Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 17




Nguyên Lam Anh nay có cá đồng là chiến lợi phẩm nên nàng vui vẻ đích thân vào bếp nấu ăn. Đương nhiên tướng công ngốc nhà nàng sẽ làm "trợ thủ ngồi xem". Nàng không có kinh nghiệm xử lý cá đồng như này. Trước đây ở hiện đại người bán cá đều làm giúp nàng hoặc mua ở siêu thị thì cá đã được làm sạch rồi. Nên nhìn chỗ cá còn ngọ nguậy linh tinh kia, nàng bó tay, đành để nha hoàn ở phòng bếp làm.

Nàng làm đơn giản mấy món từ cá đồng. Trong chỗ cá kia không chỉ có cá trạch còn có cả cá bò và cá rô, hơn nữa chất lượng còn không nhỏ. Con nào con ấy to béo một cục thịt.

Cá trạch nàng cho chiên vàng giòn, với ra cho vài tép tỏi, thìa là, nhiều ớt và gia vị vào chảo đảo đều rồi cho cá đã chiên vào đảo đều. Đã xong món cá chạch nấu cay. Cá bò nàng ướp gia vị rồi chiên xù. Cá rô băm nhỏ ra nấu canh rau cải. Tài nghệ nấu ăn của nàng không tồi cộng với đồ ăn đều tươi ngon nên mấy món ăn ấy không cần phải nói, ngon vô cùng.

Bàn ăn hôm nay thêm mấy món do Nguyên Lam Anh làm tất nhiên được mọi người chào đón vô cùng.

Anh nhi giỏi quá, món canh cá này thật thơm ngon, nương chưa được ăn như vậy bao giờ! - Hầu phu nhân típ mắt khen nàng dâu, ngự trù trong cung sợ còn kém xa nàng.

- Món ăn thôn dã đặc biệt ngon, con tốt lắm! - Hầu gia thực lòng khen ngợi nàng. Rốt cuộc nàng có cái gì là không thể làm được không vậy?

- Đệ muội nấu ăn thật ngon nha, món này cay đã nghiền này. - Lâm Vũ Vũ nói rồi lấy một miếng cá nấu cay vào chén, ăn ngon lành.

- Cả nhà quá khen rồi ạ! - Nguyên Lam Anh khiêm tốn nói, nàng không để ý lắm. Quan trọng là tướng công ngốc nhà nàng nay ăn ngon miệng, chàng cũng thích ăn cay giống mình kìa. Hihi.

Một vài món ăn thôn dã từ cá đồng mà Nguyên Lam Anh đã đốn tim toàn bộ người nhà. Hứ! Dù sao nàng trước đây cũng là tri thức của thế kỷ XXI, được thừa hưởng văn hóa hàng ngàn năm lịch sử phải khác chứ!

Cuộc sống ở thôn trang với Nguyên Lam Anh như cá gặp nước. Cuộc sống điền viên vui vẻ, nhàn hạ, ăn rồi ngủ và chơi. Á còn có đọc sách, dạy tướng công nói nữa. Mặc dù chàng vẫn không nói được ngoài hai từ "Anh nhi" nhưng nàng cảm nhận được chàng ngày càng hiểu chuyện hơn rồi. Đa số những gì nàng nói mới một lần mà chàng đều nghe lọt tai. Trước đây nàng còn phải nhìn vào mắt chàng để chàng để ý, có khi nói mỏi miệng mà chàng không hiểu.

Buổi sáng sớm ở thôn trang vô cùng yên ả thanh bình, không khí thoáng mát mang chút hương thơm dịu ngọt của cỏ cây hoa lá khiến con người ta thư thái dễ chịu.

Hôm nay được sự đồng ý của Hầu gia và phu nhân, Nguyên Lam Anh cùng Hàng Tư Nghiên đi lên núi Vân Sơn ở sau thôn trang dạo chơi. Đi theo hai người có hai hộ vệ và một lão bá đã quen địa hình ở đây dẫn đường, đương nhiên không thể thiếu Tiểu Y cô nương thân cận với nàng rồi. Nàng ngoan ngoãn theo sự sắp xếp của Hầu phu nhân rồi lên núi.

Núi này cách tứ hợp viện nàng ở tầm một dặm đường. Sợ nhi tử và nàng dâu đi mỏi chân Hầu gia đã chuẩn bị cho hai người một cỗ xe ngựa. Nàng phải công nhận là Hầu gia tuy là võ tướng mà tinh tế chu đáo thật.

Xe ngựa đi trên con đường đất sạch sẽ, xuyên qua cánh đồng đến chân núi Vân Sơn thì dừng lại. Ngọn núi này rất lớn, còn lớn bao nhiêu thì nàng chịu. Lão bá dẫn đường giới thiệu cho nàng biết một chút về núi này. Núi thuộc quyền sở hữu của Hầu phủ.

"Òa! Thật hoành tráng, hẳn một ngọn núi lận, đúng là đại phú hào!" - Nghe lão bá nói câu đầu tiên nàng cảm khái trong lòng.

Lão bá trên đường đi thao thao bất tuyệt về ngọn núi này. Ông kể từ lịch sử tám trăm năm trước đến Hầu gia luyện quân trong núi, rồi đến trong núi có cái gì ngon.. Đúng là một lão bá nhiều lời.

Vào sâu trong núi một chút, người ta có thể cảm nhận sâu sắc hơn về hơi thở của núi rừng. Cây cổ thụ vài người lớn ôm không hết, dòng suối nhỏ chảy róc rách chảy quanh co, nước suối trong suốt nhìn thấy cả đáy cùng với mấy con cá tung tăng bơi lội.

Mấy cái cảnh đẹp như vậy với Nguyên Lam Anh không quan trọng lắm, quan trọng là trái cây rừng. Trong này trái cây rừng nhiều vô số. Lúc lúc lại thấy tiếng reo của nàng khi tìm thấy trái cây rừng. Nàng không vui sao được? Trái cây tươi ngon, hái nhiều có thể ủ rượu trái cây, nàng nghĩ đến rượu trái cây ở kiếp trước mà nước miếng chảy tùm lum. Sau một hồi hái và thử trái cây dại, nàng cảm thấy ngon không tả nổi, hận không thể hái mang hết về. Thật ra thì nàng định sau phái người vào hái hết. Hôm nay chỉ là đi thăm dò thôi. Hihi!

- Tư Nghiên, chàng xem kìa! Kia là nho rừng ấy, ngon lắm. Để ta hái chàng thử nha? - Nói rồi nàng với tay lên một chùm gần nhất hái.

Quả tròn, to quá! Lau sơ qua một trái bằng khăn tay nàng đút vào miệng tướng công, rồi mình ăn một trái. Chua chua ngọt ngọt, ngon thật! Nàng ra hiệu cho mấy người đi cùng hái nhiều một chút, nhìn ánh mắt kia nàng hiểu được tướng công nhà nàng thích ăn. Quan trọng nhất là nàng cũng thích vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.