết hôn rồi hả?

- Phải đó! Khi nào tổ chức đám cưới?

- Trời ơi! Hỏi vớ vẩn, tất nhiên là đợi cậu ấy ra trường rồi

- Ha ha! Thẩm tiểu thư xinh đẹp như vậy. Hai người thật xứng đôi

.........

Tiếng nói vui vẻ bàn tán truyền ra, Bạch Thiển không để vào tai. Đôi mắt vẫn nhìn qua cô không rời, cô nâng nhẹ gọng kính nhìn vào điện thoại. Mấy ngày nay cô đều gọi điện cho Ngọc Diện, nhưng không có tin tức. Xem ra, kế hoạch đang đi đúng hướng...

Cô cười nhạt nhìn ra ngoài, bàn tay gõ xuống bàn vang lên tiếng lạch cạch. Cô đã không nói chuyện với Bạch Thiển mấy ngày rồi, Thẩm Nhược Giai thường ở cạnh hắn, tỏ ra ân cần chăm sóc.

Cô mỉm cười nhạt, nhìn Nhược Giai từ ngoài đi vào. Đi ngang qua cô liếc nhẹ, đến chỗ Bạch Thiển bỏ xuống hộp cơm

" Em làm cơm cho anh đó, mau ăn đi "

Đám người tản ra bàn tán, Bạch Thiển vẫn nhìn chăm chăm vào cô không trả lời. Nhược Giai liếc qua, mỉm cười nói

" Em đã tốn công mang đến đây, anh ăn đi. Chiều qua nhà em, được không? "

"... "

Vẫn không có sự hồi đáp của Bạch Thiển, Nhược Giai tức giận đứng lên. Lạnh lùng đi qua phía cô

" Hắc Nguyệt! Nói chuyện với tôi chút, được chứ? "

Cô ung dung nhún vai, Nhược Giai đi ra trước. Cô mỉm cười đứng lên đi theo

_________________

Bọn cô đi đến một khu vườn vắng lặng, không một bóng người. Cô dựa lưng vào tường, bộ dáng lạnh nhạt

" Thẩm tiểu thư có gì muốn nói? "

" Hắc Nguyệt! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngay từ đầu, cậu không có nói sẽ gắn camera? "

Nhược Giai lạnh giọng nói, cô đút tay vào túi quần. Bộ dạng thờ ơ

" Thẩm tiểu thư tức giận không phải vì chuyện này "

" Cậu... phải! Bạch Thiển từ đêm đó không hề ngó ngàng gì tới tôi. Tối ngày ngoài uống rượu ra, nói chuyện hay nhìn mặt tôi chưa quá 10 lần "

Nhược Giai gương mặt xinh đẹp vặn vẹo nói, cô ung dung

" Thẩm tiểu thư nên đính chính lại, ngay từ đầu tôi đã nói chỉ cho cô và Bạch nhị thiếu gia ở bên nhau. Còn việc hai người sống ra sao, hắn có yêu cô không thì liên quan gì tới tôi? "

" Hắc Nguyệt... cậu thật bỉ ổi "

" Ha ha! Thẩm tiểu thư, không giành được trái tim của chồng mình. Là do cô vô dụng, sao lại đổ cho tôi? "

Cô cười lạnh hai tiếng, thân ảnh mảnh mai dựa vào tường xinh đẹp. Cơn gió lướt qua đưa đi tiếng cười như chuông bạc

" Anh ấy chỉ nghĩ tới cậu, khi say rượu cái tên duy nhất anh ấy gọi là cậu. Chỉ nhìn về cậu, lời nói của tôi không hề lợt vào tai anh ấy. Trong mắt anh ấy, trong tim người nam nhân đó chỉ có cậu "

Nhược Giai tức giận lên tiếng, cô nâng nhẹ gọng kính

" Vậy thì đã sao? Đó là chuyện của hắn, liên quan gì tới tôi? "

" Cậu... cậu biết rõ anh ấy yêu cậu mà? "

Nhược Giai sững sờ trước thái độ bình thản của cô, trong lòng không khỏi run sợ sự tàn nhẫn đó. Cô nhún vai

" Yêu tôi là việc của hắn, vậy thì sao? "

" Hắc Nguyệt, mục đích của cậu là gì? "

" Mục đích? Ha... bí mật "

Cô đưa ngón trỏ lên miệng ma mị, bước đến phía Nhược Giai. Cô càng tiến lên, Nhược Giai càng lùi lại, đến khi thân thể cô ta đụng vào cái cây. Cô đưa tay chống lên thân cây, tay còn lại đút túi quần. Bộ dáng ma mị xinh đẹp

