Nghịch Thế

Chương 66




Chương 3: Khai sơn phá sát (1).

Cứ như vậy, ban ngày Lương Tân theo đội mà đi, Phong Tập Tập buổi tối lặng lẽ đến doanh trại, vẫn như cũ luôn mang theo một chút đồ ăn.

Đại Hồng lãnh thổ rộng lớn mênh mông, Lương Tân từ nhà xuất phát, cứ thế mà đi đã được hơn mười ngày, địa hình dần dần cao lên, dựa theo tính toán của tên trưởng quan dẫn đội thì thêm hai ba ngày lộ trình nữa là đến nơi.

Lúc này đội ngũ tội dân của Lương Tân đã tập hợp hơn vạn người, ngay sau buổi cơm tối, quan binh áp đội đem hơn một vạn danh tội dân hết thảy đảo loạn, sau đó cứ mỗi một ngàn người thì được phân vào một đội.

Không lâu sau, tiếng vó ngựa rầm rập điếc lỗ tai từ hướng Khổ Nãi sơn truyền lại. Một đội kỵ binh uy phong, dũng mãnh đang phi như bay tới, đám tội hộ đều không hiểu biết, nhìn thấy đội kỵ binh này cũng chỉ có chút thắc mắc vì sao bọn họ không mang giáp, đội mũ mà chỉ mặc trường bào màu đen tuyền.

Chỉ có Lương Tân là âm thầm kinh ngạc, bốn năm đọc sách nhận mặt chữ nó đối với Đại Hồng triều đại cũng có nhiều ít hiểu biết, đội kỵ binh thân mang Mặc Ngư bào, bên hông dắt Tú Xuân đao chính là tinh binh thuộc quản lý của Cửu Long ty, người đời gọi họ là Cửu Long thanh y.

Cửu Long ty là trọng vệ giám quốc của Đại Hồng triều, trên giám sát hành vi bách quan, dưới trông nom đời sống nhân dân. Trong ty có nhà giam riêng, tự dựng nha môn, có quyền lực của riêng mình.Cửu Long ty là cơ cấu riêng biệt chỉ phụng mệnh hoàng đế, quyền lực quả thực là đáng sợ.

Cửu Long Thanh Y, ngoại trừ cung mã thành thạo, võ nghệ siêu quần ra thì tên quan trưởng đại đa số đều có một chút bản lĩnh đặc thù, chỉ có điều loại bản lĩnh này không phải là môn đạo của tu chân mà là những kẻ được trời ban cho thần lực trong chốn phàm nhân.

Lương Tân không có nghĩ đến người của Cửu Long ty cũng sẽ đến đây, song tiếp đó suy nghĩ một hồi liền sáng tỏ, Cửu Long ty thân mang trọng nhiệm giám quốc, Khổ Nãi sơn phát sinh chuyện lớn như vậy bọn họ đương nhiên phải ra tay.

Đội Cửu Long Thanh Y này có một ngàn người, người cầm đầu được gọi là Thiên hộ, người này là một gã tuổi trẻ sắc mặt nhợt nhạt,vóc người gầy ốm, bộ dạng anh tuấn, mang theo bên người ngoại trừ thanh trường đao còn có một bộ cung ngăm đen sau lưng. Từ cử chỉ và thần sắc của người này để lộ ra một loại sắc khí bệnh tật, từ xa nhìn lại dường như tùy thời đều có thể từ trên ngựa ngã xuống.

Thanh y vừa đến, trưởng quan của đám quan binh áp vận tội dân lập tức đi lên nghênh đón, tươi cười thấp giọng nói chuyện với Thiên hộ đại nhân.

Một lát sau, Thiên hộ sắc mặt nhợt nhạt mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua đám tội dân, vừa bị phân một ngàn người một đội, lộn xộn đứng trước mắt, bộ dạng mệt mỏi phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ đằng sau.

Đám tinh binh thủ hạ của hắn lập tức chia thành mười đội, dưới sự thống lĩnh của Bách hộ xen lẫn vào đội ngũ tội dân, mỗi một trăm tên Cửu Long Thanh Y phụ trách một ngàn tội dân.

