Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 7




Dịch giả: Tiểu Băng

Luân Hồi phù tỏa ra ánh sáng xanh, phủ lên người Mạnh Kỳ, sau đó hắn biến mất.

Chung quanh trở nên u ám, bên tai Mạnh Kỳ vang lên giọng nói vô cảm của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:

“Lựa chọn thế giới muốn tới.”

Đoá Nhi Sát bỏ mình trong thế giới Thiếu Lâm, Viên Mông di tín lại ở Thiên Định thành thế giới, Ma phần nằm trong Phong Vân trang thế giới, Kiếm Hoàng thì ở Ma hậu thế giới.

Mạnh Kỳ lôi tấm da ‘Chân Võ đại đế vẫn lạc chi mê’ mở ra, xem bản đồ của Chân Võ nghi trủng.

“Có muốn tiến vào ‘Chân Võ nghi trủng’ thế giới, mở ra nhiệm vụ liên hoàn hay không?” Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại hỏi, trước mắt Mạnh Kỳ hiện ra một cảnh tượng, một vùng đất có một cái lăng mộ.

“Có.” Mạnh Kỳ lựa chọn nó.

“Nhiệm vụ này cần tới ba người nữa, họ cũng đang sử dụng Luân Hồi phù, có kéo vào chung hay không?”

“Có.”

Ba luồng sáng xanh lóe lên, Giang Chỉ Vi mặc áo vàng đỏ, Tề Chính Ngôn áo xanh thẫm, Nguyễn Ngọc Thư bạch y như tuyết cùng xuất hiện.

Cả ba đều tươi tỉnh phấn chấn.

“Không phải quảng trường luân hồi à?” Giang Chỉ Vi nhìn quanh.

Thế này thì không thể đổi thiện công, đổi đồ được rồi.

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Chỉ Vi, đừng lo, nếu vào nghi trùng, kẻ địch đa phần đều là âm hồn quỷ vật, Phật tiền thanh đăng và thiên chi thương của ta là đủ dùng rồi.”

Giang Chỉ Vi cười: “Không phải ta lo chuyện đó, ta lo là các ngươi không chuẩn bị đầy đủ đan dược chữa thương.”

Cô đã mười chín tuổi, đã dần thành thục, khi cười rạng rỡ, đẹp không gì sánh nổi.

“Ta đã là Thanh Thụ bộ đầu, ba tháng lương liền đều đổi thànhđan dược giải độc cả.” Mạnh Kỳ cười ha hả, lôi quan ấn ra.

So với giá mua bán của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, Lục Phiến môn cho giá hời hơn, sau này lấy chúng đi đổi thiện công càng có lời.

Nguyễn Ngọc Thư dùng giọng Giang Đông lẩm bẩm: “Thanh thụ......”

Theo giọng Giang Đông, hai chữ thanh thụ và cầm thú rất dễ lẫn lộn với nhau, nên khi gặp Lục Phiến môn bộ đầu, mọi người đều phải chuyển sang giọng Quan Thoại.

“Ha ha.” Mạnh Kỳ giả vờ không nghe thấy.

Nguyễn Ngọc Thư nghiêm trang giơ nhẫn trữ vật lên: “Chỉ Vi tỷ tỷ, ta có chuẩn bị.”

Tề Chính Ngôn mặt vẫn lạnh te: “Ta ra ngoài du lịch, thuốc chữa thương giải độc đương nhiên không thiếu.”

“Ừ, có việc này......” Mạnh Kỳ kể lại chuyện ở Dương Hạ, Mậu Lăng cho ba người nghe.

Giang Chỉ Vi đầu tiên là nghi hoặc, sau đó chuyển thành rạng rỡ: “Cao thủ trẻ tuổi đều tới Mậu Lăng, trở thành quân cờ? Sao ta lại không có ‘giấy mời’? Lúc đó ta đang ở Địch Châu, sắp mở ra cửu khiếu, theo Bạch Y giang, năm ngày là có thể đến Mậu Lăng, sao lại không tham gia cho được?”

Cô với “Ngũ phương đế đao” Thanh Dư giống hệt nhau, vô cùng hứng thú với việc luận bàn cùng cao thủ Nhân bảng.