" Cậu... làm gì? "

" Thẩm Nhược Giai, cô cần người nam nhân đó. Cô đã có được, nhưng thứ tôi muốn lại chưa nằm trong tay. Tốt nhất đừng giở trò, nếu không tôi liền khiến cô đau khổ. Tôi nói được, làm được "

Đôi mắt đỏ như máu phản chiếu sau cặp kính sáng lạnh. Đáy lòng Nhược Giai run lên sợ hãi, khí tức áp đảo khiến cổ họng như bị nghẹn lại. Cô buông tay xuống, Nhược Giai lập tức chạy đi. Cô mỉm cười nâng gọng kính, quay người lại liền bị một lực đẩy mạnh vào thân cây. Một thứ mềm mại lạnh lạnh ngấu nghiến đôi môi cô, cô nhìn gương mặt Bạch Thiển ngay trước mắt. Hắn đang hôn cô, muốn hút cạn những lời nói tàn nhẫn khi nãy của cô. Cô lạnh nhạt nhìn hắn, không kháng cự...

Bạch Thiển cảm nhận được, mở mắt ra. Chạm vào đôi mắt đỏ như máu không cảm xúc của cô, lòng ngực đau nhói. Rời khỏi môi, kéo ra sợi chỉ bạc mỏng.

" Ha... "

Bạch Thiển quay đi, để lại nụ cười lạnh cùng bóng lưng đau khổ.

Tại sao...? Tại sao biết rõ là do người đó làm. Nhưng trái tim tại sao lại đau như vậy, khi những lời nói đó phát ra. Như hàng vạn mũi kim đâm vào, xé rách từng chút một. Lồng ngực như bị một tảng đá đè lên, khó thở tột cùng. Cảm giác hận thù, đau đớn, thống khổ, lại có chút không cam lòng... Chư vị phức tạp dần dần hiện lên từng chút một. Đau! Đau lắm, nhưng lại không biết làm gì. Yêu một người đau khổ vậy sao? Rốt cuộc, trong mắt người đó, chính mình cũng chỉ là một con rối vô tri. Dù hận, nhưng không muốn làm người đó tổn thương. Dù đau, nhưng không cách nào xóa bỏ cảm giác đó. Trống trãi, mọi thứ đều bị tước bỏ trong chớp mắt. Không cam lòng, nhưng có thể làm gì đây? Yêu trước, thì đã tự nhận mình bại rồi.... Bại đến thảm hại... Nhìn chính mình bây giờ thật đáng thương, lạnh... trái tim có cảm giác thật lạnh. Phải rồi! Bất giác lại không biết được rằng, mảnh vỡ linh hồn sâu thẳm đang run rẩy. Đang gào thét, giống như đã từng bị như vậy. Không ai biết được cả... Không ai có thể thấy được mảnh linh hồn đó vẫn hướng về phía cô. Chôn sâu vào đáy vực âm thầm lặng lẽ nhìn cô, chính cô cũng không biết được. Cô đã nhiều lần như vậy làm đau nó...

Cô nhìn bóng dáng Bạch Thiển khuất dần, đưa tay lau môi. Ánh mắt đỏ như máu hiện lên lạnh lẽo

" Kinh tởm... "

Cô quay lưng đi, để lại hơi thở âm lãnh vẫn còn lưu động. Dưới khung trời, hai bóng dáng đi hai đường khác nhau. Sự tàn nhẫn của cô thật đáng sợ, giống như cô không hề có trái tim. Cơn gió lướt qua liệu có vô tình như người con gái này?

Nước vô tình cũng như Đế Quân

Thiên hạ thế gian, thật vô thường

Quân như rồng, lại như gió

Lạnh lùng lướt qua cuốn trôi hoa...

Lệ vương không dễ rơi, nhưng vẫn có thể rơi

Nhưng người nữ nhân này... thứ gì sẽ khiến nàng rơi lệ?

.................

__________ __________

Từ phía xa người con gái bí ẩn ngồi trên cây nhìn đến, nụ cười vươn lên nhàn nhạt. Con phượng hoàng bên cạnh xinh đẹp đậu trên cây, tiếng nói nữ nhân vang lên nhẹ như gió, có ý phức tạp không thể rõ...

" Tự cổ chí kim Quân vô tình...

Nhưng liệu sáng bằng... Người gọi Huyết vương? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.