Chỉ một lát sau Cửu Long Thanh Y đã đem đội ngũ chỉnh đốn hoàn tất, Thiên hộ lúc này mới hờ hững mở miệng nói với đám tội dân: - Thất sát: Mở lời mê hoặc chúng nhân- Sát!; Lười biếng bỏ trốn- Sát!; Đánh nhau gây loạn- Sát!; Nửa đêm chạy loạn- Sát!; Tranh cơm giấu đồ ăn- Sát; Nhát gan khóc lóc- Sát!; Giả bộ câm điếc- Sát!

Thanh âm của hắn cũng là hữu khí vô lực, nghe ra giống như tiếng độc xà phun nước miếng phì phì, mặc dù nhẹ nhàng bay bổng song mỗi một chữ đều phát ra rõ ràng!

- Tóm lại, - Thiên hộ cuối cùng làm một cái động tác hết cách. - Bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó, trừ điều này ra, các ngươi làm bất kỳ điều gì khác, đều chết không cần nghi ngờ.

“Bệnh công tử” Thiên hộ sau khi tuyên bố thất sát nghiêm lệnh, tự mình dẫn theo một trăm danh thanh y thúc ngựa gia nhập vào đội ngũ. Hắn cũng quản lý một ngàn đầu dân tội hộ, vừa hay lại là đội ngũ của Lương Tân.

Tên trưởng quan của đám binh lính phổ thông đem danh sách, lộ tuyến và một số công chuyện khác nhất nhất bàn giao xuống cho thanh y, sau khi xác nhận không có gì sai sót mới thu đội rời đi.

Sau khi quân đội rời đi, các Bách hộ lần lượt truyền lệnh: - Cắm trại nghỉ ngơi, hừng đông xuất phát!

Mà lúc này “Bệnh công tử” Thiên hộ vẫn một mực không nói năng gì đột nhiên cười lạnh, đầu cũng không ngẩng lên nói: - Âm tang uế vật, ngươi chờ đợi đã khá lâu rồi đấy!

Lương Tân giật mình kinh hãi, toàn thân bất giác tự động súc lực chờ đợi!

Bình thường vào lúc này Phong Tập Tập hẳn đã đến từ sớm rồi, có lẽ là nhìn thấy quan binh chưa giải tán nên không giám hiện thân, lén lút trốn ở một bên, không nghĩ đến “Bệnh công tử” Thiên hộ đã sớm phát hiện ra ông ta.

“Bệnh công tử” Thiên hộ cười lạnh, lười nhác vung tay chỉ về phía tây bắc. Cử chỉ của hắn nhìn như có vẻ tùy ý, song chỉ có Phong Tập Tập mới biết người ta đã sớm minh minh bạch bạch vị trí ẩn thân của mình. Không khí xao động, Phong Tập Tập mặt mũi sầu khổ hiện thân đi ra, cúi mình đối với Thiên hộ lí nhí nói: - Đại nhân tha mạng, tôi, tôi........

Cửu Long Thanh Y sau lưng Thiên hộ nhìn thấy quả thật có tiểu quỷ hiện thân, rút Tú Xuân đao chuẩn bị đi lên, nhưng “Bệnh công tử” sau khi nhìn thấy vết chàm hình đồng tiền trên mặt Phong Tập Tập, bất kể ai cũng không nhìn thấy lông mày hắn khẽ động, vung tay ngăn thủ hạ, hờ hững nói với Phong Tập Tập: - Bản quan thân mang trọng trách triều đình phó thác, không muốn có thêm phiền toái, ngươi hãy mau chóng rời khỏi đây!

Nói xong, “Bệnh công tử” ngừng lại một lát, cười lạnh: - Phía trước có rất nhiều người tu đạo, nếu ngươi tiếp tục đến gần hơn mấy dặm nữa, chỉ có kết cục hồn phi phách tán!

Vài tên Cửu Long Thanh Y đi theo sau “Bệnh công tử” lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, không hiểu vị đại nhân nhà mình từ lúc nào đã trở nên nhân từ như vậy...

Phong Tập Tập còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đành không cam lòng, cẩn thận liếc nhìn Lương Tân một cái rồi xoay người nhanh chóng bỏ đi.