“Như thế rất tốt!” Mạnh Kỳ vui vẻ nói.

Nguyễn Ngọc Thư mím môi, nhìn thẳng vào Mạnh Kỳ: “Ngươi từng nói ta nếu mở lục khiếu, sẽ mời ta dùng mỹ thực!”

“Ha ha.” Mạnh Kỳ cười gượng, hắn đã quên béng mất.

Giang Chỉ Vi che miệng cười trộm, Nguyễn Ngọc Thư làm sao mà quên chuyện liên quan tới món ăn ngon cho được?

“Vừa lúc ngươi cũng ở Giang Đông, ta sẽ xin phụ thân tới Mậu Lăng du ngoạn.” Nguyễn Ngọc Thư vẫn lạnh tanh, như đang nói chuyện của người khác,“Nhưng rất có thể sẽ có trưởng bối cùng tham gia.”

Cô mới hơn mười sáu tuổi, lại là hòn ngọc quý của Nguyễn gia, dù thực lực không tầm thường, Cầm Tâm trời sinh, cũng vẫn không được cho phép ra ngoài du lịch, nhưng Mậu Lăng ở ngay cạnh Giang Đông, cách Lang Gia không xa lắm, nên có thể lấy cái lý do đi du ngoạn, lại còn có cao thủ đi theo, nên khả năng thành công rất cao.

“Như thế rất tốt.” Nguyễn Ngọc Thư tuy không nói, nhưng dùng hành động biểu lộ sẽ giúp đỡ mình.

Tề Chính Ngôn trầm ngâm: “Ta phải qua Thần đô một chuyến, sau bảy ngày sẽ tới Mậu Lăng, hi vọng có thể gặp những cao thủ Nhân bảng.”

Mạnh Kỳ cảm thấy việc này có chút nguy hiểm, Giang Chỉ Vi thực lực siêu quần, không cần mình lo lắng, Nguyễn Ngọc Thư có trưởng bối đi cùng, cũng chẳng phải lo, Tề Chính Ngôn có “Hồn Thiên bảo giám” cường đại, nhưng thực lực vẫn còn hơi kém, nhưng “Biểu ca” đã có ý tốt, nếu từ chối sẽ làm người ta đau lòng, Tề Chính Ngôn lại còn có một sát chiêu ngoại cảnh nên hắn gật đầu: “Được!”

Tề sư huynh cũng nên luận bàn với cao thủ thật sự để tăng thêm kinh nghiệm.

“Tháng trước ta đã mở ra khẩu khiếu, mới thành lập nội thiên địa.” Tề Chính Ngôn cảm thấy được Mạnh Kỳ lo lắng, bổ sung.

Mạnh Kỳ thở dài cảm khái, có được mấy người bạn cùng sinh cùng tử này, thực đã sống một đời không uổng!

Không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy Tề sư huynh tự tin hơn hẳn so với trước.

“Đúng rồi, Chỉ Vi, cho ta hỏi chút lúc bước đầu điều chỉnh nội thiên địa.” Mạnh Kỳ nói.

Giang Chỉ Vi khẽ cười: “Ngươi cũng sắp tới lúc đó rồi đấy nhỉ.”

Mấy người lại nói chuyện phiếm mấy câu, tìm hiểu tình trạng hiện giờ của nhau, rồi mới mở ra nhiệm vụ.

“Tiến vào ‘Cửu Hương’ thế giới, mở ‘Chân Võ nghi trủng’, có thể ở đủ một tháng, cũng có thể tạm dừng bất cứ lúc nào.”

Ánh sáng phủ lên bốn người, sau đó bốn người biến mất.

............

Những dãy sơn mạch chạy dài liên miên, như những con rồng to lớn.

“Sư phụ, địa thế nơi này thật tốt.” Một tiểu đạo sĩ đứng trước cái miếu nát, nhìn ra phương xa.

Y với sư phụ gấp rút lên đường đến đây, đêm nghỉ tá túc ở cái miếu này, ngẫu nhiên nhìn ngắm, mới phát hiện địa thế phong thuỷ nơi này vô cùng tốt.

