Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 62-63




Lệ Phong Tước nói xong, không để ý biểu cảm ngơ ngác của Tần Lạc Y, bỏ lại cô trực tiếp rời khỏi.

Người đàn ông như hồi âm vang vọng ở trong đầu Tần Lạc Y, mà đau đớn trên cổ tay không những nhắc nhở người phụ nữ có sắc mặt hãy còn trắng xám, tất cả trước mắt đều là sự thật.

Trong lòng cô đủ mùi vị lẫn lộn, nghe xong Lệ Phong Tước, không biết nên vui vẻ hay là khổ sở, gấp mím mím môi cúi đầu ở trước ngực của mình, không nói một lời.

Cô vốn cho rằng, cô mới là chủ đạo trong trò chơi hôn nhân này, chỉ cần mình cho đủ tiền, cuộc hôn nhân này liền ở trong lòng bàn tay của mình, hết thảy đều là hoàn mỹ không một tì vết như vậy.

Nhưng cô thiên tính vạn tính, tuyệt đối không ngờ rằng thân phận Lệ Phong Tước sẽ chuyển biến đến mức kịch tính như một tuồng kịch.

So với tiền, anh càng có tiền hơn Tần gia, so với thế lực, H&J hắt hơi một cái, toàn bộ thành phố cảng đều là một hồi bão táp.

Cô còn có thể làm sao?

Phải, cô thừa nhận, cô đã hoàn toàn bị áp đảo.

Tần Lạc Y rơi vào trong mâu thuẫn sâu sắc, tương lai phải đi con đường nào, cô càng mờ mịt cũng không biết.

Lúc Thu Hàn Yên tới liền nhìn thấy dáng dấp Tần Lạc Y mờ mịt đau khổ, khóe miệng liền chậm rãi nở ra một nụ cười.

Vừa nãy hai người cãi vã cô tự nhiên đều là nghe vào không sót một chữ, xem ra quan hệ của hai người cũng không có thân mật không kẽ hở như Hạ Hạo cường điệu.

Cô ngược lại rất tò mò, người phụ nữ này là cái ba đầu sáu tay gì, vậy mà làm Lệ Phong Tước phát lửa lớn như vậy!

"Các người cãi nhau?"

Thu Hàn Yên không chờ Tần Lạc Y nói chuyện, trực tiếp ngồi ở một bên sô pha, sờ sờ búi tóc bóng loáng, hời hợt hỏi.

Lúc này Tần Lạc Y mới phát hiện Thu Hàn Yên tồn tại, biểu cảm trên mặt cũng từ từ biến mất, chỉ tiếc Thu Hàn Yên thu hết đáy mắt từ lâu, trong lòng trào phúng không ngớt:

"Tính khí phu nhân dường như không được tốt, ôi đã lâu không nhìn thấy BOSS nổi giận, phu nhân ngược lại thật tài tình."

Thu Hàn Yên nói châm chọc, cằm ngẩng lên thật cao, nhìn biểu cảm của Tần Lạc Y, há mồm trào phúng.

Tần Lạc Y khôi phục thái độ bình thường từ lâu, bên môi treo lên nụ cười nhạt, đáy mắt cũng không còn tình cảm, cô liền không mặn không nhạt mà nhìn Thu Hàn Yên, cô cũng muốn nhìn người phụ nữ này đến cùng muốn nói gì.

Tần Lạc Y không phản bác, trong lòng Thu Hàn Yên rất đắc ý, Lệ Phong Tước không ở đây, cô tự nhiên là phải cố gắng chèn ép một phen, cũng làm cho người ta biết được thân phận của mình.

Cô giống như quan tâm người trước mặt, mở miệng tiếp tục nói.

"Trước đây Tước có rất nhiều người phụ nữ, cái này cô hẳn phải biết đi, thanh thuần, yêu diễm, có tri thức hiểu lễ nghĩa hay là thành thục già giặn, mỗi loại hình đều có..."

Thu Hàn Yên cố ý dừng lại một phen, sau đó cười cười, không tỏ thái độ.

Tần Lạc Y không nghĩ tới Thu Hàn Yên lén lút gọi Lệ Phong Tước thân mật như vậy, lông mày hơi nhíu, một bộ biểu cảm ra hiệu người trước mặt tiếp tục.

"Tước vẫn là "vạn hoa tùng trung quá" (chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình), lá cây không dính vào người. Cũng có mấy người tự cho mình là dáng dấp không tệ, rồi hướng cô còn có thể, liền không biết trời cao đất rộng, kết quả Tước vừa giận, tất cả đều bị đẩy đi rất xa, một người cũng không còn."

Chẳng biết vì sao, Tần Lạc Y càng nghe càng muốn cười, ngay cả ngột ngạt trước đó cũng quét đi sạch sành sanh, đối phương nói rõ ràng như thế, sao cô có thể khiến người ta một mình làm đơn độc?

"Thu quản gia, nhìn dáng dấp cô hình như hiểu anh ấy rất rõ?"

Thu Hàn Yên thấy đạt được hiệu quả như mình muốn, nụ cười nơi khóe miệng càng sáng rực rỡ, trong mắt càng là đắc ý phô trương không che lấp chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.