Lương Tân thực nhẹ nhàng thở phào, tán đi sức lực trên người, cùng những tội dân khác đóng cọc dựng trại.

Sau khi Phong Tập Tập rời đi, “Bệnh công tử” hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Phía sau hắn đi lên một người béo mậptai to mặt lớn, da ngăm đen khỏe mạnh, người này là thủ hạ tâm phúc dưới tay Khúc Thanh Thạch, nhỏ giọng nói: - Đại nhân, lúc tiểu quỷ hiện thân, tên tiểu tử kia súc lực muốn đánh tới. Vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía bóng lưng Lương Tân.

“Bệnh công tử” cười nói: - Ta biết. Việc này không cần ngươi trông nom đến!

Tên thanh y mập đen lập tức khom người lui xuống.......

Sáng sớm hôm sau đại đội nhân mã lại một lần nữa lên đường, trên đường đi có một số tội hộ nhìn thấy quân binh ít ỏi có thể bỏ chạy. Kết quả tất cả những kẻ có ý đồ bỏ trốn đều bị chém giết không thương tiếc, sau khi chết hơn một trăm người đám tội hộ mới chân chính hiểu được những thanh y vệ binh này mắt tựa như mắt ưng, tai so với báo, mỗi kẻ đều mọc lên một cái mũi chó!

Hai ngày sau, Lương Tân rốt cuộc theo đội ngũ chạy đến chỗ quái thạch nọ, mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng vẫn không sao nhịn được há hốc mồm hít sâu một ngụm khí, đám đồng bạn bên cạnh cũng không ngoại lệ, đều có cùng động tác giống nó, nhất thời tiếng hít thở hít thở liên tiếp vang lên....... Xa xa nhìn lại mỗi người khuôn mặt tròn vo.

Tràn ngập khắp núi rừng, dầy dặc di dít lều trại các mầu xanh đen, vô số tội hộ quần áo lam lũ khuân vác đất đá, giống như đàn kiến bận rộn.

Trên mặt đất đã bị đào ra một cái hố cực lớn, ở chính giữa rõ ràng nằm một căn thạch mạch màu xám trắng giao tạp khiến cho người ta sợ hãi. Thạch mạch như chồi măng, càng đi về phía tây càng to lớn, chạy dài đến cuối tầm mắt, đâm sâu vào Khổ Nãi sơn.Xung quanh thạch mạch đã được đào ra, đều bị che lại bởi giá gỗ, để phòng ngừa có người không cẩn thận chạm phải mà mất mạng.

Từng đội Cửu Long Thanh Y tuần tra xung quanh, đề phòng nghiêm ngặt tội hộ chạy trốn hoặc lười nhác; Giữa không trung thường xuyên có ánh kiếm lóe lên, đó là cao thủtu chân của Chu Ly đạo tràng ngự kiếm tuần tra, không nhìn phàm nhân chỉ tìm bóng dáng yêu ma.

Ầm !Ầm ! Ầm!

Tiếp đó mặt đất chấn động, những tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, đám tội hộ đào thạch mạch đang dùng hỏa lôi phá núi..........

Lương Tân nuốt khan một ngụm nước miếng: - Như vậy không phải là sẽ nổ sập núi sao?

“Bệnh công tử” Thiên Hộ là người dẫn đầu trong đội ngũ của nó, đứng cách Lương Tân không xa, nghe được tiếng lẩm bẩm sợ hãi của nó, quay đầu lại lần đầu tiên mỉm cười: - Đã sập vài lần rồi! Sập xuống thì đào lên, gia cố, sau đó lại đánh sập lại đào.....

Lương Tân không dám nói tiếp, ngậm miệng lại trong lòng cân nhắc: - Điều này có được tính là mở lời mê hoặc mọi người không nhỉ?

Chỉ trong chốc lát đám thủ hạ của Thiên hộ đã làm xong thủ tục, đám người Lương Tân còn chưa tỉnh táo lại đã bị dẫn vào bắt đầu làm việc.