Sư phụ y là một lão đạo sĩ tóc trắng xoá, cầm bàn Càn Khôn, dáng vẻ thế ngoại cao nhân.

“Nghe nói địa thế nơi này vốn nguyên bản không phải như vậy.” Lão đạo sĩ thản nhiên đáp.

Tiểu đạo sĩ ngạc nhiên: “Không phải do thiên nhiên hình thành?”

Địa thế mà con người cũng thay đổi được?

Lão đạo sĩ thở dài: “Nghe đồn thời Thượng Cổ, có một vị đại nhân vật chôn mình ở đây, tìm con đường trường tồn, từ đó, sơn mạch giao cảm, sống động tự nhiên, hàng năm đều có biến động, cuối cùng tạo nên hình dạng thế này.”

“Sư, sư phụ, đây là truyền thuyết thôi đúng không?” Tiểu đạo sĩ nghe mà há hốc mồm, chỉ là một luồng khí tức sau khi chết mà cũng làm cho sơn mạch đổi vị trí?

Sắc mặt lão đạo sĩ trở nên âm trầm: “Ừ, chỉ là truyền thuyết, nhưng có thể trong sơn mạch cũng thực sự có một ngôi mộ thần bí, nghe đồn từ đời tổ tiên Cửu Hương đã lập cho tộc một nơi tiên hương, trở thành chúa tể của thiên hạ, và trong lịch sử, cũng đã có mấy vị ‘Thiên Nguyên hoàng giả’ có được kỳ ngộ đi vào trong lăng tẩm đó, có được thu hoạch gì đó, sau đó mới từng bước đăng lâm đỉnh phong.”

“Thật?” Tiểu đạo sĩ đầy mong chờ,“Nếu ta thấy được lăng mộ......”

Mặt lão đạo sĩ càng thêm âm trầm: “Đó không phải là chuyện tốt.”

“A?” Tiểu đạo sĩ khó hiểu, có được kỳ ngộ, đăng lâm đỉnh phong, đạt danh hiệu “Thiên Nguyên”, còn không phải là chuyện tốt?

“Bản thân tổ tiên của Cửu Hương và những ‘Thiên Nguyên hoàng giả’ kia cơ hồ đều đã đạt tới thần tiên chi cảnh, vậy mà đến khi già, đều bị điên, điên cuồng chạy vào trong sơn mạch này, có người thấy bọn họ chạy vào trong lăng tẩm.” Lão đạo sĩ ánh mắt sâu thẳm nhìn dãy sơn mạch.

Tiểu đạo sĩ lạnh hết cả người: “Sư, sư phụ, làm sao người biết?”

“Hảo hữu Hoàng Phủ Đào của vi sư là một người trong số đó.” Lão đạo sĩ đáp.

Tiểu đạo sĩ theo bản năng lùi liền hai bước, hắn biết Hoàng Phủ Đào, mới trước đây còn thường xuyên nhìn thấy, là “Thiên Nguyên hoàng giả”đời trước, có thể thay thiên hành phạt, có thể nói là bậc tối cường!

Giọng lão đạo sĩ nặng nề: “Vi sư mới chỉ là biết được một phần nhỏ mà thôi, có lẽ còn nhiều điều khác bên trong lăng mộ mà người ngoài không hề biết......”

Lời còn chưa dứt, từ trên trời có bốn làn ánh sáng xẹt xuống, rơi thẳng xuống đất.

Chúng không gây nên tiếng nổ nào, chỉ có một luồng ánh sáng xanh mênh mông bừng lên, trong đó có chiếu thấy bóng dáng một tòa lăng mộ, sau đó biến mất.

“Lăng tẩm đã mở ra......” Lão đạo sĩ khiếp sợ thì thào.

............

Bốn người Mạnh Kỳ thấy mình đang ở trong một thạch động âm u, đỉnh động hình cung bóng loáng, rõ ràng là không phải do tự nhiên sinh ra.

Trước mặt họ có một con sông vừa rộng vừa sâu, nhưng bên trong không có nước, lộ ra đáy sông đỏ tươi như máu, trông rất hãi.

Trên lòng sông có một cái cầu treo bằng dây, đầu cầu có một tấm biển, viết:

“Sinh tử chi giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.