Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 11




Một ngày nhanh chóng trôi qua, Nguyên Lam Anh lại cảm thấy buồn khi sắp phải quay về Hầu phủ.

- Con nhớ tự chăm sóc mình, hầu hạ phu quân và công công bà bà cho tốt. Nhớ những gì nương dạy. - Nguyên phu nhân dụng tâm lương khổ nói với con gái.

- Nguyên phủ mãi là nhà của con. - Nguyên lão gia trịnh trọng nói với nữ nhi. Hai người Nguyên Lam Thiên và Nguyên Lam Ngọc gật đầu nhìn nàng.

Dụng ý của họ ai cũng hiểu. Đây là nhà của nàng, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể về. Nguyên phủ không như những gia đình khác cho rằng "nữ nhi xuất giá như bát nước hắt đi", Nguyên Lam Anh với họ là đại bảo bối. Dù nàng có xuất giá hay không thì chỗ đứng của nàng trong Nguyên phủ không bao giờ thay đổi.

- Cha nương, ca ca yên tâm. Cả nhà bảo trọng ạ. - Nàng cảm động vô cùng trước tấm lòng của người trong nhà. Đúng là chỉ có gia đình là không bao giờ quay lưng với mình.

Nói rồi nàng cùng Hàng Tư Nghiên lên xe ngựa cùng đoàn người rời đi.

Mặt trời đã dần khuất bóng dưới chân trời xa xa. Ánh hoàng hôn dần bao phủ cả đất trời, chiếu nên đoàn xe ngựa đang tiến tới hướng Hầu phủ mang một sắc thái tuyệt đẹp. Có lẽ đây mới là khởi đầu.

Cách kinh thành vạn dặm về phía bắc, tại đỉnh Tuyết Sơn có một người ăn mặc rách rưới, tay cầm la bàn đang quan sát thiên địa âm dương. Trên trời một ngôi sao sáng rực chiếu ở phương nam như thu hút hết ánh hào quang của buổi chiều tà, hấp thụ hết linh khí của vạn vật. Không lẽ người ấy ư?

- Ý trời, đúng là ý trời. Tại sao giờ ta mới nhận ra. - Lão ăn mày vừa nhìn trời, vừa bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm không ngừng.

Về đến Hầu phủ trời cũng tối mịt. Hầu gia và phu nhân thương nhi tử dĩ nhiên sẽ đau nàng dâu nên đã sai người chuẩn bị sẵn thức ăn tối tại Tam Tư Viện. Nguyên Lam Anh và Hàng Tư Nghiên dùng bữa luôn tại viện, không cần phải đến thỉnh an Hầu gia và phu nhân như mấy ngày trước.

- Thật là buồn ngủ quá mà. - Nguyên Lam Anh ngáp một cái rồi thả cho người mình đổ tự do lên chiếc giường đã trải nệm tơ lụa.

Một ngày như này đối với nàng không tính gì là mệt mỏi. Nhưng đêm qua nàng mong về nhà với cha nương nên hơi khó ngủ, sáng lại dậy sớm, không buồn ngủ mới là lạ.

Thấy nàng như vậy Hàng Tư Nghiên cũng không ý kiến gì. Thật ra, chàng mới gọi được tên của nàng thôi, nói thế quái nào được. Chàng chăm chú nhìn nàng nằm ườn ở giường như một chú mèo nhỏ lười biếng.

- Anh nhi.. - Chàng nhẹ cười lộ ra hai lúm đồng tiền ở má vô cùng đẹp mắt.

- Chàng mệt mỏi không? Lại đây ta xem nào. - Nàng gọi chàng lại bên giường. Tuy nàng buồn ngủ, nhưng lại không muốn chàng không khỏe.

Vẫn không thấy chàng nhúc nhích gì, nàng cũng không tỏ ra khó chịu mà lại ngồi dậy, xuống giường.

Lôi kéo được chàng ngồi lên giường, nàng nhẹ nhà giúp chàng lau khô mái tóc ẩm ướt. Nhìn mái tóc dày, dài óng mượt như tơ lụa thượng hạng của chàng, trên tay nàng càng thêm ôn nhu nhẹ nhàng. Đẹp, quá đẹp! Thật khiến người ta không kiềm lòng được mà yêu thương.

Làm xong mọi việc, nàng để chàng ngủ trước rồi xếp bằng vận khí. Tuy hôm nay nàng rất buồn ngủ chỉ muốn lao ngay lên giường đánh cờ với Chu Công, nhưng đại ca đã nói: "Người luyện công luôn đặt tính kiên trì bền bỉ lên hàng đầu, trừ trường hợp bất khả kháng mới tạm nghỉ. Ngàn vạn lần không được lười biếng."

Tại sao? Khí huyết trong người nàng sao vậy? Mới vận công một chút mà đã cảm thấy cả người nóng ran như ngồi trong lò lửa? Khi huyết trong người không ngừng luân chuyển mãnh liệt như hàng ngàn hàng vạn con tuấn mã đang ra sức chạy trên thảo nguyên. Đây là hiện tượng gì? Lần đầu tiên nàng gặp từ khi luyện công đến giờ.

Thấy có sự không ổn, Nguyên Lam Anh vội dừng lại không dám mạo hiểm tiếp tục. Nói chơi, vận khí luyện nội công tâm không tịnh rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Nàng nghe nói, nhẹ thì tổn thương nguyên khí mất hết nội lực, nặng thì gân mạch xương cốt đứt đoạn có thể chết ngay tức khắc, không chết cũng đau đớn tàn phế cả đời.

Nàng trân trọng kiếp sống này của mình nên không mạo hiểm. Dù sao nàng luyện chỉ để cường thân kiện thể chứ cũng không ham muốn thành cao thủ võ lâm gì.

- Chắc nay tâm trạng mình không ổn định nên vậy. Thôi ngủ! - Nàng suy đoán, dù sao giờ cũng không sao rồi.

Nhẹ nhàng leo lên giường vén một góc chăn rồi chui vào, cố gắng không làm ảnh hưởng đến người bên cạnh. Người đang ngủ kia như cảm giác được hơi thở của nàng, xoay người, ôm lại vây chặt lấy thân hình nhỏ bé ở trong vòng tay.

- Ôm vậy thở sao nổi, thật đáng ghét quá đi mà! - Nàng nhu tình điểm nhẹ lên mặt chàng. Da mịn quá! Tranh thủ sờ thêm một chút. Không khác yêu nghiệt là mấy mà.

Nguyên Lam Anh nhìn mỹ nam ôn nhu như ngọc đang ngủ trước mắt cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện vừa rồi. Từ từ chìm vào mộng đẹp bên người ngọc.

Trên một con đường núi gập ghềnh xa xôi, cách kinh thành vạn dặm, có một người ăn mày rách rưới đang từ từ bước từng bước vững vàng về phía trước. Sỏi đá dưới chân ông ta như không có, gập ghềnh trùng điệp tựa hư vô.

- Nhân duyên vô lượng, liệu có thể cũng cầu? - Gã ăn mày lẩm nhẩm trong miệng liên tục, không ai biết gã đi đâu. Chỉ thấy rằng bóng hình ấy đang tiến lại phương nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.