Mỗi một ngàn đầu tội hộ bị một trăm danh Cửu Long thanh y giám sát, một ngàn một trăm người này ở chung một cái doanh trại trong đại doanh khu 'Khai sơn phá sát' này, lúc này trong Khổ Nãi sơn tổng cộng có hơn hai mươi cái doanh trại lớn đang vất vả làm việc.

-------------

Hai vạn tội hộ khai sơn phá sát, cũng không phải tất cả mọi người đều đục đá phá núi.

Bình thường có khoảng một vạn người ở xung quanh hung sát thạch mạch không ngừng đào bới, còn hơn mười cái đại doanh còn lại thì ở xung quanh núi, có người phụ trách đào mương dẫn nước, có kẻ chặt cây làm củi đốt, đều ở xung quanh núi bận rộn......

Đại doanh hiện tại của Lương Tân được phân ở gần thạch mạch, phụ trách phá núi.

Tội dân đào móc sơn căn, đầu tiên lấy lửa lớn đốt cháy đá núi, sau đó sử dụng nước lạnh rót vào, sự thay đổi nhanh chóng giữa hai trạng thái nóng lạnh khiến cho đá núi vỡ ra, cuối cùng gia cố vách đá hai bên, làm như vậy nguy cơ sụp lún giảm bớt đi không ít. Chỉ khi gặp phải khối đá vô cùng cứng rắn, không có cách nào phá vỡ mới phải dùng đến hỏa lôi.

Công trình sau khi tiến sâu vào lòng núi, bởi vì mạch thạch đả thương người cho nên trong quá trình đào móc, trước khi tiến thêm một bước thì phải dùng ván gỗ che lại, ngăn cách hung tính của mạch thạch, làm đường cho tội dân đi lại làm việc.

Mặc dù không có sập lún song mỗi ngày có không ít tội dân mất mạng, bọn họ vốn thể lực cực kém, sau quãng đường dài lại phải đập đá, thường xuyên có người đang làm việc đột nhiên hai mắt trợn ngược, đầu đập xuống đất..........

Dường như tên trưởng quan quản lý nơi này cảm thấy cứ chết như vậy sớm muộn gì cũng sẽ không còn ai, bởi vậy đồ ăn hàng ngày của đám tội hộ được cải thiện không ít, không chỉ được ăn cơm mà đôi khi còn được ăn chút đồ ăn mặn.

Thời gian chớp mắt trôi qua, thoáng cái đã qua ba bốn tháng, mỗi ngày Lương Tân đều ở dưới đáy hầm làm việc.

Ngày qua ngày Lương Tân cũng dần dần quen thuộc với công việc, cái thạch mạch cổ quái này ngoại trừ không thể chạm vào còn lại thì không có gì đáng sợ cả....... “Bệnh công tử” Thiên hộ cũng không âm hiểm ngoan độc như người đời đồn đãi về Cửu Long Thanh Y, đại đa số thời gian đều trườn khuôn mặt thối tha đứng ở một bên, cũng không hề tùy ý đánh chửi tội hộ.

Công trình tiến độ vô cùng thong thả, cũng đã được hơn nửa dặm, thạch mạch nọ càng lúc càng dài, càng lúc càng to, đến hiện tại cũng chỉ đào được một bộ phận mà thôi, dài gần ngàn trượng, đến điểm cuối cùng của thạch mạch căn cơ ước chừng sâu hai trăm bước!

Hôm nay, đại doanh của lương tân như thường lệ xuống hầm làm việc. Ở phía trước bọn họ có hai đại doanh phụ trách phá đá, đám người Lương Tân không ngừng vận chuyển nước lạnh và ván gỗ về phía trước, “Bệnh công tử” mang theo thủ hạ đi theo đội ngũ giám sát công việc, có tội dân không cẩn thận vấp ngã, đám thanh y cũng không đứng yên nhìn sẽ giúp đỡ một chút.

Đúng vào lúc công việc bận rộn, một tên thanh y, vốn là thống lĩnh của doanh trại phá núi phía trước,hàng lông mày nhăn tít, bước chân dồn dập chạy đến tìm “Bệnh công tử”.

“Bệnh công tử” là Thiên hộ, lúc này ở dưới hầm sâu quan chức của hắn là cao nhất.

Trên mặt vị thống lĩnh kia mang theo một vẻ cổ quái thần sắc: - Đại nhân, phía trước xuất hiện một việc kỳ quái, các huynh đệ do dự không dám quyết định, muốn được nghe ý kiến của ngài.

“Bệnh công tử” cũng không ngại có đám tội dân đang làm việc bên cạnh, trực tiếp hỏi: - Là việc gì?

Lương Tân thừa dịp lén bước đến gần, nghểnh lỗ tai nghe lỏm.

“Bệnh công tử” mặt xấu nhưng tâm không ác, giả bộ như không nhìn thấy.

Hai cái đại doanh phía trước phụ trách phá đá, trước dùng than gỗ đốt cháy tường đá sau đó đổ nước lạnh khiến cho đá núi vỡ ra, vốn không có gì khác biệt so với trước đây. Nhưng đào tới, đào tới, tường đá đột nhiên vang lên một trận nứt vỡ, nhìn như cứng rắn vách núi trong nháy mắt đổ sụp xuống, vách núi bọc kín lấy hung sát thạch mạch, đã bị tàn phá rách nát lỗ chỗ như mạng nhện.

Bên trong khe hở còn có ánh sáng mờ mờ chiếu ra.

Đám công nhân cực kỳ khó hiểu, dưới sự chỉ huy của thanh y vô cùng cẩn thận dọn sạch đống đá vỡ, hóa ra đào đến đây tường đá chỉ còn lại một tầng mỏng tựa bàn tay, dưới sự giáp công của nước lửa cả bức tường đá vỡ vụn rơi xuống.

“Bệnh công tử” nhíu mày: - Nói như vậy có nghĩa là đào đến đầu cuối rồi?

Thống lĩnh cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm nhủ nếu đã đào tới đầu cuối rồi ta còn tìm ngươi sao?Sớm đã chạy lên báo công rồi.

- Sau khi đá vỡ chuyển đi hết, quét sạch bụi đất, xuất hiện ở trước mặt chúng tôi không ngờ lại là một khối ngọc bích trắng nuột cực lớn! - Tên thống lĩnh như sợ mọi người không tin tưởng, lại tăng thêm âm lượng: - Hoàn toàn không chút sứt mẻ, càng không vết rạn nứt, toàn bộ ngọc bích khoảng một thước vuông chắn ở trước mặt chúng tôi, hung sát thạch mạch đâm xuyên xuống phía dưới ngọc bích!

Hít...

Mọi người xung quanh vô luận là thanh y hay tội hộ đều đồng loạt hít sâu một luồng khí lạnh.

Hiện tại đã đào thành một cái sơn động, chiều cao không nói đến, chỉ tính riêng bề rộng cũng đã vài trăm bước, so với độ rộng của những con sông bình thường cũng không hề thua kém. Trong các loại hoàng kim ngọc là vô giá, phiến ngọc hoàn mỹ một thước vuông này sợ rằng gom hết tài sản của Đại Hồng cũng đổi không được!

Viên thống lĩnh nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của “Bệnh công tử” tựa hồ thật thỏa mãn, tiếp tục nói: - Tấm ngọc bích này quá lớn, cũng quá quý giá chúng tôi không dám làm chủ, hiện tại đã đình chỉ công việc phái tôi tới xin ý kiến của đại nhân.

“Bệnh công tử” lẩm bẩm một câu: - Các ngươi không dám làm chủ, ta thì dám sao? Tiếp đó khôi phục lại trạng thái lạnh như băng, hỏi tiếp: - Phiến ngọc bích đó cũng là một bộ phận của thạch mạch?

Vị thống lĩnh kia lắc đầu: - Chúng tôi đã cẩn thận thăm dò qua, ngọc bích và thạch mạch chắc hẳn không phải là đồng thể cộng sinh, thạch mạch xuyên qua từ phía dưới ngọc bích, ở giữa chúng có một khe hở chừng một gang tay, hai vật này không hề tiếp xúc nhau.

“Bệnh công tử” cũng lười hỏi tiếp dứt khoát nói: - Mang ta đi xem...

Không ngờ hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên bụp một tiếng, tất cả ngọn đèn trong hầm không một chút dấu hiệu đột nhiên tắt ngúm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.